Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 179
Tựu Yếu Sắt Sắt
2024-10-12 17:18:30
“Đồ ăn!” Lê Nam Trân không cho bạn thân của mình chút mặt mũi nào, “Cho nên hai người đến đây làm gì?”
Cô quay đầu nhìn Uông Phục chằm chằm, cậu bạn này gần như bỏ qua các môn vì bị cha Uông đánh suốt ngày.
“Tính tớ vào làm gì?” Thi Tỉnh Lôi chỉ tay vào Uông Phục, “Cậu ấy nói sợ người nhà cậu, vậy cậu có gánh nặng gì không?”
“Đúng rồi, hôm qua chúng ta vẫn chưa nói rõ ràng, hiện tại các cậu muốn kết quả thế nào? Để bọn họ hai bàn tay trắng? Lưu lạc đầu đường xó chợ? Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây*, chớ khinh thường anh chàng nghèo?”
*đây là ngạn ngữ Trung Quốc, nói về con sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây, thì sau 30 năm, nó đổi thành hướng Đông. Ý nói sự đời thay đổi, chưa biết trước được điều gì.
Ý tưởng nam chính tiểu thuyết hoàn hảo của cậu nhận được hai cái nhìn khinh thường.
“Bọn học muốn làm gì thì tùy bọn họ.” Lê Nam Trân tự mình tìm ra vấn đề, “Kể từ khi tớ rời khỏi nhà họ Lê thì tớ không còn bất kỳ quan hệ nào với họ nữa, hiện tại Lê Đường như vậy xứng đáng với những gì anh ta làm, chuyện Lê Thị bị nhắm vào chủ yếu là do bọn họ chọc phải nhà họ Thương. Tớ chỉ muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ, tớ không ngại hố bọn họ một số tiền, dù sao thì lúc trước bọn họ từng bắt tớ xin lỗi cô Thương, tớ làm như vậy vì đó là thứ tớ xứng đáng nên có.”
“Tớ nói như vậy có phải tẩy trắng mình quá không?”
Ngẩng đầu nhìn hai người đều đang nhìn cô, Lê Nam Trân bỗng thấy khó hiểu.
“Tớ tự hỏi cậu có lương tâm như vậy từ bao giờ?” Thi Tỉnh Lôi nói, “Trước kia, mỗi lần đi ra ngoài mua sắm, cậu giống như muốn tiêu hết tiền trong thẻ tín dụng vậy.”
Uông Phục ở bên cạnh gật đầu theo: “Ở với Kỳ Hàn mỗi ngày, trái tim của cậu vẫn chưa bị bôi đen sao?”
“Trước đây nuôi tớ là nghĩa vụ của bọn họ, không hoàn thành tốt nghĩa vụ của mình thì tớ giúp bọn họ một tay, còn bây giờ muốn lưu lạc ở đâu thì lưu lạc. Cuối cùng chắc chắn sẽ không ít, sau này nó sẽ trở thành tiền riêng của tớ.”
“Chậc.” Mấy ngày này Uông Phục bị áp bức đến mức nhàm chán, thấy Lê Nam Trân không gặp rắc rối nào thì không khỏi ghen tị, “Lấy được thì nhớ mời ăn cơm… Không được, tớ muốn ngủ, hôm qua thức khuya nên bị già đi mười tuổi.”
Ai cũng muốn ngủ, có người bị bắt làm việc, có người...khỏi cần đề cập.
Nhưng Lê Nam Trân ép bản thân nghe giảng, mấy ngày nay Kỳ Hàn bận rộn, không có thời gian ép cô học, nhưng chờ đến khi anh hết bận, anh kiểm tra kiến thức trong một tuần thì làm sao? Lê Nam Trân rùng mình, cô không cảm thấy khó chịu vị giảng viên đang cố gắng đọc PPT một cách hài hước trên bục giảng nữa.
Sự thật đã chứng minh Lê Nam Trân đã thu mình quá sạch sẽ, quên mất đủ loại đả kích tấn công nhà họ Lê gần đây, hay nói cách khác, cô có nghĩ tới nhưng không thèm quan tâm.
Khoác lên mình vỏ bọc giàu sang lâu như vậy, dù bên trong nhà họ Lê đã mục nát nhưng họ vẫn duy trì sự ngạo mạn của mình trong giới nhà giàu.
Tóm lại, không quan tâm đến hai người trung niên một nam một nữ với khuôn mặt tiều tụy, vẻ ngoài hung dữ đứng ở cửa.
Không có cái gọi là thương cảm “cha mẹ bỗng già đi”, Lê Nam Trân lùi nửa bước ra sau, Kỳ Hàn nắm tay cô, đứng chắn trước người cô.
“Ông Lê, bà Lê.” Không nghe ra chút cảm xúc nào, Kỳ Hàn bình tĩnh gật đầu với hai người, đang định đi vòng qua bọn họ.
“Đừng có đạo đức giả ở đây!”
Cha Lê, người luôn đạo đức giả ở bên ngoài quát to một tiếng, ngược lại, có thể nhìn thấy sự suy sụp của mẹ Lê bằng mắt thường, khuôn mặt được bảo dưỡng tốt không trang điểm, chỉ im lặng dùng ánh mắt oán hận nhìn Lê Nam Trân.
“Ông Lê, trong giới kinh doanh, có người thắng ắt có người thua.” Kỳ Hàn hơi nghiêng người, chặn ánh mắt của mẹ Lê, không có ý định dây dưa với bọn họ, trực tiếp cầm chìa khoá mở cửa.
Cô quay đầu nhìn Uông Phục chằm chằm, cậu bạn này gần như bỏ qua các môn vì bị cha Uông đánh suốt ngày.
“Tính tớ vào làm gì?” Thi Tỉnh Lôi chỉ tay vào Uông Phục, “Cậu ấy nói sợ người nhà cậu, vậy cậu có gánh nặng gì không?”
“Đúng rồi, hôm qua chúng ta vẫn chưa nói rõ ràng, hiện tại các cậu muốn kết quả thế nào? Để bọn họ hai bàn tay trắng? Lưu lạc đầu đường xó chợ? Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây*, chớ khinh thường anh chàng nghèo?”
*đây là ngạn ngữ Trung Quốc, nói về con sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây, thì sau 30 năm, nó đổi thành hướng Đông. Ý nói sự đời thay đổi, chưa biết trước được điều gì.
Ý tưởng nam chính tiểu thuyết hoàn hảo của cậu nhận được hai cái nhìn khinh thường.
“Bọn học muốn làm gì thì tùy bọn họ.” Lê Nam Trân tự mình tìm ra vấn đề, “Kể từ khi tớ rời khỏi nhà họ Lê thì tớ không còn bất kỳ quan hệ nào với họ nữa, hiện tại Lê Đường như vậy xứng đáng với những gì anh ta làm, chuyện Lê Thị bị nhắm vào chủ yếu là do bọn họ chọc phải nhà họ Thương. Tớ chỉ muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ, tớ không ngại hố bọn họ một số tiền, dù sao thì lúc trước bọn họ từng bắt tớ xin lỗi cô Thương, tớ làm như vậy vì đó là thứ tớ xứng đáng nên có.”
“Tớ nói như vậy có phải tẩy trắng mình quá không?”
Ngẩng đầu nhìn hai người đều đang nhìn cô, Lê Nam Trân bỗng thấy khó hiểu.
“Tớ tự hỏi cậu có lương tâm như vậy từ bao giờ?” Thi Tỉnh Lôi nói, “Trước kia, mỗi lần đi ra ngoài mua sắm, cậu giống như muốn tiêu hết tiền trong thẻ tín dụng vậy.”
Uông Phục ở bên cạnh gật đầu theo: “Ở với Kỳ Hàn mỗi ngày, trái tim của cậu vẫn chưa bị bôi đen sao?”
“Trước đây nuôi tớ là nghĩa vụ của bọn họ, không hoàn thành tốt nghĩa vụ của mình thì tớ giúp bọn họ một tay, còn bây giờ muốn lưu lạc ở đâu thì lưu lạc. Cuối cùng chắc chắn sẽ không ít, sau này nó sẽ trở thành tiền riêng của tớ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chậc.” Mấy ngày này Uông Phục bị áp bức đến mức nhàm chán, thấy Lê Nam Trân không gặp rắc rối nào thì không khỏi ghen tị, “Lấy được thì nhớ mời ăn cơm… Không được, tớ muốn ngủ, hôm qua thức khuya nên bị già đi mười tuổi.”
Ai cũng muốn ngủ, có người bị bắt làm việc, có người...khỏi cần đề cập.
Nhưng Lê Nam Trân ép bản thân nghe giảng, mấy ngày nay Kỳ Hàn bận rộn, không có thời gian ép cô học, nhưng chờ đến khi anh hết bận, anh kiểm tra kiến thức trong một tuần thì làm sao? Lê Nam Trân rùng mình, cô không cảm thấy khó chịu vị giảng viên đang cố gắng đọc PPT một cách hài hước trên bục giảng nữa.
Sự thật đã chứng minh Lê Nam Trân đã thu mình quá sạch sẽ, quên mất đủ loại đả kích tấn công nhà họ Lê gần đây, hay nói cách khác, cô có nghĩ tới nhưng không thèm quan tâm.
Khoác lên mình vỏ bọc giàu sang lâu như vậy, dù bên trong nhà họ Lê đã mục nát nhưng họ vẫn duy trì sự ngạo mạn của mình trong giới nhà giàu.
Tóm lại, không quan tâm đến hai người trung niên một nam một nữ với khuôn mặt tiều tụy, vẻ ngoài hung dữ đứng ở cửa.
Không có cái gọi là thương cảm “cha mẹ bỗng già đi”, Lê Nam Trân lùi nửa bước ra sau, Kỳ Hàn nắm tay cô, đứng chắn trước người cô.
“Ông Lê, bà Lê.” Không nghe ra chút cảm xúc nào, Kỳ Hàn bình tĩnh gật đầu với hai người, đang định đi vòng qua bọn họ.
“Đừng có đạo đức giả ở đây!”
Cha Lê, người luôn đạo đức giả ở bên ngoài quát to một tiếng, ngược lại, có thể nhìn thấy sự suy sụp của mẹ Lê bằng mắt thường, khuôn mặt được bảo dưỡng tốt không trang điểm, chỉ im lặng dùng ánh mắt oán hận nhìn Lê Nam Trân.
“Ông Lê, trong giới kinh doanh, có người thắng ắt có người thua.” Kỳ Hàn hơi nghiêng người, chặn ánh mắt của mẹ Lê, không có ý định dây dưa với bọn họ, trực tiếp cầm chìa khoá mở cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro