Bị Bắt “Khoe Tình Cảm” Với Kẻ Thù Trên Show Thiếu Nhi
Chương 12
Tuyệt Tình Tiểu Miêu Mễ
2024-07-21 00:40:12
Vào lúc chạng vạng, trời bắt đầu mưa nhỏ, Vạn Tương tạm thời thay đổi kế hoạch, mượn cân của người dân trong làng để cân số cá mà bốn nhóm khách mời câu được, sau đó quy đổi thành tiền theo giá thị trường.
Tránh việc mọi người phải đội mưa đi lại, vừa mất thời gian vừa phiền phức.
Khi tất cả mọi người đều tụ tập quanh cái cân, háo hức chờ đợi kết quả, có hai người đứng tách biệt, dường như không hề lo lắng chút nào.
Một người là Chu Mục.
Anh ta và vợ đều không giỏi việc này, học hỏi nửa ngày từ người dân địa phương mà vẫn không nắm được cách câu cá. Trong thùng chỉ có vài con cá chép nhỏ và tôm sông để làm đầy, chắc chắn đứng cuối.
Người còn lại là Giản Nhiên.
Hắn thuộc kiểu người vô cùng tự tin, khoanh tay đứng sau Ngu Bạch Đường, trông rất ngầu và kiêu ngạo chờ được khen ngợi.
Vì vậy, khi Vạn Tương tuyên bố nhóm của Biện Úc đứng đầu, phản ứng đầu tiên của Giản Nhiên không phải là mình làm sai điều gì, mà là: có gian lận.
Phản ứng thứ hai là: chết tiệt, mình khó khăn lắm mới tuân thủ quy tắc, vậy mà lại bị chơi xỏ trong chương trình nhà mình đầu tư, nói ra chắc người ta cười rụng răng.
Giản Nhiên lạnh lùng liếc nhìn mấy cái xô nhựa trước mặt Biện Úc, cười khẩy, "Câu cá thì câu cá đi, sao lại cho tôm vào làm số lượng thế này."
Câu này vô tình xúc phạm cả Chu Mục, nhưng anh ta rộng lượng, tuổi tác cũng lớn rồi cho nên không để bụng, nhưng còn người kia lại ghi thù.
Vẻ mặt Biện Úc bất đắc dĩ giải thích, "Đạo diễn cũng không nói không tính tôm, chỉ là một trò chơi thôi mà. Hơn nữa, nhóm chúng tôi chỉ hơn năm đồng, ai đứng thứ nhất hay thứ hai cũng không quan trọng."
"Hay là thế này, lát nữa chúng tôi để cậu chọn trước, được không cậu Giản?"
Chọn cái cc.
(*Từ gốc JJ là cái đó luôn nhé)
Giản Nhiên chỉ thấy Biện Úc giả tạo làm người khác buồn nôn, nghĩ rằng nhượng bộ một chút có thể đạo đức hóa bắt nạt hắn. Nếu đã ám chỉ hắn dựa vào quyền lực, vậy hôm nay hắn sẽ cho Biện Úc thấy thế nào là dựa vào quyền lực thật sự.
Dù hắn có đánh Biện Úc trước mặt đạo diễn và khán giả trực tiếp, công ty đứng sau Biện Úc cũng phải cúi đầu cười làm lành, không dám ho he nửa lời.
Mặt Giản Nhiên lạnh như băng, trong mắt ngoài lửa giận còn có nóng lòng muốn thử.
Hắn đã ghét tên ngu Biện Úc từ lâu rồi.
Nụ cười lạnh trên môi Giản Nhiên càng rõ, hắn định bước tới thì cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, Ngu Bạch Đường dùng sức không cho từ chối kéo hắn sang một bên, "Qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Giản Nhiên có thể giật ra, nhưng hắn không làm thế, ngoan ngoãn đi theo Ngu Bạch Đường đến chỗ vắng, định nghe xem đối phương nói gì.
Sau vài ngày ở chung, hắn không còn ghét Ngu Bạch Đường như trước, hai người có thể làm bạn.
Nhưng nếu Ngu Bạch Đường bênh vực người hắn ghét, đừng trách hắn trở mặt, "Nói ở đây đi."
Trong lúc quan trọng, Vạn Tương vẫn phải đứng về phía cậu ấm nhà tài trợ, khán giả mà chửi Giản Nhiên thì không xong.
Vạn Tương ra hiệu cho một nhân viên quay phim, người này liền theo sau, giữ khoảng cách xa xa.
Ngu Bạch Đường thả tay, bình tĩnh nói, "Chuyện không như cậu nghĩ đâu, không có gian lận, trước mặt mọi người, đạo diễn cũng không thể thiên vị ai."
"Là tôi ước tính sai giá, cũng là tôi đề nghị tặng cá cho bà Từ làm quà cảm ơn, xin lỗi."
"Ý cậu là, tôi đang làm loạn vô lý?"
Giản Nhiên giận dữ trừng mắt nhìn cậu, một lọn tóc mái rủ xuống che nửa khuôn mặt tối sầm, trông rất cố chấp và bướng bỉnh.
Buổi chiều hắn tốn nhiều công sức, ăn không ngon, nước cũng không uống là vì Ngu Bạch Đường.
Hắn ghét Biện Úc muốn đánh gã một trận, phần lớn cũng là vì Ngu Bạch Đường, kết quả là người ta không thèm để ý.
Thấy lúc chiều Giản Nhiên đã tốn không ít sức lực, Ngu Bạch Đường nhẹ nhàng giải thích đạo lý ngay cả lúc cậu 6 tuổi cũng có thể hiểu, "Giản Nhiên, lời đồn đáng sợ."
"Dù cậu không quan tâm, nhưng cha mẹ và người thân của cậu sẽ thấy đau lòng và tức giận khi nhìn thấy những lời phỉ báng cậu. Việc này rõ ràng có rất nhiều cách giải quyết, sao cậu cứ phải chọn cách cực đoan nhất?"
Giản Nhiên nhìn chằm chằm cậu một lúc, rồi buông một câu "Không cần cậu lo," sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Người quay phim cũng giật mình, vội chuyển góc quay, chỉ ghi lại đoạn đầu.
Ngu Bạch Đường quay lại đội ngũ, Chu Mục liếc nhìn cậu, chủ động báo cáo nội dung, "Vừa rồi đã chọn xong bốn cách di chuyển, nhà Biện Úc đi máy bay, anh và Thẩm Mính đi xe buýt và tàu hỏa, để lại cho tụi em lái xe tự do, chìa khóa sẽ được phát cùng nhiệm vụ vào tuần sau."
Ngu Bạch Đường cười nhẹ, không có vẻ gì giận dữ, "Em biết rồi, cảm ơn anh Chu, anh đừng để tâm lời anh ấy nói lúc nãy."
Chu Mục nửa đùa nửa thật, "Không đâu. Hai người cãi nhau à? Vì chuyện này không đáng."
Ngu Bạch Đường bình thản đáp, "Đúng vậy, không đáng."
Đôi mắt Biện Úc không yên không ngừng nhìn về phía Ngu Bạch Đường. Khi thấy Ngu Bạch Đường nhìn lại, gã vội vàng rụt mắt lại, giả vờ nói chuyện với Tô Thường An, cố gắng che giấu sự bối rối của mình.
Không ngờ Ngu Bạch Đường không còn làm lơ như trước, thái độ khác thường tiến lên bắt chuyện, "Anh Biện, Nhiên Nhiên chỉ đang thắc mắc về quy tắc thôi, không có ý gì với anh đâu. Nếu có gì không phải, mong anh thông cảm. Anh ấy không có ý xấu đâu."
Giọng nói Ngu Bạch Đường ấm áp, đôi mắt màu hổ phách đầy chân thành, khiến bất cứ ai cũng không thể trách móc nặng nề được.
[Sếp Tiểu Giản đâu rồi? Anh ấy chạy đi đâu rồi?]
[Hu hu hu, nếu Giản Nhiên và Đường Đường cãi nhau, nếu Giản Nhiên không thấy được cảnh này, thì nhan sắc, vóc dáng và tất cả những phẩm chất tuyệt vời của tôi sẽ biến mất hết!!!]
"Ha ha, làm gì có chuyện đó... Nếu cậu Giản giận tôi, Bạch Đường phải nói tốt cho tôi vài câu nhé."
Biện Úc nói xong, chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Lời lẽ này sao mà quen thuộc...
Sáng nay chẳng phải gã đã dùng những lời này để xin lỗi mọi người sao?
Mẹ nó, thằng nhóc Ngu Bạch Đường đang dùng chính lời của mình để phản đòn!
Biện Úc luôn nghĩ Ngu Bạch Đường là người cao ngạo, chẳng lẽ gã đã đoán sai, hai người này thực sự là một cặp sao?
Ngu Bạch Đường gật đầu, vẻ mặt nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi."
Ánh mắt liếc qua Tô Thường An đang cúi đầu, "Anh Biện, Thường An, tôi xin phép về trước."
"À, được rồi." Tô Thường An vốn quen làm người mờ nhạt, không ngờ lại bị nhắc đến, lông mi run rẩy, ánh mắt không biết nhìn vào đâu.
Ngu Bạch Đường sinh ra đã đẹp, dáng vẻ chuyên chú khiến người ta cảm thấy vui mắt, nhưng cũng tạo ra áp lực lớn.
Trên đường trở về nhà bà Từ, Giản Minh Hi nắm tay Ngu Bạch Đường, vừa đi vừa lén nhìn cậu, miệng mấp máy rồi lại thôi, khiến người ta không thể không để ý.
Ngu Bạch Đường không nhịn được cười, "Sao thế, Minh Hi có chuyện gì muốn nói à?"
Giản Minh Hi gật đầu, ngập ngừng nói, "Chú Ngu, chú đừng tức giận nhé."
"Chú không giận." Ngu Bạch Đường nói thật lòng, tâm trạng cậu lúc này rất bình tĩnh, dù Giản Nhiên có đến cũng sẽ không làm cậu thay đổi.
Vừa bước vào cửa, Ngu Bạch Đường đi thẳng vào bếp, định xử lý con cá trắm cỏ to béo đó.
Giản Minh Hi biến thành sâu nhỏ lẽo đẽo theo sau, rất ngoan ngoãn leo lên ghế giúp đỡ.
Con cá trắm cỏ ở trong thùng đã lâu, tích tụ đầy năng lượng, khi bị vớt ra liền giãy dụa mạnh trong tay Ngu Bạch Đường, hai tay Giản Minh Hi nắm lấy đuôi cá, trên mặt bị bắn đầy nước.
Cậu bé dụi mắt, không biết nghĩ gì, bỗng nhảy xuống ghế chạy vào phòng tìm Giản Nhiên, "Chú út, chú út, mau ra giúp đi--"
Nghe thấy tiếng gọi, Giản Nhiên lập tức giấu điện thoại dưới gối, quay lưng lại cửa nằm trên giường.
Vài phút trước Giản Nhiên đã trở về, nhưng lòng vẫn để ở trên người Ngu Bạch Đường, len lén mở điện thoại xem phát sóng trực tiếp. truyện ngôn tình
Những lời Ngu Bạch Đường vừa nói, hắn nghe không sót một chữ, bao gồm cả tiếng gọi "Nhiên Nhiên", và cả câu "anh ấy không có ý xấu".
Thì ra trong mắt cậu ấy mình là người như thế này... Tay Giản Nhiên nắm chặt chăn, lòng ngập tràn vui sướng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng.
Cho đến khi cảm thấy có ai đó kéo mạnh ống quần.
"Chú út, chú út--"
Thấy hắn quay lại, Giản Minh Hi nghiêm túc nói, "Chú Ngu đang làm cá, chú mau ra giúp đi. Nếu không chúng con sẽ không thèm để ý đến chú nữa, cá cũng không cho chú ăn."
"Hừ, ghê gớm nhỉ", Giản Nhiên cười chọc mũi cậu bé, "Biết rồi, chú ra ngay đây."
Một lát sau, mặt Giản Nhiên không cảm xúc bước vào bếp, cầm lấy con cá trắm cỏ đang vùng vẫy mạnh mẽ từ tay Ngu Bạch Đường, đánh cho cá ngất xỉu ngay lập tức.
Ngu Bạch Đường: "......"
Giản Nhiên liếc nhìn cậu, có ý châm chọc, "Lớn như vậy rồi mà còn để con cá bắt nạt."
Tránh việc mọi người phải đội mưa đi lại, vừa mất thời gian vừa phiền phức.
Khi tất cả mọi người đều tụ tập quanh cái cân, háo hức chờ đợi kết quả, có hai người đứng tách biệt, dường như không hề lo lắng chút nào.
Một người là Chu Mục.
Anh ta và vợ đều không giỏi việc này, học hỏi nửa ngày từ người dân địa phương mà vẫn không nắm được cách câu cá. Trong thùng chỉ có vài con cá chép nhỏ và tôm sông để làm đầy, chắc chắn đứng cuối.
Người còn lại là Giản Nhiên.
Hắn thuộc kiểu người vô cùng tự tin, khoanh tay đứng sau Ngu Bạch Đường, trông rất ngầu và kiêu ngạo chờ được khen ngợi.
Vì vậy, khi Vạn Tương tuyên bố nhóm của Biện Úc đứng đầu, phản ứng đầu tiên của Giản Nhiên không phải là mình làm sai điều gì, mà là: có gian lận.
Phản ứng thứ hai là: chết tiệt, mình khó khăn lắm mới tuân thủ quy tắc, vậy mà lại bị chơi xỏ trong chương trình nhà mình đầu tư, nói ra chắc người ta cười rụng răng.
Giản Nhiên lạnh lùng liếc nhìn mấy cái xô nhựa trước mặt Biện Úc, cười khẩy, "Câu cá thì câu cá đi, sao lại cho tôm vào làm số lượng thế này."
Câu này vô tình xúc phạm cả Chu Mục, nhưng anh ta rộng lượng, tuổi tác cũng lớn rồi cho nên không để bụng, nhưng còn người kia lại ghi thù.
Vẻ mặt Biện Úc bất đắc dĩ giải thích, "Đạo diễn cũng không nói không tính tôm, chỉ là một trò chơi thôi mà. Hơn nữa, nhóm chúng tôi chỉ hơn năm đồng, ai đứng thứ nhất hay thứ hai cũng không quan trọng."
"Hay là thế này, lát nữa chúng tôi để cậu chọn trước, được không cậu Giản?"
Chọn cái cc.
(*Từ gốc JJ là cái đó luôn nhé)
Giản Nhiên chỉ thấy Biện Úc giả tạo làm người khác buồn nôn, nghĩ rằng nhượng bộ một chút có thể đạo đức hóa bắt nạt hắn. Nếu đã ám chỉ hắn dựa vào quyền lực, vậy hôm nay hắn sẽ cho Biện Úc thấy thế nào là dựa vào quyền lực thật sự.
Dù hắn có đánh Biện Úc trước mặt đạo diễn và khán giả trực tiếp, công ty đứng sau Biện Úc cũng phải cúi đầu cười làm lành, không dám ho he nửa lời.
Mặt Giản Nhiên lạnh như băng, trong mắt ngoài lửa giận còn có nóng lòng muốn thử.
Hắn đã ghét tên ngu Biện Úc từ lâu rồi.
Nụ cười lạnh trên môi Giản Nhiên càng rõ, hắn định bước tới thì cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, Ngu Bạch Đường dùng sức không cho từ chối kéo hắn sang một bên, "Qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Giản Nhiên có thể giật ra, nhưng hắn không làm thế, ngoan ngoãn đi theo Ngu Bạch Đường đến chỗ vắng, định nghe xem đối phương nói gì.
Sau vài ngày ở chung, hắn không còn ghét Ngu Bạch Đường như trước, hai người có thể làm bạn.
Nhưng nếu Ngu Bạch Đường bênh vực người hắn ghét, đừng trách hắn trở mặt, "Nói ở đây đi."
Trong lúc quan trọng, Vạn Tương vẫn phải đứng về phía cậu ấm nhà tài trợ, khán giả mà chửi Giản Nhiên thì không xong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vạn Tương ra hiệu cho một nhân viên quay phim, người này liền theo sau, giữ khoảng cách xa xa.
Ngu Bạch Đường thả tay, bình tĩnh nói, "Chuyện không như cậu nghĩ đâu, không có gian lận, trước mặt mọi người, đạo diễn cũng không thể thiên vị ai."
"Là tôi ước tính sai giá, cũng là tôi đề nghị tặng cá cho bà Từ làm quà cảm ơn, xin lỗi."
"Ý cậu là, tôi đang làm loạn vô lý?"
Giản Nhiên giận dữ trừng mắt nhìn cậu, một lọn tóc mái rủ xuống che nửa khuôn mặt tối sầm, trông rất cố chấp và bướng bỉnh.
Buổi chiều hắn tốn nhiều công sức, ăn không ngon, nước cũng không uống là vì Ngu Bạch Đường.
Hắn ghét Biện Úc muốn đánh gã một trận, phần lớn cũng là vì Ngu Bạch Đường, kết quả là người ta không thèm để ý.
Thấy lúc chiều Giản Nhiên đã tốn không ít sức lực, Ngu Bạch Đường nhẹ nhàng giải thích đạo lý ngay cả lúc cậu 6 tuổi cũng có thể hiểu, "Giản Nhiên, lời đồn đáng sợ."
"Dù cậu không quan tâm, nhưng cha mẹ và người thân của cậu sẽ thấy đau lòng và tức giận khi nhìn thấy những lời phỉ báng cậu. Việc này rõ ràng có rất nhiều cách giải quyết, sao cậu cứ phải chọn cách cực đoan nhất?"
Giản Nhiên nhìn chằm chằm cậu một lúc, rồi buông một câu "Không cần cậu lo," sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Người quay phim cũng giật mình, vội chuyển góc quay, chỉ ghi lại đoạn đầu.
Ngu Bạch Đường quay lại đội ngũ, Chu Mục liếc nhìn cậu, chủ động báo cáo nội dung, "Vừa rồi đã chọn xong bốn cách di chuyển, nhà Biện Úc đi máy bay, anh và Thẩm Mính đi xe buýt và tàu hỏa, để lại cho tụi em lái xe tự do, chìa khóa sẽ được phát cùng nhiệm vụ vào tuần sau."
Ngu Bạch Đường cười nhẹ, không có vẻ gì giận dữ, "Em biết rồi, cảm ơn anh Chu, anh đừng để tâm lời anh ấy nói lúc nãy."
Chu Mục nửa đùa nửa thật, "Không đâu. Hai người cãi nhau à? Vì chuyện này không đáng."
Ngu Bạch Đường bình thản đáp, "Đúng vậy, không đáng."
Đôi mắt Biện Úc không yên không ngừng nhìn về phía Ngu Bạch Đường. Khi thấy Ngu Bạch Đường nhìn lại, gã vội vàng rụt mắt lại, giả vờ nói chuyện với Tô Thường An, cố gắng che giấu sự bối rối của mình.
Không ngờ Ngu Bạch Đường không còn làm lơ như trước, thái độ khác thường tiến lên bắt chuyện, "Anh Biện, Nhiên Nhiên chỉ đang thắc mắc về quy tắc thôi, không có ý gì với anh đâu. Nếu có gì không phải, mong anh thông cảm. Anh ấy không có ý xấu đâu."
Giọng nói Ngu Bạch Đường ấm áp, đôi mắt màu hổ phách đầy chân thành, khiến bất cứ ai cũng không thể trách móc nặng nề được.
[Sếp Tiểu Giản đâu rồi? Anh ấy chạy đi đâu rồi?]
[Hu hu hu, nếu Giản Nhiên và Đường Đường cãi nhau, nếu Giản Nhiên không thấy được cảnh này, thì nhan sắc, vóc dáng và tất cả những phẩm chất tuyệt vời của tôi sẽ biến mất hết!!!]
"Ha ha, làm gì có chuyện đó... Nếu cậu Giản giận tôi, Bạch Đường phải nói tốt cho tôi vài câu nhé."
Biện Úc nói xong, chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Lời lẽ này sao mà quen thuộc...
Sáng nay chẳng phải gã đã dùng những lời này để xin lỗi mọi người sao?
Mẹ nó, thằng nhóc Ngu Bạch Đường đang dùng chính lời của mình để phản đòn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biện Úc luôn nghĩ Ngu Bạch Đường là người cao ngạo, chẳng lẽ gã đã đoán sai, hai người này thực sự là một cặp sao?
Ngu Bạch Đường gật đầu, vẻ mặt nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi."
Ánh mắt liếc qua Tô Thường An đang cúi đầu, "Anh Biện, Thường An, tôi xin phép về trước."
"À, được rồi." Tô Thường An vốn quen làm người mờ nhạt, không ngờ lại bị nhắc đến, lông mi run rẩy, ánh mắt không biết nhìn vào đâu.
Ngu Bạch Đường sinh ra đã đẹp, dáng vẻ chuyên chú khiến người ta cảm thấy vui mắt, nhưng cũng tạo ra áp lực lớn.
Trên đường trở về nhà bà Từ, Giản Minh Hi nắm tay Ngu Bạch Đường, vừa đi vừa lén nhìn cậu, miệng mấp máy rồi lại thôi, khiến người ta không thể không để ý.
Ngu Bạch Đường không nhịn được cười, "Sao thế, Minh Hi có chuyện gì muốn nói à?"
Giản Minh Hi gật đầu, ngập ngừng nói, "Chú Ngu, chú đừng tức giận nhé."
"Chú không giận." Ngu Bạch Đường nói thật lòng, tâm trạng cậu lúc này rất bình tĩnh, dù Giản Nhiên có đến cũng sẽ không làm cậu thay đổi.
Vừa bước vào cửa, Ngu Bạch Đường đi thẳng vào bếp, định xử lý con cá trắm cỏ to béo đó.
Giản Minh Hi biến thành sâu nhỏ lẽo đẽo theo sau, rất ngoan ngoãn leo lên ghế giúp đỡ.
Con cá trắm cỏ ở trong thùng đã lâu, tích tụ đầy năng lượng, khi bị vớt ra liền giãy dụa mạnh trong tay Ngu Bạch Đường, hai tay Giản Minh Hi nắm lấy đuôi cá, trên mặt bị bắn đầy nước.
Cậu bé dụi mắt, không biết nghĩ gì, bỗng nhảy xuống ghế chạy vào phòng tìm Giản Nhiên, "Chú út, chú út, mau ra giúp đi--"
Nghe thấy tiếng gọi, Giản Nhiên lập tức giấu điện thoại dưới gối, quay lưng lại cửa nằm trên giường.
Vài phút trước Giản Nhiên đã trở về, nhưng lòng vẫn để ở trên người Ngu Bạch Đường, len lén mở điện thoại xem phát sóng trực tiếp. truyện ngôn tình
Những lời Ngu Bạch Đường vừa nói, hắn nghe không sót một chữ, bao gồm cả tiếng gọi "Nhiên Nhiên", và cả câu "anh ấy không có ý xấu".
Thì ra trong mắt cậu ấy mình là người như thế này... Tay Giản Nhiên nắm chặt chăn, lòng ngập tràn vui sướng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng.
Cho đến khi cảm thấy có ai đó kéo mạnh ống quần.
"Chú út, chú út--"
Thấy hắn quay lại, Giản Minh Hi nghiêm túc nói, "Chú Ngu đang làm cá, chú mau ra giúp đi. Nếu không chúng con sẽ không thèm để ý đến chú nữa, cá cũng không cho chú ăn."
"Hừ, ghê gớm nhỉ", Giản Nhiên cười chọc mũi cậu bé, "Biết rồi, chú ra ngay đây."
Một lát sau, mặt Giản Nhiên không cảm xúc bước vào bếp, cầm lấy con cá trắm cỏ đang vùng vẫy mạnh mẽ từ tay Ngu Bạch Đường, đánh cho cá ngất xỉu ngay lập tức.
Ngu Bạch Đường: "......"
Giản Nhiên liếc nhìn cậu, có ý châm chọc, "Lớn như vậy rồi mà còn để con cá bắt nạt."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro