Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 17
Tựu Yếu Sắt Sắt
2024-10-12 17:18:30
Kỳ Hàn ôm Lê Nam Trân thả vào trong bồn tắm nhỏ, bồn sứ lạnh lẽo dán vào mông cô, kích thích làm Lê Nam Trân co rút ngón chân.
Kỳ Hàn điều chỉnh nhiệt độ nước đến nhiệt độ thích hợp, khi nước đổ đầy thì anh lại cúi người hôn cô, mút lấy đầu lưỡi cô.
Lê Nam Trân đã quen với việc bị anh hôn, vì vậy cô vô thức mở miệng và để anh cướp đoạt.
Nước đã đổ xong.
Kỳ Hàn vươn tay lấy ra chiếc khăn tắm mới bên cạnh, thật sự nghiêm túc tắm cho cô.
Bàn tay to trùm khăn tắm lướt từng chút một trên cổ, ngực, bụng và vùng kín của Lê Nam Trân, Lê Nam Trân mím môi, trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh ngày hôm qua bị anh xoa âm đế và ngậm lấy đầu vú.
Kỳ Hàn cầm vòi hoa sen lên, làm ướt tóc bằng nước ấm, sau đó vắt dầu gội đầu rồi xoa nhẹ.
Lê Nam Trân mệt mỏi, cô không ngủ gần nửa đêm qua, hiện tại lại được ngâm mình trong nước nóng, một lúc sau cô đã nhắm mắt lại.
Hai tay Kỳ Hàn trầm xuống, nhìn thấy Lê Nam Trân đang ngoan ngoãn dựa vào mình ngủ, anh không nhịn được cúi đầu hôn cô, không có chút dục vọng nào, mà giống như đang hành lễ cho một nghi thức thành kính nào đó.
Kỳ Hàn sợ cô bị cảm lạnh nên anh nhanh chóng tắm rửa rồi lau khô người cho cô, sau đó ôm cô trần truồng nhét vào trong chăn bông.
Kỳ Hàn nhìn xuống khuôn mặt yên lặng đang say ngủ của cô, buông tiếng thở dài.
Làm sao anh có thể thực sự muốn tắm rửa một cách nghiêm túc như vậy cho Lê Nam Trân được chứ? Làm sao anh có thể để mất một cơ hội tốt như vậy?
Nhưng anh thực sự không có thời gian.
Kỳ Hàn là một đứa trẻ mồ côi, ở trong cô nhi viện được ba năm thì tự mình chạy đi làm thêm, lúc đầu thì sống ở khu tập thể, sau đó mới từng bước đi đến ngày hôm nay.
Hôm qua là lần đầu tiên anh không thể "hoàn thành công việc của ngày hôm nay".
Kỳ Hàn lại thở dài một hơi, mặc quần áo chỉnh tề, lấy điện thoại di động của Lê Nam Trân ra đặt ở trên bàn đầu giường, không có lại đeo dây xích vào cô, sau đó bước nhanh ra khỏi cửa.
Lê Nam Trân ngủ một giấc ngon lành.
Khi tỉnh lại, cô lập tức hiểu ra hoàn cảnh của mình - cô vẫn đang ở nhà Kỳ Hàn.
Cô thở dài, nằm trên giường không muốn dậy.
Dù làm thế nào đi nữa cũng vô ích, vậy tại sao không nằm luôn trên giường?
"Dilili ~"
Một âm thanh loli dễ thương đột nhiên vang lên.
Lê Nam Trân sững sờ một lúc, nghĩ rằng mình bị điên rồi, làm sao có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình?
"Dilili ~"
Lại đổ chuông một lần nữa!
Lê Nam Trân ngồi dậy, không thể sai được! Đây là nhạc chuông do cô tùy chỉnh để tìm cv yêu thích của mình!
Kỳ Hàn điều chỉnh nhiệt độ nước đến nhiệt độ thích hợp, khi nước đổ đầy thì anh lại cúi người hôn cô, mút lấy đầu lưỡi cô.
Lê Nam Trân đã quen với việc bị anh hôn, vì vậy cô vô thức mở miệng và để anh cướp đoạt.
Nước đã đổ xong.
Kỳ Hàn vươn tay lấy ra chiếc khăn tắm mới bên cạnh, thật sự nghiêm túc tắm cho cô.
Bàn tay to trùm khăn tắm lướt từng chút một trên cổ, ngực, bụng và vùng kín của Lê Nam Trân, Lê Nam Trân mím môi, trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh ngày hôm qua bị anh xoa âm đế và ngậm lấy đầu vú.
Kỳ Hàn cầm vòi hoa sen lên, làm ướt tóc bằng nước ấm, sau đó vắt dầu gội đầu rồi xoa nhẹ.
Lê Nam Trân mệt mỏi, cô không ngủ gần nửa đêm qua, hiện tại lại được ngâm mình trong nước nóng, một lúc sau cô đã nhắm mắt lại.
Hai tay Kỳ Hàn trầm xuống, nhìn thấy Lê Nam Trân đang ngoan ngoãn dựa vào mình ngủ, anh không nhịn được cúi đầu hôn cô, không có chút dục vọng nào, mà giống như đang hành lễ cho một nghi thức thành kính nào đó.
Kỳ Hàn sợ cô bị cảm lạnh nên anh nhanh chóng tắm rửa rồi lau khô người cho cô, sau đó ôm cô trần truồng nhét vào trong chăn bông.
Kỳ Hàn nhìn xuống khuôn mặt yên lặng đang say ngủ của cô, buông tiếng thở dài.
Làm sao anh có thể thực sự muốn tắm rửa một cách nghiêm túc như vậy cho Lê Nam Trân được chứ? Làm sao anh có thể để mất một cơ hội tốt như vậy?
Nhưng anh thực sự không có thời gian.
Kỳ Hàn là một đứa trẻ mồ côi, ở trong cô nhi viện được ba năm thì tự mình chạy đi làm thêm, lúc đầu thì sống ở khu tập thể, sau đó mới từng bước đi đến ngày hôm nay.
Hôm qua là lần đầu tiên anh không thể "hoàn thành công việc của ngày hôm nay".
Kỳ Hàn lại thở dài một hơi, mặc quần áo chỉnh tề, lấy điện thoại di động của Lê Nam Trân ra đặt ở trên bàn đầu giường, không có lại đeo dây xích vào cô, sau đó bước nhanh ra khỏi cửa.
Lê Nam Trân ngủ một giấc ngon lành.
Khi tỉnh lại, cô lập tức hiểu ra hoàn cảnh của mình - cô vẫn đang ở nhà Kỳ Hàn.
Cô thở dài, nằm trên giường không muốn dậy.
Dù làm thế nào đi nữa cũng vô ích, vậy tại sao không nằm luôn trên giường?
"Dilili ~"
Một âm thanh loli dễ thương đột nhiên vang lên.
Lê Nam Trân sững sờ một lúc, nghĩ rằng mình bị điên rồi, làm sao có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình?
"Dilili ~"
Lại đổ chuông một lần nữa!
Lê Nam Trân ngồi dậy, không thể sai được! Đây là nhạc chuông do cô tùy chỉnh để tìm cv yêu thích của mình!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro