Bị Dạy Dỗ Thành Thánh (Truyện Chữ)

Các Nguyên Thần...

Lâm Nhị Thần

2024-09-29 12:23:16

Phương Thường Lâm tọa trấn ở chủ vị, da mặt thoáng cái co rút. Lục Trần này mới quay trở lại đã làm ra nhiều chuyện như vậy sao, liên tục giết con trai của ba người luôn rồi. Thanh Vinh ở một bên, trong lòng âm ỷ có dự cảm không tốt.

Hắn có ba đứa con trai.

Chẳng qua ba đứa con của hắn có lẽ đang ở trong Thanh phủ, bên trong Thanh phủ có hơn mười hộ vệ Siêu Phàm cảnh, hơn trăm hộ vệ Tẩy Tuỷ cảnh, ba con trai đều là Tẩy Tuỷ cảnh hậu kỳ.

Lục Trần có to gan đi nữa, cũng không dám tiến vào nhà mình đâu ha.

Nghĩ như vậy, trong lòng Thanh Vinh yên tâm hơn nhiều.

“Không tốt rồi, chuyện không hay rồi!” Ngay lúc này, bên ngoài lại vang lên âm thanh xé ruột xé gan.

Rất nhanh, một người vội vội vàng vàng xông vào, nói với Thanh Vinh: “Gia chủ, xin nén bi thương, ba vị thiếu chủ, đều, đều bị cường giả vô danh giết, giết chết rồi.”

Người đến là quản gia của Thanh phủ, hắn cúi đầu, lắp ba lắp bắp nói.

Không dám nhìn thẳng vào mắt Thanh Vinh, bởi vì hắn biết, một khi nói ra tin xấu này, gia chủ chắc chắn sẽ nổi điên.

Thanh Vinh nghe được tin tức, cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể run rẩy như sắp đổ, trong lòng cực kỳ bi thống và phẫn nộ, ánh mắt như tóe ra tia lửa, tức giận thét lên: “Các ngươi ăn cái thứ gì, tại sao lại có người vào Thanh gia ta, còn để cho hắn giết người rồi bình thản rời đi?”

“Cái… cái này…”

Quản gia Thanh phủ lắp bắp trả lời, mồ hôi lạnh thấm ướt trán, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Thật ra bọn họ cũng rất nghi hoặc, vì sao có người lại thần không biết quỷ không hay vào được Thanh phủ, rõ ràng bọn họ không phát hiện có người lạ tiến vào phủ đệ, hơn nữa lúc ba vị thiếu chủ chết cũng không phát ra chút động tĩnh gì cả.

Có lẽ là Nguyên Thần cảnh võ giả ra tay, bởi vì chỉ có cấp bậc này mới có thể tiến vào Thanh phủ một cách yên lặng không tiếng động, cùng lúc giết chết ba vị thiếu chủ.

“Phế vật!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quản gia Thanh phủ đoán xong, Thanh Vinh tức giận không chịu nổi nữa, giơ lòng bàn tay lên, một luồng khí tức kinh người quấn lấy quanh lòng bàn tay, ẩn chứa uy năng to lớn, đánh bay tên quản gia một cái, phóng ra lực lượng Nguyên Thần cảnh.

“Gia chủ tha mạng…”

Quản gia Thanh phủ thấy Thanh Vinh đưa tay lên thì lập tức có dự cảm không tốt, kinh hãi cầu xin tha thứ.

Nhưng vừa dứt lời, trước ngực hắn bị giáng xuống một chưởng vô hình, quản gia Thanh phủ giống như bị một chiếc xe to lớn tốc độ cao đâm phải, cơ thể bay ngược ta ngoài, miệng phun một màn sương máu.

Thời điểm xác hắn rơi xuống bên ngoài, đến một tiếng động cũng không có.

Chỉ là đôi đồng tử còn trừng lớn, chết không nhắm mắt.

Hơn nữa phần áo ở ngực của hắn bị dính vào da thịt, nơi ngực lõm xuống một chưởng.

“Bốn nhà chúng ta cùng mất đi con trai, làm sao lại trùng hợp như thế?” Tông chủ Phi Xà tông Lý Hắc trợn mắt trừng trừng, toàn thân tràn ngập hàn khí.

“Đúng vậy, trên đời này không thể có chuyện trùng hợp như thế, nhất định là do Lục Trần làm!” Ánh mắt Nhiếp Vô Danh lạnh nhạt, mở miệng nói, toàn thân cuộn trào sát khí.

Thanh Vinh tràn đầy sát khí, ánh mắt như rắn độc: “Lục Trần chết tiệt, dám giết con trai của ta, ta phải lột da hắn, đem luyện thành thi dầu!”

Ngữ khí Chương Khuê cũng lạnh nhạt như thế: “Đem Lục Trần thiên đao vạn quả cũng không thể xả hết nỗi hận của ta.”

Bốn cường giả Nguyên Thần cảnh đang trong trạng thái cuồng nộ, như thể chỉ cần một tia lửa lúc này cũng có thể thiêu rụi tất cả bọn chúng.

“Đi, đến vương cung, liên hợp đánh tan trận pháp, nhìn thấy Lục Trần giết không tha!” Lý Hắc nói, nói xong, hắn không có xin chỉ thị của Phương Thường Lâm, trực tiếp bay lên không, rời đi.

Chương Khuê theo sát phía sau hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chúng ta cũng đi.”

Nhiếp Vô Danh và Thanh Vinh liếc nhau, theo sát bước chân của hai người.

“Lục Trần này làm giúp ta một chuyện tốt.” Sau khi bốn Nguyên Thần cảnh rời đi, Phương Thường Lâm lẩm bẩm.

Ban đầu hắn liên hợp với bốn lão già này, tuy bốn người đồng ý phân chia Lục quốc nhưng lại không muốn bỏ ra sức lực, bởi vì bọn họ sợ quân vương Lục Chính Hằng vẫn còn sống, lỡ như hỏi tới trách nhiệm sẽ bị quân vương tiêu diệt.

Mỗi lần thay phiên công kích trận pháp đều không bỏ ra sức lực. Nếu là cả bốn người cùng lúc ra tay thì chỉ nội trong vòng một tháng hẳn đã sớm phá được trận pháp.

Giờ đây con trai của bọn họ bị giết sạch, lửa giận được nhen nhóm lên, tất cả đều đến vương cung, Địa Linh trận cấp năm vốn trăm ngàn lỗ hổng, hôm nay hẳn có thể sẽ bị phá hủy hoàn toàn.

“Lục Trần à Lục Trần, nói ra thì ta cũng phải cảm tạ ngươi.” Phương Thường Lâm tủm tỉm cười nói.

Lục Trần trở lại, đẩy nhanh sự hủy diệt của Lục quốc.

Nghĩ đến việc trận pháp tan vỡ, xác định được Lục Chính Hằng đã chết, mà hắn thì có thể khống chế được lực lượng của Vương thành, hắn sẽ là tân quân vương Lục quốc, không đúng, có lẽ cần sửa đổi quốc hiệu mới được.

Phương Thường Lâm chắp hai tay sau lưng, đôi mắt tỏa ra hào khí nhìn về nơi xa xăm.

Bốn cường giả Nguyên Thần cảnh vượt qua không trung, tỏa ra bốn thứ khí tức đáng sợ bao trùm Vương thành, tất cả mọi người đều cảm nhận được, giờ khắc này, vô số người nhìn thấy bốn người bọn họ ở không trung, cuối cùng, bốn người dừng lại ở trên không Vương cung.

“Cái này… không chút che đậy sao?”

Hầu hết đều suy nghĩ nói.

Trước đây bốn cường giả thay phiên công kích trận pháp Vương cung đều là đến vào buổi tối, tuy là loại hành động bịt tai trộm chuông nhưng mà mọi người không có trông thấy, cũng không tiện thảo luận.

Hiện tại quang minh chính đại trực tiếp đi tới Vương cung trên không, không có một chút che đậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bị Dạy Dỗ Thành Thánh (Truyện Chữ)

Số ký tự: 0