Bị Cả Nhà Xem Là Bảo Mẫu, Ta Mang Hộ Khẩu Gả Cho Nhà Giàu
Chương 46
Vương Quân Nguyệt
2024-09-01 17:04:35
Cơm nước xong, cô định chủ động đi rửa chén, nhưng Kỷ Đại Minh lại nhanh chóng thu dọn bát đũa vọt tới phòng bếp, bà nội Kỷ nói: "Để Đại Minh đi rửa, nó cầm bút con mua, trong lòng rất vui vẻ, mà vui vẻ sẽ muốn tìm chút chuyện làm.”
Anh Tử bên sát vạch cũng đi ra khỏi nhà, trong tay còn bưng chậu bát bát định tới khúc sông đối diện để rửa, cô nhìn về phía bên này vài lần sau đó nhanh chóng cúi đầu rời đi.
Tổ sản xuất mỗi ngày có thể nghỉ trưa hai tiếng, mà mỗi người Kỷ gia đều có việc riêng, ăn xong Kỷ Học Ninh đi đến chuồng lợn dọn phân lợn rồi cầm một cái rìu và một cái liềm đi lên núi.
Kỷ Đại Minh rửa bát xong liền bắt đầu làm bài tập, mua bút mới, cậu còn luyến tiếc dùng.
Kỷ Tiểu Minh cũng cầm liềm đi cắt cỏ cho heo.
Tuy rằng mắt bà nội Kỷ không nhìn thấy, nhưng bà vẫn ngồi ở cửa bện giỏ trúc, Kỷ Mai Mai ở bên cạnh còn có thể giúp chuyền trúc cho bà.
Bà nội Kỷ để Vương Ngọc Thanh ngồi ở bên cạnh tán gẫu với mình, cũng hỏi thăm cuộc sống của cô khi còn ở Vương gia, sau khi nghe được thì bà liên tục thở dài, đau lòng nói: "Đứa bé đáng thương...... Sau này đến nhà chúng ta, bà sẽ coi con như cháu ruôt.”
Bà nội Kỷ còn kể lại cha mẹ Kỷ Học Ninh khi cậu năm tuổi, bị hầm ngói phía sau núi sạt lở đập chết.
Bà cầm khăn tay lau nước mắt: "Năm đó ta khóc đến mù mắt.”
Nói xong, bà lại kéo tay Vương Ngọc Thanh nói: "Con yên tâm, con đến nhà chúng ta, chúng ta sẽ đối xử tốt với con, lão Tứ là một đứa nhỏ thiện lương ôn hậu, nó sẽ không đối xử tệ bạc với con, nó không ngốc như anh chị nó, nó rất thông minh, trước kia nó từng tham gia quân đội học rất nhiều thứ, bây giờ còn là đội trưởng trong đội kỹ thuật của đại đội chúng ta, cho nên có rất nhiều kỹ thuật sống...... Tương lai khẳng định có tiền đồ.”
Nói xong, bà còn cười hì hì nói: "Bà a, chỉ muốn nhanh ôm được chắt, cũng khống biết bà còn sống được đến lúc đó hay không thôi…”
Vương Ngọc Thanh xấu hổ cười, bát tự này còn chưa dứt, bà nội Kỷ đã muốn mình cùng Kỷ Học Ninh sinh con, trước chưa nói mình có muốn sinh hay không, mà Kỷ Học Ninh người ta còn chưa nhất định muốn sinh đâu.
Cô cũng không muốn tiếp tục nhãn rồi, vừa vặn nhìn thấy góc nhà chính có một cây cần câu, dụng cụ câu cá đầy đủ hết, đơn sơ lại thô ráp, nhìn sơ qua có thể biết đều là lấy nguyên liệu tự chế ngay tại chỗ.
Cô chỉ cần đào một ít giun làm mồi câu, thật ra trước kia cô cũng rất thích thả câu, kỹ thuật tốt, kiên nhẫn tốt. Trên đường từ Vương gia đến Kỷ gia, dọc theo đường đi có rất nhiều sông, suối nhỏ rãnh nước, bên trong lại có nhiều cá lớn tôm nhỏ cá chạch.
Đây là những thứ hoang dã và hương vị chắc chắn tuyệt vời.
Thời đại này, mọi người không phải không ăn cá, mà là cá này không thể ăn sống càng không thể để nguội, dầu muối tương dấm ít đi sẽ có mùi cá tanh, còn không bằng mọi người đào rau dại ăn.
Cộng thêm mọi người mỗi ngày đều lao động chân tay thuần túy, cũng không có thời gian và tinh lực đi câu cá, ngoại trừ những đứa trẻ kia.
Anh Tử bên sát vạch cũng đi ra khỏi nhà, trong tay còn bưng chậu bát bát định tới khúc sông đối diện để rửa, cô nhìn về phía bên này vài lần sau đó nhanh chóng cúi đầu rời đi.
Tổ sản xuất mỗi ngày có thể nghỉ trưa hai tiếng, mà mỗi người Kỷ gia đều có việc riêng, ăn xong Kỷ Học Ninh đi đến chuồng lợn dọn phân lợn rồi cầm một cái rìu và một cái liềm đi lên núi.
Kỷ Đại Minh rửa bát xong liền bắt đầu làm bài tập, mua bút mới, cậu còn luyến tiếc dùng.
Kỷ Tiểu Minh cũng cầm liềm đi cắt cỏ cho heo.
Tuy rằng mắt bà nội Kỷ không nhìn thấy, nhưng bà vẫn ngồi ở cửa bện giỏ trúc, Kỷ Mai Mai ở bên cạnh còn có thể giúp chuyền trúc cho bà.
Bà nội Kỷ để Vương Ngọc Thanh ngồi ở bên cạnh tán gẫu với mình, cũng hỏi thăm cuộc sống của cô khi còn ở Vương gia, sau khi nghe được thì bà liên tục thở dài, đau lòng nói: "Đứa bé đáng thương...... Sau này đến nhà chúng ta, bà sẽ coi con như cháu ruôt.”
Bà nội Kỷ còn kể lại cha mẹ Kỷ Học Ninh khi cậu năm tuổi, bị hầm ngói phía sau núi sạt lở đập chết.
Bà cầm khăn tay lau nước mắt: "Năm đó ta khóc đến mù mắt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, bà lại kéo tay Vương Ngọc Thanh nói: "Con yên tâm, con đến nhà chúng ta, chúng ta sẽ đối xử tốt với con, lão Tứ là một đứa nhỏ thiện lương ôn hậu, nó sẽ không đối xử tệ bạc với con, nó không ngốc như anh chị nó, nó rất thông minh, trước kia nó từng tham gia quân đội học rất nhiều thứ, bây giờ còn là đội trưởng trong đội kỹ thuật của đại đội chúng ta, cho nên có rất nhiều kỹ thuật sống...... Tương lai khẳng định có tiền đồ.”
Nói xong, bà còn cười hì hì nói: "Bà a, chỉ muốn nhanh ôm được chắt, cũng khống biết bà còn sống được đến lúc đó hay không thôi…”
Vương Ngọc Thanh xấu hổ cười, bát tự này còn chưa dứt, bà nội Kỷ đã muốn mình cùng Kỷ Học Ninh sinh con, trước chưa nói mình có muốn sinh hay không, mà Kỷ Học Ninh người ta còn chưa nhất định muốn sinh đâu.
Cô cũng không muốn tiếp tục nhãn rồi, vừa vặn nhìn thấy góc nhà chính có một cây cần câu, dụng cụ câu cá đầy đủ hết, đơn sơ lại thô ráp, nhìn sơ qua có thể biết đều là lấy nguyên liệu tự chế ngay tại chỗ.
Cô chỉ cần đào một ít giun làm mồi câu, thật ra trước kia cô cũng rất thích thả câu, kỹ thuật tốt, kiên nhẫn tốt. Trên đường từ Vương gia đến Kỷ gia, dọc theo đường đi có rất nhiều sông, suối nhỏ rãnh nước, bên trong lại có nhiều cá lớn tôm nhỏ cá chạch.
Đây là những thứ hoang dã và hương vị chắc chắn tuyệt vời.
Thời đại này, mọi người không phải không ăn cá, mà là cá này không thể ăn sống càng không thể để nguội, dầu muối tương dấm ít đi sẽ có mùi cá tanh, còn không bằng mọi người đào rau dại ăn.
Cộng thêm mọi người mỗi ngày đều lao động chân tay thuần túy, cũng không có thời gian và tinh lực đi câu cá, ngoại trừ những đứa trẻ kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro