Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 72
Tựu Yếu Sắt Sắt
2024-10-12 17:18:30
Da tay của Lê Nam Trân tuy rằng mỏng manh nhưng không thể so sánh với độ mềm mại trong tiểu huyệt, ngón tay xoay một vòng quanh vách tường, lòng bàn tay thô ráp cọ qua vừa tê vừa ngứa, Lê Nam Trân rất muốn kẹp chặt chân, giống như đang cố gắng ngăn thứ gì đó chảy ra.
Rút ngón tay ra mang theo không ít dịch nhầy, nhưng dường như không chỉ có một mình tinh dịch.
Tại sao lại như vậy? Trước kia chỉ cần bị chạm nhẹ cô sẽ khó chịu như vậy sao?
Lê Nam Trân không muốn đi vào sâu hơn nữa, cô đứng lên, rửa một cách qua loa, vội vàng rồi ngâm mình trong bồn tắm.
Nhất định là tại Kỳ Hàn! Tại anh ngày nào cũng sờ cô, chạm vào nơi không được chạm vào cho nên mới khiến cô ngày càng mẫn cảm hơn.
Nước ấm luồn qua cơ thể, ấm áp giống như chữa khỏi mệt mỏi trên người. Lê Nam Trân dần dần thả lỏng, dựa người vào bồn tắm, rũ bỏ những thứ rối rắm trong đầu, rồi mới nghiêm túc suy nghĩ về một vấn đề.
Cô cảm thấy nhà họ Lê chắc hẳn sắp tiêu đời rồi.
Mặc dù đánh giá nhà họ Thương không đến mức chỉ cần động vài ngón tay là có thể quét sạch nhà họ Lê, nhưng cắt da mấy người, động vào giá cổ phiếu thì vô cùng đơn giản.
Đây là điều bình thường đối với nhà họ Lê, nên xin lỗi thì xin lỗi, nên dạy dỗ Lê Đường thì vẫn phải dạy dỗ, bày đủ loại thái độ để nhà họ Thương giơ cao đánh khẽ, để người ta đánh một trận xả giận coi như xong chuyện.
Cuối cùng, theo những lời Thi Tỉnh Lôi nói, tiểu thư nhà họ Thương không quan tâm đến việc này lắm, Lê Đường trông cũng ổn, tiểu thư nhà họ Thương không phải kiểu con gái truyền thống, coi như tìm kiếm trai bao.
Nhưng nhà họ Lê cố tình không bình thường.
Không nói đến câu nói của mẹ Lê “cưới cô Thương là xong chuyện” thì một đám người đổi số gọi điện thoại cho cô, nói cái gì mà “gậy ông đập lưng ông”, nhà họ Lê ngủ với con gái nhà họ Thương, cho nên phải để vị thiếu gia nhà họ Thương kia ngủ với cô? Cô cũng đang mắc nợ đó, cho nên không nghe điện thoại.
Chưa kể tên ăn chơi trác táng nhà họ Thương kia, từ nhỏ đến lớn chưa có người đẹp nào mà chưa từng nhìn thấy còn muốn cô nhận “đáp lễ” này, mà nghe nói thái độ của ông Thương đối với con trai và con gái hoàn toàn khác nhau.
Theo lời ông Thương thì cô Thương là “hòn ngọc quý trên tay”, mà cậu Thương lại là “bùn nhão không thể trát tường”, việc này hầu như mọi người đều biết. Thậm chí còn có tin đồn nói ông Thương còn nuôi một “con rể từ bé” cho cô Thương. Dùng cô để trao đổi với cậu lớn nhà họ Thương? Đã hỏi qua ông Thương chưa?
Với cái đầu này, cha cô có thể gây dựng sự nghiệp thành công 20 năm, quả thực ông trời có mắt như mù.
Hôm qua Lê Nam Trân đã chặn hết số mới của đám người trong nhà, cô tự nhận hành động này xem như đoạn tuyệt quan hệ, người nhà họ Lê ở trong điện thoại cứ nhắc mãi “ơn dưỡng dục”, coi như bọn họ nuôi một diễn viên, đưa khuôn mặt này của cô ra ngoài —— với khuôn mặt này của cô, thu phí cao hơn chút cũng không hề quá đáng.
Cho nên nhà họ Lê sống hay chết không liên quan đến cô, cô chỉ quan tâm đến chút ít cổ phần bà nội cho cô mà thôi. Nếu cô không lợi dụng tin đồn bán nó sớm hơn, chỉ sợ nó sẽ trở thành của người khác.
Nhưng cô không biết phải làm gì.
Cô là một bình hoa tiêu chuẩn được nuôi dưỡng trong một gia đình giàu có, trọng nam khinh nữ, tác dụng lớn nhất trong cuộc đời của cô là “gả” đi để liên hôn, sau đó tiếp tục làm một bình hoa vô dụng trong một nhà khác.
Thậm chí so với cô thiên kim bình hoa kia cô còn không bằng, cả những thứ như hội hoạ, âm nhạc, cưỡi ngựa gì đó cô cũng không biết. Cô chỉ biết ăn chơi, người khác học hội hoạ còn cô thì học cách trang điểm, người khác học thanh nhạc còn cô học đánh nhau, người khác tập cưỡi ngựa còn cô cá cược với đám người Uông Phục.
Cô chính là phế vật, chỉ biết ăn nhậu, chơi bời, tiêu tiền, cho dù không có nhiều tiền tiêu vặt, cho dù không đứng đầu trong các cuộc ăn nhậu.
Cho nên cô không biết phải chuyển nhượng cổ phần như thế nào, nếu tìm đại một người thì có khả năng cô sẽ bị lừa. Hiện tại ăn, uống, ngủ, nghỉ của Lê Nam Trân đều dựa vào Kỳ Hàn, về cơ bản đã đạt được danh hiệu “làm bình hoa di động trong nhà người khác ”, nhưng nếu Kỳ Hàn không đồng cảm với cô thì sao? Một chiếc bình hoa không có bệ đỡ thì kết cục phần lớn chính là bể vỡ.
Rút ngón tay ra mang theo không ít dịch nhầy, nhưng dường như không chỉ có một mình tinh dịch.
Tại sao lại như vậy? Trước kia chỉ cần bị chạm nhẹ cô sẽ khó chịu như vậy sao?
Lê Nam Trân không muốn đi vào sâu hơn nữa, cô đứng lên, rửa một cách qua loa, vội vàng rồi ngâm mình trong bồn tắm.
Nhất định là tại Kỳ Hàn! Tại anh ngày nào cũng sờ cô, chạm vào nơi không được chạm vào cho nên mới khiến cô ngày càng mẫn cảm hơn.
Nước ấm luồn qua cơ thể, ấm áp giống như chữa khỏi mệt mỏi trên người. Lê Nam Trân dần dần thả lỏng, dựa người vào bồn tắm, rũ bỏ những thứ rối rắm trong đầu, rồi mới nghiêm túc suy nghĩ về một vấn đề.
Cô cảm thấy nhà họ Lê chắc hẳn sắp tiêu đời rồi.
Mặc dù đánh giá nhà họ Thương không đến mức chỉ cần động vài ngón tay là có thể quét sạch nhà họ Lê, nhưng cắt da mấy người, động vào giá cổ phiếu thì vô cùng đơn giản.
Đây là điều bình thường đối với nhà họ Lê, nên xin lỗi thì xin lỗi, nên dạy dỗ Lê Đường thì vẫn phải dạy dỗ, bày đủ loại thái độ để nhà họ Thương giơ cao đánh khẽ, để người ta đánh một trận xả giận coi như xong chuyện.
Cuối cùng, theo những lời Thi Tỉnh Lôi nói, tiểu thư nhà họ Thương không quan tâm đến việc này lắm, Lê Đường trông cũng ổn, tiểu thư nhà họ Thương không phải kiểu con gái truyền thống, coi như tìm kiếm trai bao.
Nhưng nhà họ Lê cố tình không bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không nói đến câu nói của mẹ Lê “cưới cô Thương là xong chuyện” thì một đám người đổi số gọi điện thoại cho cô, nói cái gì mà “gậy ông đập lưng ông”, nhà họ Lê ngủ với con gái nhà họ Thương, cho nên phải để vị thiếu gia nhà họ Thương kia ngủ với cô? Cô cũng đang mắc nợ đó, cho nên không nghe điện thoại.
Chưa kể tên ăn chơi trác táng nhà họ Thương kia, từ nhỏ đến lớn chưa có người đẹp nào mà chưa từng nhìn thấy còn muốn cô nhận “đáp lễ” này, mà nghe nói thái độ của ông Thương đối với con trai và con gái hoàn toàn khác nhau.
Theo lời ông Thương thì cô Thương là “hòn ngọc quý trên tay”, mà cậu Thương lại là “bùn nhão không thể trát tường”, việc này hầu như mọi người đều biết. Thậm chí còn có tin đồn nói ông Thương còn nuôi một “con rể từ bé” cho cô Thương. Dùng cô để trao đổi với cậu lớn nhà họ Thương? Đã hỏi qua ông Thương chưa?
Với cái đầu này, cha cô có thể gây dựng sự nghiệp thành công 20 năm, quả thực ông trời có mắt như mù.
Hôm qua Lê Nam Trân đã chặn hết số mới của đám người trong nhà, cô tự nhận hành động này xem như đoạn tuyệt quan hệ, người nhà họ Lê ở trong điện thoại cứ nhắc mãi “ơn dưỡng dục”, coi như bọn họ nuôi một diễn viên, đưa khuôn mặt này của cô ra ngoài —— với khuôn mặt này của cô, thu phí cao hơn chút cũng không hề quá đáng.
Cho nên nhà họ Lê sống hay chết không liên quan đến cô, cô chỉ quan tâm đến chút ít cổ phần bà nội cho cô mà thôi. Nếu cô không lợi dụng tin đồn bán nó sớm hơn, chỉ sợ nó sẽ trở thành của người khác.
Nhưng cô không biết phải làm gì.
Cô là một bình hoa tiêu chuẩn được nuôi dưỡng trong một gia đình giàu có, trọng nam khinh nữ, tác dụng lớn nhất trong cuộc đời của cô là “gả” đi để liên hôn, sau đó tiếp tục làm một bình hoa vô dụng trong một nhà khác.
Thậm chí so với cô thiên kim bình hoa kia cô còn không bằng, cả những thứ như hội hoạ, âm nhạc, cưỡi ngựa gì đó cô cũng không biết. Cô chỉ biết ăn chơi, người khác học hội hoạ còn cô thì học cách trang điểm, người khác học thanh nhạc còn cô học đánh nhau, người khác tập cưỡi ngựa còn cô cá cược với đám người Uông Phục.
Cô chính là phế vật, chỉ biết ăn nhậu, chơi bời, tiêu tiền, cho dù không có nhiều tiền tiêu vặt, cho dù không đứng đầu trong các cuộc ăn nhậu.
Cho nên cô không biết phải chuyển nhượng cổ phần như thế nào, nếu tìm đại một người thì có khả năng cô sẽ bị lừa. Hiện tại ăn, uống, ngủ, nghỉ của Lê Nam Trân đều dựa vào Kỳ Hàn, về cơ bản đã đạt được danh hiệu “làm bình hoa di động trong nhà người khác ”, nhưng nếu Kỳ Hàn không đồng cảm với cô thì sao? Một chiếc bình hoa không có bệ đỡ thì kết cục phần lớn chính là bể vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro