Chương 6
Vanilla Jeje
2024-07-12 08:24:44
Mấy ngày nay mưa tầm tã, anh vẫn chưa chọn được dịp nào để gọi Hoàng Phú ra. Nhìn tài khoản ngân hàng của mình chỉ có ra mà không có vào, Chấn Điền không khỏi khổ não, muốn già đi mấy tuổi.
Tiền bạc quả là gánh nặng, muốn ngủ cũng không ngon.
Anh giật mình giữa đêm khuya, phát hiện Doanh Nghiêm lại biến mất rồi.
Thật là, có biết tắm đêm nguy hiểm lắm không, phải sửa cái thói xấu này lại mới được. Chấn Điền trong cơn mơ ngủ bò khỏi giường, đi tới nhà vệ sinh.
Tiếng sấm nổ đì đoàng kèm theo chớp khiến căn phòng lúc sáng lúc tối. Anh theo trí nhớ mò tới được hành lang, đối diện là phòng tắm.
Tiếng nước chảy rì rào không ngừng, hoà cùng với tiếng mưa bên ngoài, như một bản ASMR cho người mắc chứng khó ngủ.
“Bé cưng…” Anh rì rầm lên tiếng, chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Chấn Điền ngồi thụp xuống đất, dùng điện thoại bật đèn, phát hiện trên sàn nhà có vài vết đỏ sậm như máu vương vãi trước cửa phòng tắm. Anh hơi run rẩy chạm tay vào, chất lỏng giây ra tay, chứng tỏ tươi mới vừa mới xuất hiện không bao lâu.
Trong nháy mắt, đầu anh hiện lên đủ loại tình huống có thể xảy ra. Chấn Điền lao tới cửa phòng tắm đập mạnh: “Doanh Nghiêm! Doanh Nghiêm, mau trả lời anh!”
Cửa bị khoá trái từ bên trong, anh dùng bả vai tông mạnh mấy lần, cuối cùng cũng thành công phá vỡ được cửa. Nước trên sàn tắm chảy đến chân anh, khiến anh loạng choạng muốn té, cũng may kịp thời chụp lấy được thành bồn rửa mặt.
Khung cảnh đáng sợ hiện lên trước mắt anh, như một cơn ác mộng có thể đánh thức người dậy lúc nửa đêm. Toàn thân Doanh Nghiêm toàn là máu, cậu đứng dưới vòi nước mặc kệ dòng nước tuôn xối xả trên người mình gột rửa số máu đó đi, dưới chân là con dao nằm vật vờ trong góc.
Hai mắt Doanh Nghiêm mở to, vô hồn nhìn anh. Chấn Điền run lẩy bẩy, không biết bằng sức lực nào giúp anh đi tới được bên cạnh cậu: “Nghiêm, bé cưng, em làm sao thế? Đừng doạ anh sợ.”
“Anh ơi…” Doanh Nghiêm nghẹn ngào khóc, “Em không cố ý.”
“Ngoan, bình tĩnh lại, nói anh nghe xem.” Chấn Điền cố gắng mang cậu ra khỏi phòng tắm, “Nắm lấy tay anh, được chứ?”
Cậu như con thú nhỏ bị thương sợ hãi nhìn bàn tay chìa ra của anh, dè dặt nắm lấy. Chấn Điền thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ việc máu từ tay cậu giây ra cả tay anh, vội vàng tắt nước ôm người ra ngoài.
Toàn thân Doanh Nghiêm lạnh ngắt, nếu không phải vì lúc trước cậu còn đáp lời, anh đã cho rằng người trong lòng mình chết rồi. Chấn Điền kéo người ra phòng khách, tìm khăn tắm lau cho cậu, lại đi đun nước nóng. Cả quá trình cậu cứ thẫn thờ ra đấy, mãi đến khi trông thấy anh ngồi đối diện tròng mắt mới cử động đôi chút.
“Nói thật với anh đi.” Chấn Điền nghiêm túc hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra? Số máu đó là sao?”
Ban nãy anh đã kiểm tra, trên người Doanh Nghiêm không có vết thương nào, cho nên máu đó hẳn phải của người khác. Nhưng trong nhà này trừ anh và cậu ra làm gì còn ai? Và cả con dao nằm trên sàn nhà nữa?
“… Em giết người.” Doanh Nghiêm cuối mắt xuống thảm trải sàn.
Chấn Điền ngớ ra, đất trời như sụp đổ. Anh run lẩy bẩy, không khống chế được giọng nói của mình: “Giết người? Em giết ai?”
Thấy Doanh Nghiêm vẫn im lặng, anh không nhịn được quát to: “Mẹ nó, rốt cuộc em đã làm gì hả?! Trả lời anh đi chứ! Em có biết… sẽ đi tù không?!”
Cũng may anh vẫn còn chút lý trí, kiềm lại câu cuối cùng không hét quá lớn. Nếu để người khác nghe thấy… nếu bọn họ biết được… Chấn Điền cảm thấy mình điên rồi, vì tới tận lúc này điều anh lo lắng nhất lại là Doanh Nghiêm bị bắt chứ không phải người bị cậu giết là ai.
“Anh đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.” Doanh Nghiêm hít thật sâu, uống từng ngụm nước nóng, “Thật sự không sao đâu.”
Ánh mắt của cậu hồi thần trở lại, gương mặt cũng quay về vẻ tỉnh táo: “Em nằm ngủ mơ nên chưa tỉnh lắm, chỉ là ác mộng thôi.”
Tiền bạc quả là gánh nặng, muốn ngủ cũng không ngon.
Anh giật mình giữa đêm khuya, phát hiện Doanh Nghiêm lại biến mất rồi.
Thật là, có biết tắm đêm nguy hiểm lắm không, phải sửa cái thói xấu này lại mới được. Chấn Điền trong cơn mơ ngủ bò khỏi giường, đi tới nhà vệ sinh.
Tiếng sấm nổ đì đoàng kèm theo chớp khiến căn phòng lúc sáng lúc tối. Anh theo trí nhớ mò tới được hành lang, đối diện là phòng tắm.
Tiếng nước chảy rì rào không ngừng, hoà cùng với tiếng mưa bên ngoài, như một bản ASMR cho người mắc chứng khó ngủ.
“Bé cưng…” Anh rì rầm lên tiếng, chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Chấn Điền ngồi thụp xuống đất, dùng điện thoại bật đèn, phát hiện trên sàn nhà có vài vết đỏ sậm như máu vương vãi trước cửa phòng tắm. Anh hơi run rẩy chạm tay vào, chất lỏng giây ra tay, chứng tỏ tươi mới vừa mới xuất hiện không bao lâu.
Trong nháy mắt, đầu anh hiện lên đủ loại tình huống có thể xảy ra. Chấn Điền lao tới cửa phòng tắm đập mạnh: “Doanh Nghiêm! Doanh Nghiêm, mau trả lời anh!”
Cửa bị khoá trái từ bên trong, anh dùng bả vai tông mạnh mấy lần, cuối cùng cũng thành công phá vỡ được cửa. Nước trên sàn tắm chảy đến chân anh, khiến anh loạng choạng muốn té, cũng may kịp thời chụp lấy được thành bồn rửa mặt.
Khung cảnh đáng sợ hiện lên trước mắt anh, như một cơn ác mộng có thể đánh thức người dậy lúc nửa đêm. Toàn thân Doanh Nghiêm toàn là máu, cậu đứng dưới vòi nước mặc kệ dòng nước tuôn xối xả trên người mình gột rửa số máu đó đi, dưới chân là con dao nằm vật vờ trong góc.
Hai mắt Doanh Nghiêm mở to, vô hồn nhìn anh. Chấn Điền run lẩy bẩy, không biết bằng sức lực nào giúp anh đi tới được bên cạnh cậu: “Nghiêm, bé cưng, em làm sao thế? Đừng doạ anh sợ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh ơi…” Doanh Nghiêm nghẹn ngào khóc, “Em không cố ý.”
“Ngoan, bình tĩnh lại, nói anh nghe xem.” Chấn Điền cố gắng mang cậu ra khỏi phòng tắm, “Nắm lấy tay anh, được chứ?”
Cậu như con thú nhỏ bị thương sợ hãi nhìn bàn tay chìa ra của anh, dè dặt nắm lấy. Chấn Điền thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ việc máu từ tay cậu giây ra cả tay anh, vội vàng tắt nước ôm người ra ngoài.
Toàn thân Doanh Nghiêm lạnh ngắt, nếu không phải vì lúc trước cậu còn đáp lời, anh đã cho rằng người trong lòng mình chết rồi. Chấn Điền kéo người ra phòng khách, tìm khăn tắm lau cho cậu, lại đi đun nước nóng. Cả quá trình cậu cứ thẫn thờ ra đấy, mãi đến khi trông thấy anh ngồi đối diện tròng mắt mới cử động đôi chút.
“Nói thật với anh đi.” Chấn Điền nghiêm túc hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra? Số máu đó là sao?”
Ban nãy anh đã kiểm tra, trên người Doanh Nghiêm không có vết thương nào, cho nên máu đó hẳn phải của người khác. Nhưng trong nhà này trừ anh và cậu ra làm gì còn ai? Và cả con dao nằm trên sàn nhà nữa?
“… Em giết người.” Doanh Nghiêm cuối mắt xuống thảm trải sàn.
Chấn Điền ngớ ra, đất trời như sụp đổ. Anh run lẩy bẩy, không khống chế được giọng nói của mình: “Giết người? Em giết ai?”
Thấy Doanh Nghiêm vẫn im lặng, anh không nhịn được quát to: “Mẹ nó, rốt cuộc em đã làm gì hả?! Trả lời anh đi chứ! Em có biết… sẽ đi tù không?!”
Cũng may anh vẫn còn chút lý trí, kiềm lại câu cuối cùng không hét quá lớn. Nếu để người khác nghe thấy… nếu bọn họ biết được… Chấn Điền cảm thấy mình điên rồi, vì tới tận lúc này điều anh lo lắng nhất lại là Doanh Nghiêm bị bắt chứ không phải người bị cậu giết là ai.
“Anh đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.” Doanh Nghiêm hít thật sâu, uống từng ngụm nước nóng, “Thật sự không sao đâu.”
Ánh mắt của cậu hồi thần trở lại, gương mặt cũng quay về vẻ tỉnh táo: “Em nằm ngủ mơ nên chưa tỉnh lắm, chỉ là ác mộng thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro