Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 131
Tựu Yếu Sắt Sắt
2024-10-12 17:18:30
“Cậu tự nhặt đi.” Lê Nam Trân thử dịch sang, nhưng vẫn cảm thấy việc cúi người xuống sẽ gây ra chuyện lớn, vì vậy cô dứt khoát từ chối, “Nước hoa? Là cái lần trước cậu đưa cho tớ. ”
“Đồ lười.” Thi Tỉnh Lôi mắng cô, chỉ nghĩ cô lười biếng như hàng ngày nên không nghĩ nhiều, “Lần trước tớ đưa cho cậu á? Đâu phải mùi này…”
Cái bút rơi xuống cách Lê Nam Trân không xa, Thi Tỉnh Lôi ngồi xổm như thế nên đầu cô ấy không tránh khỏi mà đụng vào chân của cô.
Làm sao bây giờ...
Lê Nam Trân di chuyển chân sang chỗ khác.
Chắc sẽ không có mùi đâu nhỉ?
Bối rối, căng thẳng, nhưng không kìm được sinh ra cảm giác hưng phấn bí ẩn khó tả.
Phía dưới vẫn luôn kẹp chặt, thả lỏng một chút sẽ cảm nhận được —— Lê Nam Trân thật sự không phân biệt được có thứ gì chảy ra từ bên trong hay đó chỉ là ảo giác của cô do quá căng thẳng.
Thậm chí, thậm chí còn hơi xót.
“Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì vậy?”
“A?” Lê Nam Trân quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Thi Tỉnh Lôi, “Cái gì, cậu ngốc đến nơi rồi.”
“Ngốc?” Thi Tỉnh Lôi đặt nắp bút xuống bàn, nói, “Nhìn không đúng lắm.”
Cô ấy đến gần hơn, Lê Nam Trân lo lắng đến mức căng thẳng, điều này càng khẳng định thêm suy nghĩ của cô ấy: “Chẳng lẽ ngày hôm qua cậu đã tỏ tình với Kỳ Hàn? Sau đó ngốc đến hiện tại? Không đúng, không có khả năng bị từ chối.”
“Vì sao không có khả năng?” Vẫn phải cố lấy tinh thần nghe Thi Tỉnh Lôi nói chuyện.
“Ai có mắt cũng sẽ nhìn ra. Bình thường Kỳ Hàn trông rất hoà nhã nhưng thực tế đối với mọi người có chút tự cao, nhưng hôm tới đón cậu hoàn toàn khác. À, quên mất cậu có mắt mà không có não.”
Thi Tỉnh Lôi mỉm cười trêu chọc cô, bình thường nếu làm vậy chắc chắn bị Lê Nam Trân oán trách hoặc làm mấy động tác nhỏ, không ngờ hôm nay cô chỉ quay đầu lại, trợn mắt, rồi im lặng xoay đầu đi, dáng vẻ tâm sự nặng nề, Thi Tỉnh Lôi không khỏi cảm thấy may mắn,: “Ngày hôm qua cậu gửi tin nhắn tới không phải vẫn tốt sao? Hay là...Người nhà cậu xảy ra chuyện?”
Vấn đề ở đây là cô bị Kỳ Hàn bắn đầy tinh dịch, hiện tại đang chảy ra ngoài.
Hơn nữa trong tình huống này, cô giống như, hơi muốn làm tình.
Dường như chiếc quần lót đã ướt một phần, lõm xuống hiện lên hình dáng môi âm hộ, tinh dịch trộn lẫn với ý tưởng dâm đãng của cô dần dần thấm ra bên ngoài, bởi vì mặc váy nên giữa hai chân không có gì ngoài lớp vải mỏng, một cảm giác rất không an toàn.
“Không…Không có việc gì đâu.” Ngón tay nắm váy lại buông ra, “Bên kia chắc cũng không sao? Chắc do hôm qua không ngủ ngon, ừm, tớ nằm ngủ một lúc.”
Không thể nói chuyện thêm nữa.
Lê Nam Trân vùi đầu xuống để tránh bị nhìn, mùi nước hoa dần trở nên kỳ lạ quanh mũi của cô hơn.
Miệng huyệt bắt đầu co rút, mấp máy, mị thịt mọng nước đẩy nhiều tinh dịch ra ngoài hơn, thậm chí cô có thể cảm nhận được tinh dịch ấm áp tích tụ ở giữa hai chân dần lạnh đi, cực kỳ khó chịu nhưng chất lỏng tích lũy dường như nhiều hơn.
Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn Thi Tỉnh Lôi đã tưởng tượng đến điều kỳ lạ nào đó, nhưng hiện tại cô chẳng còn tâm tư để giải thích.
Thi Tỉnh Lôi thật sự nghĩ như vậy.
Cô ấy khẳng định Lê Nam Trân nằm ở đó giả vờ ngủ, nhưng rõ ràng ngày hôm qua ngay cả khi nói chuyện về cha mẹ cô, phản ứng của cô cũng không quá lớn, tin nhắn gửi tối hôm qua càng không có vấn đề gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, nguyên nhân chỉ có thể ở trên người Kỳ Hàn.
Thi Tỉnh Lôi do dự mãi mới cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Kỳ Hàn: “Cậu lại làm gì Lê Nam Trân vậy?”
Dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể trơ mắt nhìn con nhà mình lần đầu thích người khác mà bị tổn thương phải không?
“Đồ lười.” Thi Tỉnh Lôi mắng cô, chỉ nghĩ cô lười biếng như hàng ngày nên không nghĩ nhiều, “Lần trước tớ đưa cho cậu á? Đâu phải mùi này…”
Cái bút rơi xuống cách Lê Nam Trân không xa, Thi Tỉnh Lôi ngồi xổm như thế nên đầu cô ấy không tránh khỏi mà đụng vào chân của cô.
Làm sao bây giờ...
Lê Nam Trân di chuyển chân sang chỗ khác.
Chắc sẽ không có mùi đâu nhỉ?
Bối rối, căng thẳng, nhưng không kìm được sinh ra cảm giác hưng phấn bí ẩn khó tả.
Phía dưới vẫn luôn kẹp chặt, thả lỏng một chút sẽ cảm nhận được —— Lê Nam Trân thật sự không phân biệt được có thứ gì chảy ra từ bên trong hay đó chỉ là ảo giác của cô do quá căng thẳng.
Thậm chí, thậm chí còn hơi xót.
“Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì vậy?”
“A?” Lê Nam Trân quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Thi Tỉnh Lôi, “Cái gì, cậu ngốc đến nơi rồi.”
“Ngốc?” Thi Tỉnh Lôi đặt nắp bút xuống bàn, nói, “Nhìn không đúng lắm.”
Cô ấy đến gần hơn, Lê Nam Trân lo lắng đến mức căng thẳng, điều này càng khẳng định thêm suy nghĩ của cô ấy: “Chẳng lẽ ngày hôm qua cậu đã tỏ tình với Kỳ Hàn? Sau đó ngốc đến hiện tại? Không đúng, không có khả năng bị từ chối.”
“Vì sao không có khả năng?” Vẫn phải cố lấy tinh thần nghe Thi Tỉnh Lôi nói chuyện.
“Ai có mắt cũng sẽ nhìn ra. Bình thường Kỳ Hàn trông rất hoà nhã nhưng thực tế đối với mọi người có chút tự cao, nhưng hôm tới đón cậu hoàn toàn khác. À, quên mất cậu có mắt mà không có não.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi Tỉnh Lôi mỉm cười trêu chọc cô, bình thường nếu làm vậy chắc chắn bị Lê Nam Trân oán trách hoặc làm mấy động tác nhỏ, không ngờ hôm nay cô chỉ quay đầu lại, trợn mắt, rồi im lặng xoay đầu đi, dáng vẻ tâm sự nặng nề, Thi Tỉnh Lôi không khỏi cảm thấy may mắn,: “Ngày hôm qua cậu gửi tin nhắn tới không phải vẫn tốt sao? Hay là...Người nhà cậu xảy ra chuyện?”
Vấn đề ở đây là cô bị Kỳ Hàn bắn đầy tinh dịch, hiện tại đang chảy ra ngoài.
Hơn nữa trong tình huống này, cô giống như, hơi muốn làm tình.
Dường như chiếc quần lót đã ướt một phần, lõm xuống hiện lên hình dáng môi âm hộ, tinh dịch trộn lẫn với ý tưởng dâm đãng của cô dần dần thấm ra bên ngoài, bởi vì mặc váy nên giữa hai chân không có gì ngoài lớp vải mỏng, một cảm giác rất không an toàn.
“Không…Không có việc gì đâu.” Ngón tay nắm váy lại buông ra, “Bên kia chắc cũng không sao? Chắc do hôm qua không ngủ ngon, ừm, tớ nằm ngủ một lúc.”
Không thể nói chuyện thêm nữa.
Lê Nam Trân vùi đầu xuống để tránh bị nhìn, mùi nước hoa dần trở nên kỳ lạ quanh mũi của cô hơn.
Miệng huyệt bắt đầu co rút, mấp máy, mị thịt mọng nước đẩy nhiều tinh dịch ra ngoài hơn, thậm chí cô có thể cảm nhận được tinh dịch ấm áp tích tụ ở giữa hai chân dần lạnh đi, cực kỳ khó chịu nhưng chất lỏng tích lũy dường như nhiều hơn.
Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn Thi Tỉnh Lôi đã tưởng tượng đến điều kỳ lạ nào đó, nhưng hiện tại cô chẳng còn tâm tư để giải thích.
Thi Tỉnh Lôi thật sự nghĩ như vậy.
Cô ấy khẳng định Lê Nam Trân nằm ở đó giả vờ ngủ, nhưng rõ ràng ngày hôm qua ngay cả khi nói chuyện về cha mẹ cô, phản ứng của cô cũng không quá lớn, tin nhắn gửi tối hôm qua càng không có vấn đề gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, nguyên nhân chỉ có thể ở trên người Kỳ Hàn.
Thi Tỉnh Lôi do dự mãi mới cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Kỳ Hàn: “Cậu lại làm gì Lê Nam Trân vậy?”
Dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể trơ mắt nhìn con nhà mình lần đầu thích người khác mà bị tổn thương phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro