Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Tùy Tiện Chạm V...
Tựu Yếu Sắt Sắt
2024-10-12 17:18:30
Kỳ Hàn biết rằng để dạy bảo cô, anh không thể quá cố chấp. Lúc này, anh cũng không cười nhạo cô, chỉ lén lút đưa tay lướt qua đùi cô, bộ não đã thành công cảm nhận xúc cảm mềm mại và dịu dàng này.
Kỳ Hàn kéo cô gái dậy, lấy chìa khóa sau lưng cởi xiềng xích quanh cổ cô, sau đó đeo dây vào, cầm trên tay rồi đứng dậy ra hiệu cho Lê Nam Trân đi theo.
Lê Nam Trân cắn răng chịu đựng, chỉ có thể bỏ qua tư thế như "dắt chó đi dạo" này mà đi theo phía sau.
Khi vào phòng vệ sinh, Kỳ Hàn không có ý định đi ra ngoài.
“Cậu...?” Lê Nam Trân ngập ngừng nói.
Kỳ Hàn không nói gì, hếch cằm lên về hướng bồn cầu.
Lê Nam Trân không còn cách nào khác ngoài cởi quần ngồi xuống bồn cầu trước mặt anh, nước tiểu cô tích tụ đã lâu không ngừng tuôn ra, cô chưa bao giờ cảm thấy âm thanh mình đi tiểu lại to như vậy.
Đó không phải là âm thanh cô đi tiểu.
Đó là âm thanh của lòng kiêu hãnh, lòng tự trọng mà cô đã tích lũy trong nhiều năm đều ầm ầm sụp đổ.
Vẻ mặt của Kỳ Hàn vô cảm, nhưng thật ra ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm không rời khỏi bộ phận sinh dục của cô gái. Cô chỉ có một ít lông mu lưa thưa, không thể che được phần thịt non mềm bên dưới, nhưng đáng tiếc là do tư thế và góc độ nên anh không thể nhìn thấy toàn cảnh.
Cuối cùng cũng đi tiểu xong, Lê Nam Trân thở phào nhẹ nhõm, cô chưa bao giờ cảm thấy thời gian khó khăn như vậy. Cô nhanh chóng khép chân lại để tìm giấy vệ sinh, nhưng Kỳ Hàn lại bất ngờ tiến lại gần.
"Trực tiếp dùng nước rửa sẽ càng sạch sẽ."
Anh bế Lê Nam Trân vào phòng tắm, kéo băng ghế và ngồi xuống, điều chỉnh cô thành tư thế xi tiểu trẻ nhỏ, hai chân mở rộng và lỗ huyệt trinh nữ vẫn đóng chặt.
Lê Nam Trân muốn vùng vẫy, nhưng bị giữ chặt.
"Cậu đã hứa rồi, tối nay tôi có thể tùy tiện chạm vào cậu. Bất cứ nơi nào."
Kỳ Hàn tháo đầu vòi hoa sen, vặn nước tối đa vào lỗ huyệt, cũng mặc kệ nước chảy xuống người mình.
Kỳ Hàn kéo cô gái dậy, lấy chìa khóa sau lưng cởi xiềng xích quanh cổ cô, sau đó đeo dây vào, cầm trên tay rồi đứng dậy ra hiệu cho Lê Nam Trân đi theo.
Lê Nam Trân cắn răng chịu đựng, chỉ có thể bỏ qua tư thế như "dắt chó đi dạo" này mà đi theo phía sau.
Khi vào phòng vệ sinh, Kỳ Hàn không có ý định đi ra ngoài.
“Cậu...?” Lê Nam Trân ngập ngừng nói.
Kỳ Hàn không nói gì, hếch cằm lên về hướng bồn cầu.
Lê Nam Trân không còn cách nào khác ngoài cởi quần ngồi xuống bồn cầu trước mặt anh, nước tiểu cô tích tụ đã lâu không ngừng tuôn ra, cô chưa bao giờ cảm thấy âm thanh mình đi tiểu lại to như vậy.
Đó không phải là âm thanh cô đi tiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là âm thanh của lòng kiêu hãnh, lòng tự trọng mà cô đã tích lũy trong nhiều năm đều ầm ầm sụp đổ.
Vẻ mặt của Kỳ Hàn vô cảm, nhưng thật ra ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm không rời khỏi bộ phận sinh dục của cô gái. Cô chỉ có một ít lông mu lưa thưa, không thể che được phần thịt non mềm bên dưới, nhưng đáng tiếc là do tư thế và góc độ nên anh không thể nhìn thấy toàn cảnh.
Cuối cùng cũng đi tiểu xong, Lê Nam Trân thở phào nhẹ nhõm, cô chưa bao giờ cảm thấy thời gian khó khăn như vậy. Cô nhanh chóng khép chân lại để tìm giấy vệ sinh, nhưng Kỳ Hàn lại bất ngờ tiến lại gần.
"Trực tiếp dùng nước rửa sẽ càng sạch sẽ."
Anh bế Lê Nam Trân vào phòng tắm, kéo băng ghế và ngồi xuống, điều chỉnh cô thành tư thế xi tiểu trẻ nhỏ, hai chân mở rộng và lỗ huyệt trinh nữ vẫn đóng chặt.
Lê Nam Trân muốn vùng vẫy, nhưng bị giữ chặt.
"Cậu đã hứa rồi, tối nay tôi có thể tùy tiện chạm vào cậu. Bất cứ nơi nào."
Kỳ Hàn tháo đầu vòi hoa sen, vặn nước tối đa vào lỗ huyệt, cũng mặc kệ nước chảy xuống người mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro