Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 26
Tựu Yếu Sắt Sắt
2024-10-12 17:18:30
Lê Nam Trân rên rỉ, một dòng nước chảy ra từ trong hoa huyệt, làm ướt cả bụng của Kỳ Hàn.
Kỳ Hàn kéo cánh tay cô xuống để cô nằm ở trên người mình: "Ngoan, bảo bối, nâng vú cho tôi ăn."
"không!" Lê Nam Trân cự tuyệt, cái gì gọi là nâng cho anh ăn? Trước kia anh há hồm liền ngậm vào vừa gặm vừa mút, bây giờ lại muốn chính cô cho vào trong miệng anh, cái này... Cái này quá sắc tình rồi!
Kỳ Hàn cũng không nói chuyện, chỉ véo vú cô.
Lê Nam Trân "Ưm" Một tiếng bò dậy, đưa bộ ngực của mình lên đối mặt với Kỳ Hàn, bên dưới lôi ra một khúc dương vật, quy đầu vét phải mị thịt bên trong hoa huyệt.
Kỳ Hàn không chút khách khí, ấn cô cúi xuống phía dưới, mặt vùi vào trong vú lớn của cô: "Đút vú là đút như vậy sao? Ngoan, phải cho vào trong miệng tôi."
"Cậu có bị bệnh không!" Lê Nam Trân tức giận mắng anh, nâng thân cúi đầu nhìn thấy đôi mắt hồ ly của anh đang híp lại ở giữa hai bên vú mình. Hình ảnh này sắc tình đến nỗi Lê Nam Trân không dám nhìn nữa.
Đều đã làm đến bước này rồi... Làm xong là có thể đi rồi…
Trong lòng Lê Nam Trân khuyên giải an ủi mình, sau đó nắm một bên vú, đem đầu vú bỏ vào trong miệng anh.
Kỳ Hàn ngậm lấy, mút một cái giống như trẻ sơ sinh, Lê Nam Trân lên tiếng rên rỉ, bên trong hoa huyệt lại dần chảy nước.
Kỳ Hàn vén cô ngã xuống giường, động eo một cái cho vào bên trong cả cây.
Hai chân Lê Nam Trân tách ra thành hình chữ "M", nâng mông lên chịu từng đợt cắm nặng nề của anh, lỗ huyệt bị căng đến ê ẩm, tay dùng sức nắm lấy đầu gối.
"Kỳ Hàn, Kỳ Hàn cậu chậm một chút..."
Lê Nam Trân bị cắm đến văng khắp nơi, hai cặp vú đung đưa lên xuống hỗn loạn, Kỳ Hàn thấy thế thì không nhịn được khen cô: "Bảo bối thật nhiều nước, ga trải giường đều ướt đẫm rồi."
Một mặt, động tác thực sự chậm lại, nhưng toàn bộ gốc rễ lại bị lôi ra rồi lại bị đẩy vào.
Hai chân Lê Nam Trân kẹp eo anh lại, hoa huyệt kẹp lấy dương vật của anh vặn vẹo muốn trốn, trong miệng không ngừng thở hổn hển, nước miếng khóe miệng chảy ra một sợi trong suốt.
"Đừng, đừng như vậy... Cầu xin cậu, sắp hỏng rồi, tôi thật sự khó chịu..."
Lê Nam Trân không nhịn được hỗn loạn mở miệng cầu xin anh, ban đầu là vì cái gì mà bị thao đã sớm vứt ra sau đầu.
Kỳ Hàn đưa tay nắm thịt vú của cô, cô càng cầu xin tha, anh càng cố ý đâm sâu hơn trêu chọc cô.
Bên trong hoa huyệt bỗng nhiên co rúc lại, phun ra một dòng nước, một mảnh tấm trải màu xám bên dưới đã bị phun ướt. Kỳ Hàn bị kẹp đến sung sướng, đánh thật mạnh vào trong đầu, sau đó bắn vào bên trong cơ thể cô.
Phía dưới của Lê Nam Trân kẹp dương vật đã mềm nhũn nhưng vẫn rất có cảm giác tồn tại của anh, tựa vào trong ngực anh run rẩy thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại, giữa hai chân ướt dầm dề, nhất thời suy sụp mà khóc nấc lên.
"Kỳ Hàn, cậu là đồ khốn kiếp, cậu dựa vào đâu mà làm như vậy... Rõ ràng trước kia cậu không thèm nói lời nào với tôi, rõ ràng là cậu xem thường tôi, ngay cả một ánh mắt nhìn thẳng cũng không cho tôi, sao cậu còn có thể như vậy..."
"Tôi thật sự rất ghét cậu, mỗi ngày đều âm dương quái khí không để ý đến người khác, lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng, bây giờ cậu lại tới thao tôi làm gì? Tôi chọc cậu khi nào? Cậu dựa vào đâu mà..."
Lê Nam Trân lặp đi lặp lại mắng anh, nước mắt chảy đầy mặt.
Kỳ Hàn rút ra, lật người cô qua đối diện với mình, cô mắng một tiếng anh đáp một tiếng, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô.
Đến cuối cùng Lê Nam Trân đã không biết mình phải mắng cái gì nữa, nhưng chính là tức giận, giống như đem lửa giận mấy năm nay ra phát tiết ra ngoài.
Cô hất tay Kỳ Hàn ra, "Ừm! Cậu ừm cái gì hả! Ừm rồi còn không thả tôi ra! Tôi nói cho cậu biết! Nhanh chóng xóa hình đi! Tôi nhất định sẽ báo cảnh sát! Cậu chờ đó cho tôi!"
Kỳ Hàn vẫn trả lời như cũ, đưa tay ôm vai cô, Lê Nam Trân há miệng hung hăng cắn một cái vào trên cánh tay anh, cắn đến khi cảm xúc của cô bình tĩnh trở lại thì miệng đã đầy mùi máu tanh.
Lê Nam Trân nhả ra, trên cánh tay Kỳ Hàn lẫn lộn máu thịt, chính cô lại sợ đến không dám nói lời nào, nhưng Kỳ Hàn giống như chẳng sao cả mà tiếp tục ôm cô, còn vỗ nhẹ lưng của cô.
Kỳ Hàn kéo cánh tay cô xuống để cô nằm ở trên người mình: "Ngoan, bảo bối, nâng vú cho tôi ăn."
"không!" Lê Nam Trân cự tuyệt, cái gì gọi là nâng cho anh ăn? Trước kia anh há hồm liền ngậm vào vừa gặm vừa mút, bây giờ lại muốn chính cô cho vào trong miệng anh, cái này... Cái này quá sắc tình rồi!
Kỳ Hàn cũng không nói chuyện, chỉ véo vú cô.
Lê Nam Trân "Ưm" Một tiếng bò dậy, đưa bộ ngực của mình lên đối mặt với Kỳ Hàn, bên dưới lôi ra một khúc dương vật, quy đầu vét phải mị thịt bên trong hoa huyệt.
Kỳ Hàn không chút khách khí, ấn cô cúi xuống phía dưới, mặt vùi vào trong vú lớn của cô: "Đút vú là đút như vậy sao? Ngoan, phải cho vào trong miệng tôi."
"Cậu có bị bệnh không!" Lê Nam Trân tức giận mắng anh, nâng thân cúi đầu nhìn thấy đôi mắt hồ ly của anh đang híp lại ở giữa hai bên vú mình. Hình ảnh này sắc tình đến nỗi Lê Nam Trân không dám nhìn nữa.
Đều đã làm đến bước này rồi... Làm xong là có thể đi rồi…
Trong lòng Lê Nam Trân khuyên giải an ủi mình, sau đó nắm một bên vú, đem đầu vú bỏ vào trong miệng anh.
Kỳ Hàn ngậm lấy, mút một cái giống như trẻ sơ sinh, Lê Nam Trân lên tiếng rên rỉ, bên trong hoa huyệt lại dần chảy nước.
Kỳ Hàn vén cô ngã xuống giường, động eo một cái cho vào bên trong cả cây.
Hai chân Lê Nam Trân tách ra thành hình chữ "M", nâng mông lên chịu từng đợt cắm nặng nề của anh, lỗ huyệt bị căng đến ê ẩm, tay dùng sức nắm lấy đầu gối.
"Kỳ Hàn, Kỳ Hàn cậu chậm một chút..."
Lê Nam Trân bị cắm đến văng khắp nơi, hai cặp vú đung đưa lên xuống hỗn loạn, Kỳ Hàn thấy thế thì không nhịn được khen cô: "Bảo bối thật nhiều nước, ga trải giường đều ướt đẫm rồi."
Một mặt, động tác thực sự chậm lại, nhưng toàn bộ gốc rễ lại bị lôi ra rồi lại bị đẩy vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai chân Lê Nam Trân kẹp eo anh lại, hoa huyệt kẹp lấy dương vật của anh vặn vẹo muốn trốn, trong miệng không ngừng thở hổn hển, nước miếng khóe miệng chảy ra một sợi trong suốt.
"Đừng, đừng như vậy... Cầu xin cậu, sắp hỏng rồi, tôi thật sự khó chịu..."
Lê Nam Trân không nhịn được hỗn loạn mở miệng cầu xin anh, ban đầu là vì cái gì mà bị thao đã sớm vứt ra sau đầu.
Kỳ Hàn đưa tay nắm thịt vú của cô, cô càng cầu xin tha, anh càng cố ý đâm sâu hơn trêu chọc cô.
Bên trong hoa huyệt bỗng nhiên co rúc lại, phun ra một dòng nước, một mảnh tấm trải màu xám bên dưới đã bị phun ướt. Kỳ Hàn bị kẹp đến sung sướng, đánh thật mạnh vào trong đầu, sau đó bắn vào bên trong cơ thể cô.
Phía dưới của Lê Nam Trân kẹp dương vật đã mềm nhũn nhưng vẫn rất có cảm giác tồn tại của anh, tựa vào trong ngực anh run rẩy thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại, giữa hai chân ướt dầm dề, nhất thời suy sụp mà khóc nấc lên.
"Kỳ Hàn, cậu là đồ khốn kiếp, cậu dựa vào đâu mà làm như vậy... Rõ ràng trước kia cậu không thèm nói lời nào với tôi, rõ ràng là cậu xem thường tôi, ngay cả một ánh mắt nhìn thẳng cũng không cho tôi, sao cậu còn có thể như vậy..."
"Tôi thật sự rất ghét cậu, mỗi ngày đều âm dương quái khí không để ý đến người khác, lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng, bây giờ cậu lại tới thao tôi làm gì? Tôi chọc cậu khi nào? Cậu dựa vào đâu mà..."
Lê Nam Trân lặp đi lặp lại mắng anh, nước mắt chảy đầy mặt.
Kỳ Hàn rút ra, lật người cô qua đối diện với mình, cô mắng một tiếng anh đáp một tiếng, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô.
Đến cuối cùng Lê Nam Trân đã không biết mình phải mắng cái gì nữa, nhưng chính là tức giận, giống như đem lửa giận mấy năm nay ra phát tiết ra ngoài.
Cô hất tay Kỳ Hàn ra, "Ừm! Cậu ừm cái gì hả! Ừm rồi còn không thả tôi ra! Tôi nói cho cậu biết! Nhanh chóng xóa hình đi! Tôi nhất định sẽ báo cảnh sát! Cậu chờ đó cho tôi!"
Kỳ Hàn vẫn trả lời như cũ, đưa tay ôm vai cô, Lê Nam Trân há miệng hung hăng cắn một cái vào trên cánh tay anh, cắn đến khi cảm xúc của cô bình tĩnh trở lại thì miệng đã đầy mùi máu tanh.
Lê Nam Trân nhả ra, trên cánh tay Kỳ Hàn lẫn lộn máu thịt, chính cô lại sợ đến không dám nói lời nào, nhưng Kỳ Hàn giống như chẳng sao cả mà tiếp tục ôm cô, còn vỗ nhẹ lưng của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro