Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Sao Có Thể Nuốt...
Tựu Yếu Sắt Sắt
2024-10-12 17:18:30
“Cạch.” Có người mở cửa phòng ngủ, Lê Nam Trân đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người quen thuộc cầm theo thứ gì đó bước vào.
"Kỳ Hàn!?"
Lê Nam Trân kêu lên, làm sao có thể? Ngay sau khi vào đại học, người này đã chướng mắt tính cách ương bướng làm ra vẻ ta đây của cô, khi đi ngang qua cô đến một ánh mắt cũng không thèm cho, hàng năm đều ngồi hàng đầu tiên và luôn đứng đầu trong các kì thi, người mà cô ghét nhất trong lớp, cũng có thể là người ghét cô nhất…
Kỳ Hàn khựng người lại, như thể liếc nhìn cô một cái, đôi mắt của anh bị kính gọng đen nặng nề chặn lại, Lê Nam Trân không thể nhìn thấy rõ ánh mắt của anh.
Kỳ Hàn nhìn xuống vị đại tiểu thư ngày thường không thể nào tiếp xúc được, hai mắt cô đỏ bừng, vẻ mặt vô cùng oan ức, còn có sự khiếp sợ khi nhìn thấy anh. Một đôi tay mảnh khảnh cầm xấp ảnh anh cố tình đặt trên đầu giường, chờ mong cô nhìn thấy khi tỉnh lại, trong lúc cô hôn mê, anh đã cầm đôi tay đó loát cho mình bắn ra, tinh dịch còn sót lại trên đó chỉ đơn giản lau bằng khăn giấy…
Kỳ Hàn không có ý giải thích gì cả, anh đặt đóng đồ trong tay lên cái bàn gấp không biết kéo ra từ đâu, Lê Nam Trân liền nhận ra đó là một cái chén. Cô nhìn xuống tấm ảnh trong tay, Lê Nam Trân muốn hỏi gì đó nhưng cô lại không nói được gì, không chờ cô rối rắm xong, Kỳ Hàn lại xoay người ra ngoài.
“Cậu không định giải thích sao!” Lê Nam Trân rốt cuộc không kìm được hét lên khi Kỳ Hàn bước ra khỏi cửa.
Giống như khi Lê Nam Trân nói xấu sau lưng anh khi ở trong phòng học, Kỳ Hàn giả vờ như không nghe thấy, bước ra khỏi phòng mà không dừng lại, để lại Lê Nam Trân trong một mớ hỗn độn.
Cô thực sự không thể hiểu nổi, một người lãnh đạm, cứng nhắc và ít nói như vậy, cô đã từng nghĩ rằng anh sẽ sống cùng với việc học cả đời, cô thậm chí không thể tưởng tượng rằng anh có ham muốn của một người bình thường, chứ đừng nói rằng anh sẽ làm ra loại chuyện đánh thuốc mê rồi cầm tù bạn học nữ này... Còn là bạn học nữ mà anh thường không đồng tình và chỉ trích bằng một cái cau mày…
Kỳ Hàn bưng thức ăn từ trong bếp vào, nhìn thấy Lê Nam Trân nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt đau khổ và hận ý, Kỳ Hàn không khỏi muốn cười, người từng giống như hai thế giới, căn bản không thể chạm vào, lúc này đang ngồi trên giường anh nhìn anh - tuy nói đúng hơn là đang trừng mắt, nhưng dù sao đi nữa thì lúc này trong mắt cô chỉ có một mình anh.
Anh đặt đồ xuống trước mặt Lê Nam Trân, “Ăn cơm tối đi.” Trong giọng Kỳ Hàn mang theo sự vui sướng vô cùng rõ ràng.
"Cậu kêu tôi ăn? Rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Hai tay Lê Nam Trân run lên vì tức giận khi cô cầm những bức ảnh, những bức ảnh khó coi đã bị cô vò nát.
"Mau thả tôi ra! Cậu có nghe thấy tôi nói không! Cậu biết tôi là con gái của chủ tịch Lê mà! Tôi nói cho cậu biết, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cái gì cậu cũng không lấy được!"
Kỳ Hàn không hề động đậy, ngồi ở mép giường nhìn cô rồi nở nụ cười kỳ quái.
Lê Nam Trân cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu, giờ cô đang ở trên lãnh thổ của người khác, Kỳ Hàn là một người có chỉ số IQ cao nổi tiếng trong trường, làm việc gì cũng hoàn mỹ, nếu như anh trói người ở trong trường học… Lê Nam Trân cố gắng nhớ lại, cửa WC, có camera hay không? Buổi sáng cô đã cãi nhau một trận lớn với gia đình, buổi tối thường cũng không về nhà, nếu Kỳ Hàn giết cô ở đây, có lẽ đến khi thi thể bốc mùi hôi thối cũng không có ai biết…
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lê Nam Trân dần dần trắng bệch, cô mím môi cố gắng hết sức giữ bình tĩnh rồi hỏi anh: "Rốt cuộc cậu muốn gì, cậu nói cho tôi có được không? Nếu như có thể thì tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu. Nói xấu cậu trong trường học là tôi không đúng, nhưng không phải cậu cũng không thích tôi sao? Tôi không bao giờ như vậy nữa, vì vậy, cậu đưa điện thoại cho tôi, tôi gọi điện thoại đòi tiền có được không? Cậu ra giá đi, tôi đều có thể đưa…”
Kỳ Hàn nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn đang đóng mở không ngừng của Lê Nam Trân, suy nghĩ của anh đã sớm bây đi tận đâu, muốn cái gì sao? Muốn cô ngoan ngoãn sống ở đây, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, muốn nhét đầy cái miệng đang lải nhải của cô, muốn nhìn cô động tình lắc mông hùa theo từng đợt đưa đẩy của anh…
Kỳ Hàn gạt những suy nghĩ lung tung trong đầu sang một bên, bỏ qua những câu hỏi và lời cầu xin của cô, chỉ lặp lại: "Ăn cơm đi."
Lại là những lời này!
Kỳ Hàn bị điên rồi đúng không! Không hiểu sao lại trói cô lại và chụp những bức ảnh kỳ lạ đó, giờ lại kêu cô ăn cơm?
Làm sao cô có thể nuốt trôi chứ!
"Kỳ Hàn!?"
Lê Nam Trân kêu lên, làm sao có thể? Ngay sau khi vào đại học, người này đã chướng mắt tính cách ương bướng làm ra vẻ ta đây của cô, khi đi ngang qua cô đến một ánh mắt cũng không thèm cho, hàng năm đều ngồi hàng đầu tiên và luôn đứng đầu trong các kì thi, người mà cô ghét nhất trong lớp, cũng có thể là người ghét cô nhất…
Kỳ Hàn khựng người lại, như thể liếc nhìn cô một cái, đôi mắt của anh bị kính gọng đen nặng nề chặn lại, Lê Nam Trân không thể nhìn thấy rõ ánh mắt của anh.
Kỳ Hàn nhìn xuống vị đại tiểu thư ngày thường không thể nào tiếp xúc được, hai mắt cô đỏ bừng, vẻ mặt vô cùng oan ức, còn có sự khiếp sợ khi nhìn thấy anh. Một đôi tay mảnh khảnh cầm xấp ảnh anh cố tình đặt trên đầu giường, chờ mong cô nhìn thấy khi tỉnh lại, trong lúc cô hôn mê, anh đã cầm đôi tay đó loát cho mình bắn ra, tinh dịch còn sót lại trên đó chỉ đơn giản lau bằng khăn giấy…
Kỳ Hàn không có ý giải thích gì cả, anh đặt đóng đồ trong tay lên cái bàn gấp không biết kéo ra từ đâu, Lê Nam Trân liền nhận ra đó là một cái chén. Cô nhìn xuống tấm ảnh trong tay, Lê Nam Trân muốn hỏi gì đó nhưng cô lại không nói được gì, không chờ cô rối rắm xong, Kỳ Hàn lại xoay người ra ngoài.
“Cậu không định giải thích sao!” Lê Nam Trân rốt cuộc không kìm được hét lên khi Kỳ Hàn bước ra khỏi cửa.
Giống như khi Lê Nam Trân nói xấu sau lưng anh khi ở trong phòng học, Kỳ Hàn giả vờ như không nghe thấy, bước ra khỏi phòng mà không dừng lại, để lại Lê Nam Trân trong một mớ hỗn độn.
Cô thực sự không thể hiểu nổi, một người lãnh đạm, cứng nhắc và ít nói như vậy, cô đã từng nghĩ rằng anh sẽ sống cùng với việc học cả đời, cô thậm chí không thể tưởng tượng rằng anh có ham muốn của một người bình thường, chứ đừng nói rằng anh sẽ làm ra loại chuyện đánh thuốc mê rồi cầm tù bạn học nữ này... Còn là bạn học nữ mà anh thường không đồng tình và chỉ trích bằng một cái cau mày…
Kỳ Hàn bưng thức ăn từ trong bếp vào, nhìn thấy Lê Nam Trân nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt đau khổ và hận ý, Kỳ Hàn không khỏi muốn cười, người từng giống như hai thế giới, căn bản không thể chạm vào, lúc này đang ngồi trên giường anh nhìn anh - tuy nói đúng hơn là đang trừng mắt, nhưng dù sao đi nữa thì lúc này trong mắt cô chỉ có một mình anh.
Anh đặt đồ xuống trước mặt Lê Nam Trân, “Ăn cơm tối đi.” Trong giọng Kỳ Hàn mang theo sự vui sướng vô cùng rõ ràng.
"Cậu kêu tôi ăn? Rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Hai tay Lê Nam Trân run lên vì tức giận khi cô cầm những bức ảnh, những bức ảnh khó coi đã bị cô vò nát.
"Mau thả tôi ra! Cậu có nghe thấy tôi nói không! Cậu biết tôi là con gái của chủ tịch Lê mà! Tôi nói cho cậu biết, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cái gì cậu cũng không lấy được!"
Kỳ Hàn không hề động đậy, ngồi ở mép giường nhìn cô rồi nở nụ cười kỳ quái.
Lê Nam Trân cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu, giờ cô đang ở trên lãnh thổ của người khác, Kỳ Hàn là một người có chỉ số IQ cao nổi tiếng trong trường, làm việc gì cũng hoàn mỹ, nếu như anh trói người ở trong trường học… Lê Nam Trân cố gắng nhớ lại, cửa WC, có camera hay không? Buổi sáng cô đã cãi nhau một trận lớn với gia đình, buổi tối thường cũng không về nhà, nếu Kỳ Hàn giết cô ở đây, có lẽ đến khi thi thể bốc mùi hôi thối cũng không có ai biết…
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lê Nam Trân dần dần trắng bệch, cô mím môi cố gắng hết sức giữ bình tĩnh rồi hỏi anh: "Rốt cuộc cậu muốn gì, cậu nói cho tôi có được không? Nếu như có thể thì tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu. Nói xấu cậu trong trường học là tôi không đúng, nhưng không phải cậu cũng không thích tôi sao? Tôi không bao giờ như vậy nữa, vì vậy, cậu đưa điện thoại cho tôi, tôi gọi điện thoại đòi tiền có được không? Cậu ra giá đi, tôi đều có thể đưa…”
Kỳ Hàn nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn đang đóng mở không ngừng của Lê Nam Trân, suy nghĩ của anh đã sớm bây đi tận đâu, muốn cái gì sao? Muốn cô ngoan ngoãn sống ở đây, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, muốn nhét đầy cái miệng đang lải nhải của cô, muốn nhìn cô động tình lắc mông hùa theo từng đợt đưa đẩy của anh…
Kỳ Hàn gạt những suy nghĩ lung tung trong đầu sang một bên, bỏ qua những câu hỏi và lời cầu xin của cô, chỉ lặp lại: "Ăn cơm đi."
Lại là những lời này!
Kỳ Hàn bị điên rồi đúng không! Không hiểu sao lại trói cô lại và chụp những bức ảnh kỳ lạ đó, giờ lại kêu cô ăn cơm?
Làm sao cô có thể nuốt trôi chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro