Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 92
Tựu Yếu Sắt Sắt
2024-10-12 17:18:30
Bên kia gửi tới một dấu châm hỏi, ngay sau đó cuộc gọi video được gửi tới.
Lê Nam Trân từ chối cuộc gọi, gõ một câu: “Giọng tớ bị khàn, không nói được.”
[ Hiện tại cậu đang ở đâu? ]
[ Gửi định vị cho tớ, tớ tới tìm cậu. ]
Lê Nam Trân gửi định vị, một lúc sau, Thỉ Tỉnh Lôi đến cùng với Uông Phục.
“Các cậu sao lại thế?” Thi Tỉnh Lôi đi tới, nhìn cô ngồi trong công viên, vẻ mặt phờ phạc, “Mới qua nửa ngày thôi mà!”
“Không có việc gì, cậu đi bệnh viện với tớ.” Giọng nói của Lê Nam Trân khá hơn vừa rồi nhiều, nhưng âm thanh vẫn như vậy, cổ họng còn hơi sưng đau.
“Đi bệnh viện? Kỳ Hàn đánh cậu!?” Uông Phục vừa kinh ngạc vừa tức giận, vừa nhìn cô từ trên xuống dưới, vừa quay đầu cầm điện thoại, “Tớ tìm cậu ta tính sổ.”
“Không phải!” Lê Nam Trân có hơi đau đầu, “Nhìn cổ họng của tớ.”
“Mẹ nó, còn nói không phải?” Uông Phục chỉ vào cổ tay của cô, “Đừng nói với tớ là do cậu tự làm?”
Lê Nam Trân cúi đầu, lúc này mới phát hiện cổ tay có vết đỏ, có lẽ do bị Kỳ Hàn siết chặt cổ tay, da cô trắng, nhìn như vậy thật sự ghê người, tuy rằng cô không hề cảm thấy đau.
Nhưng đối mặt với Uông Phục đang nổi giận thì không giải thích được.
“Cái này không phải……” Lê Nam Trân có chút xấu hổ, “Đi bệnh viện trước, cổ họng tớ đau.”
Thi Tỉnh Lôi nhìn ra điểm gì đó, vội vàng huých khủyu tay vào người Uông Phục: “Đúng vậy, đến bệnh viện trước.”
“Không có vấn đề gì lớn.” Bác sĩ kêu Lê Nam Trân há mồm, nhìn một chút, “Nhưng bị trầy xước một chút…Nơi này làm thế nào mà bị trầy da vậy?”
Bác sĩ dường như không nghĩ quá nhiều, chỉ lẩm bẩm tự nói một câu, nhưng mặt Lê Nam Trân lập tức đỏ bừng.
Vừa rồi Uông Phục nhận được “tín hiệu” từ Thi Tỉnh Lôi, hai người liếc nhau, không ai không nói gì.
Uông Phục đã mắng Kỳ Hàn trên Wechat, hỏi đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.
Mọi người không phải trẻ con, nên hiểu thì cần phải hiểu, cho nên...Không phải do sinh hoạt không hài hoà chứ?
“Đi ăn cơm trước?” Lê Nam Trân uống thuốc xong thì cảm thấy đói bụng, cô không để ý đến ánh mắt lặng lẽ trao đổi của hai người bên cạnh, miệng cô ngậm thuốc không thể nói chuyện, chỉ có thể cầm điện thoại gõ chữ.
“Được đó.” Thi Tỉnh Lôi chớp mắt, “Cho nên lúc ăn cơm cậu có muốn thẳng thắn được khoan hồng không?”
Lê Nam Trân ai oán liếc nhìn cô ấy, tâm trạng của cô đã khá hơn nhưng cho dù muốn phàn nàn thì… Cũng khó có thể mở miệng.
Trong lúc chờ đồ ăn bê lên, Lê Nam Trân hoà thuốc: “Không cần phải thẳng thắn được khoan hồng...Chỉ đơn giản là Kỳ Hàn có bệnh.”
“Có bệnh?” Uông Phục đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cầm điên thoại nhìn thoáng qua, “Ngày hôm qua là mùng 3 tháng 6!?”
?
“Sao thế?” Thi Tỉnh Lôi nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của cậu, lại nhìn Lê Nam Trân đang tò mò.
“Cậu không biết?” Uông Phục cũng nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của Lê Nam Trân, “Tớ nói được không…”
Lê Nam Trân dùng ánh mắt ra hiệu bảo cậu nói, vừa hay đồ ăn được bưng lên, Uông Phục nhân cơ hội gửi cái gì đó cho Kỳ Hàn, nhưng vẫn không được đáp lại.
Kỳ Hàn đang làm gì vậy?
Uông Phục càng nghĩ càng lo lắng, đang muốn nhờ người khác liên lạc hộ thì nhận được tin nhắn của Kỳ Hàn: “Nói đi.”
“À…” Uông Phục ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lê Nam Trân, “Cái này tớ phải nói như thế nào…”
“Hôm qua là ngày giỗ của mẹ Kỳ Hàn.”
“À, chính xác là hôm nay mới đúng.”
Uông Phục nói không biết phải mở miệng như thế nào nhưng chỉ cần một câu thôi đã khiến Lê Nam Trân bị sặc.
Lê Nam Trân từ chối cuộc gọi, gõ một câu: “Giọng tớ bị khàn, không nói được.”
[ Hiện tại cậu đang ở đâu? ]
[ Gửi định vị cho tớ, tớ tới tìm cậu. ]
Lê Nam Trân gửi định vị, một lúc sau, Thỉ Tỉnh Lôi đến cùng với Uông Phục.
“Các cậu sao lại thế?” Thi Tỉnh Lôi đi tới, nhìn cô ngồi trong công viên, vẻ mặt phờ phạc, “Mới qua nửa ngày thôi mà!”
“Không có việc gì, cậu đi bệnh viện với tớ.” Giọng nói của Lê Nam Trân khá hơn vừa rồi nhiều, nhưng âm thanh vẫn như vậy, cổ họng còn hơi sưng đau.
“Đi bệnh viện? Kỳ Hàn đánh cậu!?” Uông Phục vừa kinh ngạc vừa tức giận, vừa nhìn cô từ trên xuống dưới, vừa quay đầu cầm điện thoại, “Tớ tìm cậu ta tính sổ.”
“Không phải!” Lê Nam Trân có hơi đau đầu, “Nhìn cổ họng của tớ.”
“Mẹ nó, còn nói không phải?” Uông Phục chỉ vào cổ tay của cô, “Đừng nói với tớ là do cậu tự làm?”
Lê Nam Trân cúi đầu, lúc này mới phát hiện cổ tay có vết đỏ, có lẽ do bị Kỳ Hàn siết chặt cổ tay, da cô trắng, nhìn như vậy thật sự ghê người, tuy rằng cô không hề cảm thấy đau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng đối mặt với Uông Phục đang nổi giận thì không giải thích được.
“Cái này không phải……” Lê Nam Trân có chút xấu hổ, “Đi bệnh viện trước, cổ họng tớ đau.”
Thi Tỉnh Lôi nhìn ra điểm gì đó, vội vàng huých khủyu tay vào người Uông Phục: “Đúng vậy, đến bệnh viện trước.”
“Không có vấn đề gì lớn.” Bác sĩ kêu Lê Nam Trân há mồm, nhìn một chút, “Nhưng bị trầy xước một chút…Nơi này làm thế nào mà bị trầy da vậy?”
Bác sĩ dường như không nghĩ quá nhiều, chỉ lẩm bẩm tự nói một câu, nhưng mặt Lê Nam Trân lập tức đỏ bừng.
Vừa rồi Uông Phục nhận được “tín hiệu” từ Thi Tỉnh Lôi, hai người liếc nhau, không ai không nói gì.
Uông Phục đã mắng Kỳ Hàn trên Wechat, hỏi đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.
Mọi người không phải trẻ con, nên hiểu thì cần phải hiểu, cho nên...Không phải do sinh hoạt không hài hoà chứ?
“Đi ăn cơm trước?” Lê Nam Trân uống thuốc xong thì cảm thấy đói bụng, cô không để ý đến ánh mắt lặng lẽ trao đổi của hai người bên cạnh, miệng cô ngậm thuốc không thể nói chuyện, chỉ có thể cầm điện thoại gõ chữ.
“Được đó.” Thi Tỉnh Lôi chớp mắt, “Cho nên lúc ăn cơm cậu có muốn thẳng thắn được khoan hồng không?”
Lê Nam Trân ai oán liếc nhìn cô ấy, tâm trạng của cô đã khá hơn nhưng cho dù muốn phàn nàn thì… Cũng khó có thể mở miệng.
Trong lúc chờ đồ ăn bê lên, Lê Nam Trân hoà thuốc: “Không cần phải thẳng thắn được khoan hồng...Chỉ đơn giản là Kỳ Hàn có bệnh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có bệnh?” Uông Phục đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cầm điên thoại nhìn thoáng qua, “Ngày hôm qua là mùng 3 tháng 6!?”
?
“Sao thế?” Thi Tỉnh Lôi nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của cậu, lại nhìn Lê Nam Trân đang tò mò.
“Cậu không biết?” Uông Phục cũng nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của Lê Nam Trân, “Tớ nói được không…”
Lê Nam Trân dùng ánh mắt ra hiệu bảo cậu nói, vừa hay đồ ăn được bưng lên, Uông Phục nhân cơ hội gửi cái gì đó cho Kỳ Hàn, nhưng vẫn không được đáp lại.
Kỳ Hàn đang làm gì vậy?
Uông Phục càng nghĩ càng lo lắng, đang muốn nhờ người khác liên lạc hộ thì nhận được tin nhắn của Kỳ Hàn: “Nói đi.”
“À…” Uông Phục ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lê Nam Trân, “Cái này tớ phải nói như thế nào…”
“Hôm qua là ngày giỗ của mẹ Kỳ Hàn.”
“À, chính xác là hôm nay mới đúng.”
Uông Phục nói không biết phải mở miệng như thế nào nhưng chỉ cần một câu thôi đã khiến Lê Nam Trân bị sặc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro