Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 42
Tựu Yếu Sắt Sắt
2024-10-12 17:18:30
Đang nói, một người làm chuyện bất hợp pháp chưa bị bắt giữ đi vào, anh đã thay bộ vest sáng nay thành bộ đồ thể thao màu đen như thường lệ, rõ ràng ngồi hàng đầu tiên nhưng không hề có cảm giác tồn tại.
Lê Nam Trân nhập sự phẫn nộ, khó chịu của mình vào người anh, thấy anh liền cảm thấy buồn bực, không nhịn được “chậc” một tiếng.
Thi Tỉnh Lôi nhìn theo ánh mắt của cô, không nhịn được cười nhạo cô: “Người ta lại chọc gì cậu à?”
“Cậu ta khiến tớ phiền.”
Thi Tỉnh Lôi cười trộm: “Cậu đúng là thù dai, hơn nữa, không phải cậu không hài lòng khi cậu ấy đối xử khác với cậu sao? Nhớ ba học kỳ rồi.”
Lê Nam Trân vốn có chút tự luyến, cô xinh đẹp, gia cảnh tốt, những người vây xung quanh cô từ nhỏ đến lớn giống như ruồi muỗi vào mùa hè. Cho nên ban đầu Kỳ Hàn cũng không quá để ý đến cô, cô còn cảm thấy người này giống dòng suối trong lành, nhưng bước ngoặt ở chỗ Lý Nam Trân cho rằng mặc dù Kỳ Hàn không vây quanh cô giống như vậy, nhưng là một cô gái xinh đẹp, vẫn nên có chút đặc quyền.
Vì thế trong một bữa tiệc tối nọ, Lê Nam Trân vì để ngồi bên cạnh Thi Tỉnh Lôi mà cô đã “tự giác” ngồi vào chỗ của Kỳ Hàn, cũng rất tự nhiên bảo anh ngồi chỗ mình khi Kỷ Hàn đến.
“Lê Nam Trân, hình như tớ không hề đồng ý đổi chỗ với cậu.” Lúc ấy Kỳ Hàn vẫn coi cô là một người ăn chơi, theo lời Uông Phục nói, Kỳ Hàn trước năm hai “giống như một con chó điên, gặp ai thì cắn người đấy.”
Trong cuộc giằng co của hai người, cuối cùng Lê Nam Trân thua cuộc, lúc đó xung quanh đã ngồi đầy người, cho Lê Nam Trân đứng dậy, cô cảm thấy tất cả mọi người đang nhìn mình rời đi trong khuôn mặt xám xịt.
Lê Nam Trân mạnh miệng, đứng lên nói một câu: “Bạn học Kỳ, tớ với cậu không thân đúng không? Mong cậu đừng gọi cả tên lẫn họ của tớ, chúng ta chỉ là bạn học cùng lớp nhau mà thôi.”
Không ngờ cái cách xưng hô bạn học Lê này vẫn bị dùng đến khi ở trên giường.
Lê Nam Trân nhập sự phẫn nộ, khó chịu của mình vào người anh, thấy anh liền cảm thấy buồn bực, không nhịn được “chậc” một tiếng.
Thi Tỉnh Lôi nhìn theo ánh mắt của cô, không nhịn được cười nhạo cô: “Người ta lại chọc gì cậu à?”
“Cậu ta khiến tớ phiền.”
Thi Tỉnh Lôi cười trộm: “Cậu đúng là thù dai, hơn nữa, không phải cậu không hài lòng khi cậu ấy đối xử khác với cậu sao? Nhớ ba học kỳ rồi.”
Lê Nam Trân vốn có chút tự luyến, cô xinh đẹp, gia cảnh tốt, những người vây xung quanh cô từ nhỏ đến lớn giống như ruồi muỗi vào mùa hè. Cho nên ban đầu Kỳ Hàn cũng không quá để ý đến cô, cô còn cảm thấy người này giống dòng suối trong lành, nhưng bước ngoặt ở chỗ Lý Nam Trân cho rằng mặc dù Kỳ Hàn không vây quanh cô giống như vậy, nhưng là một cô gái xinh đẹp, vẫn nên có chút đặc quyền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì thế trong một bữa tiệc tối nọ, Lê Nam Trân vì để ngồi bên cạnh Thi Tỉnh Lôi mà cô đã “tự giác” ngồi vào chỗ của Kỳ Hàn, cũng rất tự nhiên bảo anh ngồi chỗ mình khi Kỷ Hàn đến.
“Lê Nam Trân, hình như tớ không hề đồng ý đổi chỗ với cậu.” Lúc ấy Kỳ Hàn vẫn coi cô là một người ăn chơi, theo lời Uông Phục nói, Kỳ Hàn trước năm hai “giống như một con chó điên, gặp ai thì cắn người đấy.”
Trong cuộc giằng co của hai người, cuối cùng Lê Nam Trân thua cuộc, lúc đó xung quanh đã ngồi đầy người, cho Lê Nam Trân đứng dậy, cô cảm thấy tất cả mọi người đang nhìn mình rời đi trong khuôn mặt xám xịt.
Lê Nam Trân mạnh miệng, đứng lên nói một câu: “Bạn học Kỳ, tớ với cậu không thân đúng không? Mong cậu đừng gọi cả tên lẫn họ của tớ, chúng ta chỉ là bạn học cùng lớp nhau mà thôi.”
Không ngờ cái cách xưng hô bạn học Lê này vẫn bị dùng đến khi ở trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro