Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 153
Tựu Yếu Sắt Sắt
2024-10-12 17:18:30
“Kỳ Hàn?” Sau bữa cơm tối, Kỳ Hàn đi vào căn phòng đối diện, Lê Nam Trân đẩy cửa đi vào, thấy anh đã thay quần áo, đang ngồi họp ở trước máy tính trên bàn, cô vội vàng xin lỗi rồi đi ra ngoài.
Vốn dĩ còn đang muốn giả vờ hỏi chút chuyện về nhà họ Lê để trốn học một lúc.
Lê Nam Trân bất đắc dĩ quay lại bàn học tiếp tục vật lộn với đống sách vở, cô không hề biết bên kia tai nghe của Kỳ Hàn đột nhiên im lặng.
Nhà họ Thương đề cao hiệu suất, các cuộc họp thường trôi qua rất nhanh. Lúc này ông Thương chỉ giữ lại các anh em nhà họ Thương và Kỳ Hàn để thảo luận về việc liên quan đến Lê Thị.
“Triều tốc 3” có sự nhúng tay của Kỳ Hàn và Thương Vũ Nho, điều này đương nhiên không thoát khỏi đôi mắt của ông Thương, ông không nói nhiều, chỉ yêu cầu Kỳ Hàn báo cáo ngắn gọn —— bởi vậy lúc này Kỳ Hàn chưa tắt mic.
“Tiểu Hàn, đây là…” Trong tai nghe, một giọng nói trưởng thành thử dò hỏi, có thể nghe thấy sự hiếu kỳ trong đó.
“Đúng rồi, lần trước cho cậu trốn một lần rồi.” Lần trước mà Thương Vũ Nho nhắc tới chính là khi Kỳ Hàn đang nói chuyện với anh em nhà họ Thương thì bị Lê Nam Trân say rượu cắt ngang, Kỳ Hàn trực tiếp cúp điện thoại, sau đó cho dù mấy người bọn họ hỏi thăm như thế nào thì Kỳ Hàn vẫn không chịu nói một chữ nào, “Lần này cha tôi cũng có mặt, tôi xem cậu chạy kiểu gì?”
“…Bạn gái.” Kỳ Hàn không hề che giấu, giọng nói bất giác mềm xuống.
“Vô nghĩa, không phải bạn gái cậu thì còn có thể là ——” Thương Vũ Nho bị ông Thương cắt ngang.
“Con câm miệng cho cha!” Ông Thương ngăn con trai lại, sau đó thay đổi từ ngữ, nói uyển chuyển hơn: “Khá tốt, người trẻ tuổi nên như vậy, hai đứa là bạn bè à? Hay là người chúng ta quen biết?”
Lời nói của ông Thương rất chân thành, ông gần như coi Kỳ Hàn là con trai của mình, thằng nhóc này từ nhỏ đến lớn vô dục vô cầu, tuy rằng bớt lo hơn hai đứa con của ông nhưng vẫn khiến người lớn lo lắng.
Kỳ Hàn có chút do dự, khi ông Thương đang định bảo anh không muốn nói cũng không sao thì anh lại nói một cách nghiêm túc: “Là bạn bè, nhưng chú cũng biết, đó là con gái nhà họ Lê.”
“Nhà họ Lê…” Ông Thương nhớ rõ hành vi gần đây của nhà họ Lê, nhưng ông còn chưa kịp nói gì thì Thương Vũ Nhu vẫn luôn im lặng bỗng nói: “A, cho nên cô ấy bỏ nhà đi rồi đến chỗ của cậu?”
Hai cha con nhà họ Thương đều có chút lo lắng, sợ kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, thậm chí trong đầu Thương Vũ Nho đã viết xong một cuốn tiểu thuyết tên là “Yêu con gái của kẻ thù”, còn phản ứng của Thương Vũ Nhu lại có chút ngoài ý muốn: “Vậy mà cậu lại nói với tôi cậu không biết! Thế cái ý tưởng kia của cậu…”
Kỳ Hàn ho nhẹ một tiếng.
Thương Vũ Nhu nhanh chóng dừng chủ đề này lại, hung ác đe doạ anh: “Tôi muốn gặp cô ấy! Nếu không tôi sẽ lặng lẽ đi đến nhà cậu, dù đúng hay sai thì tôi sẽ kể hết lịch sử đen tối của cậu cho cô ấy biết!”
Kỳ Hàn bỏ qua, xin lỗi ông Thương vì suy nghĩ về ý nghĩa trong câu nói của Thương Vũ Nhu, sau đó tiếp tục báo cáo chủ đề vừa rồi.
Ông Thương nhanh chóng hoà nhập với Kỳ Hàn, chỉ để lại hai người buôn chuyện đang vò đầu bứt tai.
……
“Xong chưa?”
Lúc Lê Nam Trân đang nghịch điện thoại thì Kỳ Hàn đi vào, nghe thấy tiếng mở cửa, cô vội vàng ném điện thoại lên mặt bàn đầy bút, trong giây lát, giống như cảm nhận được câu nói “khoảnh khắc đáng sợ khi mẹ tan làm” của người khác, một trải nghiệm trước nay chưa từng có, cuối cùng còn phải giả vờ bình tĩnh, ngẩng đầu lên đặt câu hỏi.
Mặt cô đỏ bừng vì căng thẳng.
Kỳ Hàn cụp mắt, ngồi thẳng lưng, trong mắt tràn ngập ánh mắt “đừng vạch trần” của cô gái, anh phối hợp, nói: “Ừm, kết thúc rồi, đọc xong chưa?”
“A —— đọc xong rồi, nhưng không hiểu.” Đọc xong rồi là giả, không hiểu là thật.
Kỳ Hàn kéo ghế ra, ngồi xuống: “Có thật không, để tôi nhìn xem.”
Vẫn phải học sao?
Chiếc điện thoại bị ném đi trong lúc hoảng hốt sáng lên đúng lúc: [ cậu đâu rồi? Mới nói được một nửa mà? Bị QH đè trên giường? ]
Vốn dĩ còn đang muốn giả vờ hỏi chút chuyện về nhà họ Lê để trốn học một lúc.
Lê Nam Trân bất đắc dĩ quay lại bàn học tiếp tục vật lộn với đống sách vở, cô không hề biết bên kia tai nghe của Kỳ Hàn đột nhiên im lặng.
Nhà họ Thương đề cao hiệu suất, các cuộc họp thường trôi qua rất nhanh. Lúc này ông Thương chỉ giữ lại các anh em nhà họ Thương và Kỳ Hàn để thảo luận về việc liên quan đến Lê Thị.
“Triều tốc 3” có sự nhúng tay của Kỳ Hàn và Thương Vũ Nho, điều này đương nhiên không thoát khỏi đôi mắt của ông Thương, ông không nói nhiều, chỉ yêu cầu Kỳ Hàn báo cáo ngắn gọn —— bởi vậy lúc này Kỳ Hàn chưa tắt mic.
“Tiểu Hàn, đây là…” Trong tai nghe, một giọng nói trưởng thành thử dò hỏi, có thể nghe thấy sự hiếu kỳ trong đó.
“Đúng rồi, lần trước cho cậu trốn một lần rồi.” Lần trước mà Thương Vũ Nho nhắc tới chính là khi Kỳ Hàn đang nói chuyện với anh em nhà họ Thương thì bị Lê Nam Trân say rượu cắt ngang, Kỳ Hàn trực tiếp cúp điện thoại, sau đó cho dù mấy người bọn họ hỏi thăm như thế nào thì Kỳ Hàn vẫn không chịu nói một chữ nào, “Lần này cha tôi cũng có mặt, tôi xem cậu chạy kiểu gì?”
“…Bạn gái.” Kỳ Hàn không hề che giấu, giọng nói bất giác mềm xuống.
“Vô nghĩa, không phải bạn gái cậu thì còn có thể là ——” Thương Vũ Nho bị ông Thương cắt ngang.
“Con câm miệng cho cha!” Ông Thương ngăn con trai lại, sau đó thay đổi từ ngữ, nói uyển chuyển hơn: “Khá tốt, người trẻ tuổi nên như vậy, hai đứa là bạn bè à? Hay là người chúng ta quen biết?”
Lời nói của ông Thương rất chân thành, ông gần như coi Kỳ Hàn là con trai của mình, thằng nhóc này từ nhỏ đến lớn vô dục vô cầu, tuy rằng bớt lo hơn hai đứa con của ông nhưng vẫn khiến người lớn lo lắng.
Kỳ Hàn có chút do dự, khi ông Thương đang định bảo anh không muốn nói cũng không sao thì anh lại nói một cách nghiêm túc: “Là bạn bè, nhưng chú cũng biết, đó là con gái nhà họ Lê.”
“Nhà họ Lê…” Ông Thương nhớ rõ hành vi gần đây của nhà họ Lê, nhưng ông còn chưa kịp nói gì thì Thương Vũ Nhu vẫn luôn im lặng bỗng nói: “A, cho nên cô ấy bỏ nhà đi rồi đến chỗ của cậu?”
Hai cha con nhà họ Thương đều có chút lo lắng, sợ kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, thậm chí trong đầu Thương Vũ Nho đã viết xong một cuốn tiểu thuyết tên là “Yêu con gái của kẻ thù”, còn phản ứng của Thương Vũ Nhu lại có chút ngoài ý muốn: “Vậy mà cậu lại nói với tôi cậu không biết! Thế cái ý tưởng kia của cậu…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ Hàn ho nhẹ một tiếng.
Thương Vũ Nhu nhanh chóng dừng chủ đề này lại, hung ác đe doạ anh: “Tôi muốn gặp cô ấy! Nếu không tôi sẽ lặng lẽ đi đến nhà cậu, dù đúng hay sai thì tôi sẽ kể hết lịch sử đen tối của cậu cho cô ấy biết!”
Kỳ Hàn bỏ qua, xin lỗi ông Thương vì suy nghĩ về ý nghĩa trong câu nói của Thương Vũ Nhu, sau đó tiếp tục báo cáo chủ đề vừa rồi.
Ông Thương nhanh chóng hoà nhập với Kỳ Hàn, chỉ để lại hai người buôn chuyện đang vò đầu bứt tai.
……
“Xong chưa?”
Lúc Lê Nam Trân đang nghịch điện thoại thì Kỳ Hàn đi vào, nghe thấy tiếng mở cửa, cô vội vàng ném điện thoại lên mặt bàn đầy bút, trong giây lát, giống như cảm nhận được câu nói “khoảnh khắc đáng sợ khi mẹ tan làm” của người khác, một trải nghiệm trước nay chưa từng có, cuối cùng còn phải giả vờ bình tĩnh, ngẩng đầu lên đặt câu hỏi.
Mặt cô đỏ bừng vì căng thẳng.
Kỳ Hàn cụp mắt, ngồi thẳng lưng, trong mắt tràn ngập ánh mắt “đừng vạch trần” của cô gái, anh phối hợp, nói: “Ừm, kết thúc rồi, đọc xong chưa?”
“A —— đọc xong rồi, nhưng không hiểu.” Đọc xong rồi là giả, không hiểu là thật.
Kỳ Hàn kéo ghế ra, ngồi xuống: “Có thật không, để tôi nhìn xem.”
Vẫn phải học sao?
Chiếc điện thoại bị ném đi trong lúc hoảng hốt sáng lên đúng lúc: [ cậu đâu rồi? Mới nói được một nửa mà? Bị QH đè trên giường? ]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro