Bị Cả Nhà Xem Là Bảo Mẫu, Ta Mang Hộ Khẩu Gả Cho Nhà Giàu
Chương 8
Vương Quân Nguyệt
2024-09-01 17:04:35
Hôm nay vừa vặn là họp chờ lớn, người đông nghìn nghịt, người bốn xã tám dặm đều đến họp chợ, bởi vì bình thường những công nhân kia phải đi làm, xã viên cũng phải đi làm, không có việc gì thì sẽ không đi chợ.
Vương Ngọc Thanh thấy bác nông dân bên cạnh kéo xe đẩy bán rau cải trắng và cà chua, rau cải xanh tươi ướt át, cà chua xanh đỏ đan xen, đều sử dụng phân nhà nông, vô cùng có dinh dưỡng khỏe mạnh.
Không giống như hầu hết các loại rau tương lai đều tiêm hormone thuốc trừ sâu, hoặc dùng hóa chất để giữ tươi.
Mức sống của người dân trong xã hội hiện đại đã được nâng cao, thịt cá đã chán ăn, ngược lại càng muốn ăn những đặc sản địa phương, món ăn nông thôn... thậm chí còn hoài niệm cuộc sống nông thôn giản dị, đơn giản thời thơ ấu.
Hấp dẫn cô nhất vẫn là những quầy hàng ăn uống kia, đừng nói thời đại này thực phẩm cực kỳ thiếu thốn, mọi người vô cùng sùng bái cùng bức thiết đối với đồ ăn, ngay cả người có tiền ở thời đại của cô từng ăn qua các món lẩu cay, thịt nướng, uống trà sữa thì đều sẽ đỏ mắt, chảy nước miếng ròng ròng.
Hoành thánh, bánh bao, bánh quẩy, khoai lang nướng.
Bột lạnh, bánh ngọt, nồi dán, canh cay.
Tiếng rao bán và la hét làm cho Vương Ngọc Thanh ngứa ngáy trong lòng, bụng kêu rột rột.
Cô nhớ tới nguyên chủ từ lúc sinh ra đến bây giờ đều chưa từng ăn qua những thứ này, mà đám anh chị em của cô thì vẫn có thể ăn một cây kem, uống một chai nước ngọt, đặc biệt là Vương Ngọc Bảo, thường xuyên ăn được những món này.
Cha mẹ nhà người ta có thể sẽ lén lút giấu đồ ăn vặt cho đứa con cưng chiều, nhưng Lâm Tuyết Mai không giống, bà ta trực tiếp cho mấy đứa trẻ đồ ăn vặt ở ngay trước mặt nguyên chủ.
Vương Ngọc Thanh cảm thấy rất thất vọng đau khổ!
Cuối cùng Vương Ngọc Thanh đi tới một quầy cắt tóc, cắt bím tóc thô của mình tới ngang vai, lại tự mình lấy kéo cắt đuôi tóc mỏng lại một chút, sau đó sửa tóc mái trông có sức sống hơn.
Hiện tại cô đã thay đổi kiểu tóc, trở nên năng động hơn, ánh mắt có thần, biểu tình linh động, dung mại cả người cũng được tăng lên vô số lần.
Nhìn kỹ nguyên chủ thật ra không xấu, mặt mũi sáng sủi lại đại khí, ngũ quan lập thể, lông mày rõ ràng, chỉ là da hơi đen, thân hình gầy gò một chút, nếu như cải thiện mấy điểm này, cô cũng có thể trở thành thiếu nữ xinh đẹp!
Lúc này cô có chút lạc lõng với người đi lại trên đường, đương nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, các cô gái trẻ khen ngợi cô, còn các bà già thì thầm về kiểu tóc khó tả của cô.
Còn bím tóc cô bán được một khối hai xu, cô không biết là nhiều hay ít, dù sao cô cũng có chút tiền nên cầm tiền đi vòng quanh quán ăn năm sáu lần rồi lại cắn chặt răng mua một chén hoành thánh giá hai xu.
Dù sao bánh bao, bánh hấp, bánh bột ngô...... đều cần phiếu lương thực.
Cô ngồi xổm bên cạnh ăn hoành thánh thơm ngào ngạt, trơn mềm tươi mát, quả thực cực kỳ mỹ vị.
Ăn uống no đủ cô cũng không có vội vã về nhà, bởi vì ban ngày cũng chỉ có chị cả Vương Ngọc Lan về nhà mẹ đẻ, cô ta tự nhiên sẽ không mở cửa cho mình.
Trời tối thì không giống vậy, Lâm Tuyết Mai một là sợ mình chạy mất, hai là mình chết ở bên ngoài, nháo ra chuyện lớn không tốt, hơn nữa trong nhà cũng cần một bảo mẫu làm việc.
Vương Ngọc Thanh lại đi dạo trên trấn tới khi trời tối, sau khi công nhân tan tầm nửa giờ mới đúng giờ về nhà, vừa về đến nhà thì liền thấy cả nhà đều vây quanh bàn ăn cơm.
Vương Ngọc Thanh thấy bác nông dân bên cạnh kéo xe đẩy bán rau cải trắng và cà chua, rau cải xanh tươi ướt át, cà chua xanh đỏ đan xen, đều sử dụng phân nhà nông, vô cùng có dinh dưỡng khỏe mạnh.
Không giống như hầu hết các loại rau tương lai đều tiêm hormone thuốc trừ sâu, hoặc dùng hóa chất để giữ tươi.
Mức sống của người dân trong xã hội hiện đại đã được nâng cao, thịt cá đã chán ăn, ngược lại càng muốn ăn những đặc sản địa phương, món ăn nông thôn... thậm chí còn hoài niệm cuộc sống nông thôn giản dị, đơn giản thời thơ ấu.
Hấp dẫn cô nhất vẫn là những quầy hàng ăn uống kia, đừng nói thời đại này thực phẩm cực kỳ thiếu thốn, mọi người vô cùng sùng bái cùng bức thiết đối với đồ ăn, ngay cả người có tiền ở thời đại của cô từng ăn qua các món lẩu cay, thịt nướng, uống trà sữa thì đều sẽ đỏ mắt, chảy nước miếng ròng ròng.
Hoành thánh, bánh bao, bánh quẩy, khoai lang nướng.
Bột lạnh, bánh ngọt, nồi dán, canh cay.
Tiếng rao bán và la hét làm cho Vương Ngọc Thanh ngứa ngáy trong lòng, bụng kêu rột rột.
Cô nhớ tới nguyên chủ từ lúc sinh ra đến bây giờ đều chưa từng ăn qua những thứ này, mà đám anh chị em của cô thì vẫn có thể ăn một cây kem, uống một chai nước ngọt, đặc biệt là Vương Ngọc Bảo, thường xuyên ăn được những món này.
Cha mẹ nhà người ta có thể sẽ lén lút giấu đồ ăn vặt cho đứa con cưng chiều, nhưng Lâm Tuyết Mai không giống, bà ta trực tiếp cho mấy đứa trẻ đồ ăn vặt ở ngay trước mặt nguyên chủ.
Vương Ngọc Thanh cảm thấy rất thất vọng đau khổ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng Vương Ngọc Thanh đi tới một quầy cắt tóc, cắt bím tóc thô của mình tới ngang vai, lại tự mình lấy kéo cắt đuôi tóc mỏng lại một chút, sau đó sửa tóc mái trông có sức sống hơn.
Hiện tại cô đã thay đổi kiểu tóc, trở nên năng động hơn, ánh mắt có thần, biểu tình linh động, dung mại cả người cũng được tăng lên vô số lần.
Nhìn kỹ nguyên chủ thật ra không xấu, mặt mũi sáng sủi lại đại khí, ngũ quan lập thể, lông mày rõ ràng, chỉ là da hơi đen, thân hình gầy gò một chút, nếu như cải thiện mấy điểm này, cô cũng có thể trở thành thiếu nữ xinh đẹp!
Lúc này cô có chút lạc lõng với người đi lại trên đường, đương nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, các cô gái trẻ khen ngợi cô, còn các bà già thì thầm về kiểu tóc khó tả của cô.
Còn bím tóc cô bán được một khối hai xu, cô không biết là nhiều hay ít, dù sao cô cũng có chút tiền nên cầm tiền đi vòng quanh quán ăn năm sáu lần rồi lại cắn chặt răng mua một chén hoành thánh giá hai xu.
Dù sao bánh bao, bánh hấp, bánh bột ngô...... đều cần phiếu lương thực.
Cô ngồi xổm bên cạnh ăn hoành thánh thơm ngào ngạt, trơn mềm tươi mát, quả thực cực kỳ mỹ vị.
Ăn uống no đủ cô cũng không có vội vã về nhà, bởi vì ban ngày cũng chỉ có chị cả Vương Ngọc Lan về nhà mẹ đẻ, cô ta tự nhiên sẽ không mở cửa cho mình.
Trời tối thì không giống vậy, Lâm Tuyết Mai một là sợ mình chạy mất, hai là mình chết ở bên ngoài, nháo ra chuyện lớn không tốt, hơn nữa trong nhà cũng cần một bảo mẫu làm việc.
Vương Ngọc Thanh lại đi dạo trên trấn tới khi trời tối, sau khi công nhân tan tầm nửa giờ mới đúng giờ về nhà, vừa về đến nhà thì liền thấy cả nhà đều vây quanh bàn ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro