Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 114
Tựu Yếu Sắt Sắt
2024-10-12 17:18:30
Cái gì? Cái gì……
Lê Nam Trân sững sờ.
Kỳ Hàn cũng không khác, không bình tĩnh như vẻ ngoài.
Thấy Lê Nam Trân nhìn mình chằm chằm, các loại phản ứng mà anh suy đoán không xuất hiện, tay Kỳ Hàn ở sau lưng cô nắm chặt, yết hầu lên xuống: “Lê Nam Trân, tôi…”
Hay là anh nên chờ một thêm một chút? Như này quá hấp tấp...
Lê Nam Trân đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt kinh ngạc trên khuôn mặt cô như mới phản ứng lại: “Sao có thể! Ai thích cậu chứ!”
Cô nhanh chóng lùi ra sau, khi dịch đến mép giường cô lại cảm thấy mình quá chật vật: “Cậu, cậu đi ra ngoài! Cậu đi sang phía đối diện đi!” Cô giơ tay đẩy anh, “Cậu có nghe thấy không! Mau đi đi!”
Kỳ Hàn nhìn cô tức giận đến mức ngón tay run lên, anh ngoan ngoãn đi ra cửa, vừa định quay đầu nói gì đó thì cửa phòng ngủ “sầm” một tiếng, thậm chí còn khoá trái.
Kỳ Hàn cúi đầu nhìn cơ thể trần trụi của mình, anh sờ mũi —— nên nói may mắn một tầng hai phòng, không có hàng xóm? Anh vươn tay kéo cửa, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, anh không đi ra ngoài mà chỉ mở cửa rồi đóng cửa.
Tiếng vặn khoá ở bên trong phòng ngủ truyền đến, sau đó là tiếng mở cửa, Kỳ Hàn không quay đầu, chỉ nghe thấy phía sau yên lặng một lúc, sau đó lại nặng nề đóng sầm cửa lại.
So với vừa rồi còn mạnh hơn.
Cuối cùng Kỳ Hàn cũng không nhịn được, anh hất mái tóc, đi vào căn phòng đối diện thì cười to.
Ở cùng Lê Nam Trân một khoảng thời gian sẽ phát hiện cô thú vị hơn nhiều so với những gì biểu hiện ra bên ngoài.
Trong phòng ngủ, Lê Nam Trân tức giận đến mức đá cái gối của Kỳ Hàn xuống đất.
Chắc chắn là cố ý!
Sao có thể có một người giây trước vừa tỏ tình, giây sau đã giở trò, chọc ghẹo người khác cơ chứ?
Lê Nam Trân nổi giận với không khí một lúc mới yên lặng vùi đầu vào gối.
Có lẽ vừa rồi giận quá...Tiếng tim đập che lấp toàn bộ âm thanh xung quanh.
Lê Nam Trân có một giấc mơ kỳ lạ cả đêm, cảnh cuối cùng trước khi tỉnh dậy là hình ảnh một người đàn ông cao gầy không nhìn thấy rõ mặt.
Là Kỳ Hàn, hết lần này đến lần khác anh giả vờ như không thấy gì đi ngang qua người cô.
Lần này Lê Nam Trân đột nhiên gọi anh lại, dường như định nói gì đó, khi Kỳ Hàn xoay người, Lê Nam Trân tỉnh dậy.
Cô nói cái gì?
Lê Nam Trân vuốt mái tóc bù xù của mình, đây là lần đầu tiên cô không ngủ nướng, đến trường sớm như thể đang chạy trốn.
“Hôm nay cậu đến trường sớm thế?” Thi Tỉnh Lôi ngồi xuống bên cạnh cô, do dự nói, “Ngày hôm qua các cậu không sao chứ…Sao quầng thâm mắt của cậu đậm vậy!?”
Thi Tỉnh Lôi bị dáng vẻ mơ màng của Lê Nam Trân doạ sợ, mà đối phương như vừa mới tỉnh dậy trong giấc mơ, rõ ràng hồn vẫn ở trên mây: “Hả? Cậu tới từ lúc nào vậy?”
“Cậu không sao chứ ?” Thi Tỉnh Lôi lấy gương của mình, “Hai người không có chuyện gì chứ?”
Có trời mới biết Thi Tỉnh Lôi đang hỏi một câu nghiêm túc, không có một chút châm chọc nào.
Mọi thứ đang trở nên tồi tệ...
Lê Nam Trân ai oán trừng mắt nhìn cô ấy, không nói gì.
“Nếu đã như vậy rồi thì tớ không hỏi chuyện hai người nữa. Cậu không trang điểm, gương mặt hốc hác như vậy, hôm nay gặp cha mẹ cậu kiểu gì?” Thi Tỉnh Lôi thấy Lê Nam Trân lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, quả nhiên đã quên mất chuyện này, “Cậu quên rồi?”
Xong rồi.
Đây mới là trời sập.
“Làm sao bây giờ…” Lê Nam Trân cứng đờ quay đầu lại, “Tớ quên mất rồi.”
Buổi trưa có thể trang điểm vội vàng nhưng cô đang ở trong trạng thái không thể tập trung, cô hoàn toàn không có chuẩn bị, từ khí thế đã thua ngay từ đầu.
Lê Nam Trân sững sờ.
Kỳ Hàn cũng không khác, không bình tĩnh như vẻ ngoài.
Thấy Lê Nam Trân nhìn mình chằm chằm, các loại phản ứng mà anh suy đoán không xuất hiện, tay Kỳ Hàn ở sau lưng cô nắm chặt, yết hầu lên xuống: “Lê Nam Trân, tôi…”
Hay là anh nên chờ một thêm một chút? Như này quá hấp tấp...
Lê Nam Trân đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt kinh ngạc trên khuôn mặt cô như mới phản ứng lại: “Sao có thể! Ai thích cậu chứ!”
Cô nhanh chóng lùi ra sau, khi dịch đến mép giường cô lại cảm thấy mình quá chật vật: “Cậu, cậu đi ra ngoài! Cậu đi sang phía đối diện đi!” Cô giơ tay đẩy anh, “Cậu có nghe thấy không! Mau đi đi!”
Kỳ Hàn nhìn cô tức giận đến mức ngón tay run lên, anh ngoan ngoãn đi ra cửa, vừa định quay đầu nói gì đó thì cửa phòng ngủ “sầm” một tiếng, thậm chí còn khoá trái.
Kỳ Hàn cúi đầu nhìn cơ thể trần trụi của mình, anh sờ mũi —— nên nói may mắn một tầng hai phòng, không có hàng xóm? Anh vươn tay kéo cửa, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, anh không đi ra ngoài mà chỉ mở cửa rồi đóng cửa.
Tiếng vặn khoá ở bên trong phòng ngủ truyền đến, sau đó là tiếng mở cửa, Kỳ Hàn không quay đầu, chỉ nghe thấy phía sau yên lặng một lúc, sau đó lại nặng nề đóng sầm cửa lại.
So với vừa rồi còn mạnh hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng Kỳ Hàn cũng không nhịn được, anh hất mái tóc, đi vào căn phòng đối diện thì cười to.
Ở cùng Lê Nam Trân một khoảng thời gian sẽ phát hiện cô thú vị hơn nhiều so với những gì biểu hiện ra bên ngoài.
Trong phòng ngủ, Lê Nam Trân tức giận đến mức đá cái gối của Kỳ Hàn xuống đất.
Chắc chắn là cố ý!
Sao có thể có một người giây trước vừa tỏ tình, giây sau đã giở trò, chọc ghẹo người khác cơ chứ?
Lê Nam Trân nổi giận với không khí một lúc mới yên lặng vùi đầu vào gối.
Có lẽ vừa rồi giận quá...Tiếng tim đập che lấp toàn bộ âm thanh xung quanh.
Lê Nam Trân có một giấc mơ kỳ lạ cả đêm, cảnh cuối cùng trước khi tỉnh dậy là hình ảnh một người đàn ông cao gầy không nhìn thấy rõ mặt.
Là Kỳ Hàn, hết lần này đến lần khác anh giả vờ như không thấy gì đi ngang qua người cô.
Lần này Lê Nam Trân đột nhiên gọi anh lại, dường như định nói gì đó, khi Kỳ Hàn xoay người, Lê Nam Trân tỉnh dậy.
Cô nói cái gì?
Lê Nam Trân vuốt mái tóc bù xù của mình, đây là lần đầu tiên cô không ngủ nướng, đến trường sớm như thể đang chạy trốn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hôm nay cậu đến trường sớm thế?” Thi Tỉnh Lôi ngồi xuống bên cạnh cô, do dự nói, “Ngày hôm qua các cậu không sao chứ…Sao quầng thâm mắt của cậu đậm vậy!?”
Thi Tỉnh Lôi bị dáng vẻ mơ màng của Lê Nam Trân doạ sợ, mà đối phương như vừa mới tỉnh dậy trong giấc mơ, rõ ràng hồn vẫn ở trên mây: “Hả? Cậu tới từ lúc nào vậy?”
“Cậu không sao chứ ?” Thi Tỉnh Lôi lấy gương của mình, “Hai người không có chuyện gì chứ?”
Có trời mới biết Thi Tỉnh Lôi đang hỏi một câu nghiêm túc, không có một chút châm chọc nào.
Mọi thứ đang trở nên tồi tệ...
Lê Nam Trân ai oán trừng mắt nhìn cô ấy, không nói gì.
“Nếu đã như vậy rồi thì tớ không hỏi chuyện hai người nữa. Cậu không trang điểm, gương mặt hốc hác như vậy, hôm nay gặp cha mẹ cậu kiểu gì?” Thi Tỉnh Lôi thấy Lê Nam Trân lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, quả nhiên đã quên mất chuyện này, “Cậu quên rồi?”
Xong rồi.
Đây mới là trời sập.
“Làm sao bây giờ…” Lê Nam Trân cứng đờ quay đầu lại, “Tớ quên mất rồi.”
Buổi trưa có thể trang điểm vội vàng nhưng cô đang ở trong trạng thái không thể tập trung, cô hoàn toàn không có chuẩn bị, từ khí thế đã thua ngay từ đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro