Chương 9
Vanilla Jeje
2024-07-12 08:24:44
Nghe hắn nói thế, Chấn Điền mới thật sự để ý dường như đúng là vậy. Không chỉ chiều cao, gương mặt của Doanh Nghiêm dường như đã ngừng trưởng thành.
Từ trước tới nay anh chưa bao giờ để ý bởi lẽ thứ nhất, hai người bọn họ vẫn cứ dính liền với nhau, cho nên anh không nhận ra khác biệt. Thứ hai là vì chưa từng có ai nói với anh điều này cả.
Trong lúc anh nghĩ ngợi lung tung, Hoàng Phú cười khà khà: “Báo cho mày hay tin này, tao sắp kết hôn rồi.”
“Lần này xác định?” Chấn Điền sửng sốt.
“Ừ, cũng hai mươi tám rồi, không thể lông bông mãi.” Hắn gật đầu, “Em ấy tốt lắm, mẹ tao cũng thích ẻm nữa.”
Tuy Chấn Điền đề nghị bọn họ ngủ lại một đêm song Minh Huyền và Hoàng Phú vẫn xin phép bắt xe về nhà. Anh cũng không ép buộc, bèn mặc kệ đống lộn xộn trong phòng khách, đỡ Doanh Nghiêm về phòng.
Lúc ngủ yên cậu càng ngây ngô, giống như một đứa trẻ vậy. Không biết có phải do ảnh hưởng từ lời nói của Hoàng Phú hay chăng mà Chấn Điền thật sự thấy cậu giống hệt như hồi cấp ba.
Anh mở điện thoại ra, thử tìm kiếm ảnh hai người trước kia. Nhưng thời bọn họ còn đi học anh chưa dùng điện thoại này, cũng chưa biết đến khái niệm lưu trữ ảnh lên đám mây, cho nên càng cố tìm lại càng không ra.
Vòng tay lạnh lẽo choàng qua lồng ngực anh, hơi thở nhuốm mùi rượu của Doanh Nghiêm phả bên tai: “Anh ơi, chúng ta làm đi. Lâu rồi mình chưa làm.”
“Chân anh thế này thì sao mà làm.” Chấn Điền gỡ tay cậu ra, “Ngủ đi, em say rồi.”
“Lần nào cũng là em đề nghị trước, anh có bao giờ đồng ý ngay đâu.” Cậu bắt đầu khóc, “Từ trước cả khi bị tai nạn cơ.”
Thật vậy ư?
Nhu cầu tình dục của Chấn Điền không cao, cho nên anh ít khi quan tâm về việc bao lâu quan hệ một lần. Nay nghe cậu nói, anh mới nhớ ra dường như đúng là thế thật.
Hơn nữa không chỉ mới gần đây, mà tần suất anh từ chối mấy năm nay càng lúc càng nhiều. Đến độ Chấn Điền có hơi hoảng hốt tự vấn có phải mình đã thay lòng đổi dạ.
Nhưng anh vẫn rất thương Doanh Nghiêm, anh muốn sống bên cậu cả đời. Chỉ là… Khi Chấn Điền nhìn gương mặt nhẵn nhụi trơn bóng của cậu, anh rốt cuộc cũng liên kết được các manh mối, nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Doanh Nghiêm trông quá trẻ.
Cho dù anh không nhận ra lúc trước, thì bản năng vẫn khiến anh khó tiếp thu được việc quan hệ tình dục cùng một người trông nhỏ hơn mình cả chục tuổi. Vì thế hẳn nó là lý do anh không muốn làm tình cùng Doanh Nghiêm dạo gần đây.
Có điều đây không phải lỗi của cậu, Doanh Nghiêm đâu muốn như thế, anh không thể lấy nó làm lý do để tổn thương cậu được.
Vì vậy, Chấn Điền đành thay đổi lời trên miệng: “Được rồi, nhưng chỉ làm một lần thôi.”
“Một lần cũng được.” Doanh Nghiêm nhào tới lên người anh, tuy say nhưng vẫn đủ lý trí né đi chân bó bột, “Em yêu anh nhiều lắm. Anh không biết em yêu anh nhiều đến thế nào đâu.”
Chấn Điền nhắm mắt lại để không nhìn thấy gương mặt của cậu, thở hổn hển: “Đừng cắn. Nhớ đeo bao.”
Thể lực của cậu qua bao nhiêu năm vẫn trâu bò hùng hục như cũ. Một đêm này Chấn Điền bị giày vò qua lại, “một lần” liền biến thành vô số lần, đến độ cổ họng của anh đã khàn vì rên rỉ rồi.
Đến rạng sáng, anh mới có thể hỏi được câu mình muốn hỏi: “Em còn giữ ảnh hồi cấp ba không?”
“Không có.” Doanh Nghiêm làm xong liền buồn ngủ, trùm kín chăn cuộn người lại, “Anh cần để làm gì?”
“Không có gì.” Chấn Điền dời tầm mắt đi, “Tự dưng nghĩ tới thôi.”
Từ trước tới nay anh chưa bao giờ để ý bởi lẽ thứ nhất, hai người bọn họ vẫn cứ dính liền với nhau, cho nên anh không nhận ra khác biệt. Thứ hai là vì chưa từng có ai nói với anh điều này cả.
Trong lúc anh nghĩ ngợi lung tung, Hoàng Phú cười khà khà: “Báo cho mày hay tin này, tao sắp kết hôn rồi.”
“Lần này xác định?” Chấn Điền sửng sốt.
“Ừ, cũng hai mươi tám rồi, không thể lông bông mãi.” Hắn gật đầu, “Em ấy tốt lắm, mẹ tao cũng thích ẻm nữa.”
Tuy Chấn Điền đề nghị bọn họ ngủ lại một đêm song Minh Huyền và Hoàng Phú vẫn xin phép bắt xe về nhà. Anh cũng không ép buộc, bèn mặc kệ đống lộn xộn trong phòng khách, đỡ Doanh Nghiêm về phòng.
Lúc ngủ yên cậu càng ngây ngô, giống như một đứa trẻ vậy. Không biết có phải do ảnh hưởng từ lời nói của Hoàng Phú hay chăng mà Chấn Điền thật sự thấy cậu giống hệt như hồi cấp ba.
Anh mở điện thoại ra, thử tìm kiếm ảnh hai người trước kia. Nhưng thời bọn họ còn đi học anh chưa dùng điện thoại này, cũng chưa biết đến khái niệm lưu trữ ảnh lên đám mây, cho nên càng cố tìm lại càng không ra.
Vòng tay lạnh lẽo choàng qua lồng ngực anh, hơi thở nhuốm mùi rượu của Doanh Nghiêm phả bên tai: “Anh ơi, chúng ta làm đi. Lâu rồi mình chưa làm.”
“Chân anh thế này thì sao mà làm.” Chấn Điền gỡ tay cậu ra, “Ngủ đi, em say rồi.”
“Lần nào cũng là em đề nghị trước, anh có bao giờ đồng ý ngay đâu.” Cậu bắt đầu khóc, “Từ trước cả khi bị tai nạn cơ.”
Thật vậy ư?
Nhu cầu tình dục của Chấn Điền không cao, cho nên anh ít khi quan tâm về việc bao lâu quan hệ một lần. Nay nghe cậu nói, anh mới nhớ ra dường như đúng là thế thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa không chỉ mới gần đây, mà tần suất anh từ chối mấy năm nay càng lúc càng nhiều. Đến độ Chấn Điền có hơi hoảng hốt tự vấn có phải mình đã thay lòng đổi dạ.
Nhưng anh vẫn rất thương Doanh Nghiêm, anh muốn sống bên cậu cả đời. Chỉ là… Khi Chấn Điền nhìn gương mặt nhẵn nhụi trơn bóng của cậu, anh rốt cuộc cũng liên kết được các manh mối, nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Doanh Nghiêm trông quá trẻ.
Cho dù anh không nhận ra lúc trước, thì bản năng vẫn khiến anh khó tiếp thu được việc quan hệ tình dục cùng một người trông nhỏ hơn mình cả chục tuổi. Vì thế hẳn nó là lý do anh không muốn làm tình cùng Doanh Nghiêm dạo gần đây.
Có điều đây không phải lỗi của cậu, Doanh Nghiêm đâu muốn như thế, anh không thể lấy nó làm lý do để tổn thương cậu được.
Vì vậy, Chấn Điền đành thay đổi lời trên miệng: “Được rồi, nhưng chỉ làm một lần thôi.”
“Một lần cũng được.” Doanh Nghiêm nhào tới lên người anh, tuy say nhưng vẫn đủ lý trí né đi chân bó bột, “Em yêu anh nhiều lắm. Anh không biết em yêu anh nhiều đến thế nào đâu.”
Chấn Điền nhắm mắt lại để không nhìn thấy gương mặt của cậu, thở hổn hển: “Đừng cắn. Nhớ đeo bao.”
Thể lực của cậu qua bao nhiêu năm vẫn trâu bò hùng hục như cũ. Một đêm này Chấn Điền bị giày vò qua lại, “một lần” liền biến thành vô số lần, đến độ cổ họng của anh đã khàn vì rên rỉ rồi.
Đến rạng sáng, anh mới có thể hỏi được câu mình muốn hỏi: “Em còn giữ ảnh hồi cấp ba không?”
“Không có.” Doanh Nghiêm làm xong liền buồn ngủ, trùm kín chăn cuộn người lại, “Anh cần để làm gì?”
“Không có gì.” Chấn Điền dời tầm mắt đi, “Tự dưng nghĩ tới thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro