Bị Dạy Dỗ Thành Thánh (Truyện Chữ)

Chấn Động Vương...

Lâm Nhị Thần

2024-09-29 12:23:16

“Ta hận!” Thanh Vinh nhìn thấy trường kiếm xuyên thủng ngực Nhiếp Vô Danh rồi Nhiếp Vô Danh chết luôn, sau đó hắn thở dài một tiếng, không biết là hận Lục Trần hay là hận chính bản thân mình.

Lời vừa dứt, mũi kiếm liền xuyên thấu qua giữa lông mày hắn.

Bốn Nguyên Thần cảnh, cứ thế mà mất mạng.

Sự việc hôm nay đã hạ màn cùng với cái chết của bốn võ giả Nguyên Thần cảnh, dù là cấm vệ quân trong vương cung, hay vô số võ giả quan sát trận chiến bên ngoài vương cung, đều bị mất hồn chìm đắm vào sự chấn động.

Bốn Nguyên Thần cảnh cứ mất như thế ư?

Khiến bọn họ có một cảm giác như đang nằm mơ.

“Xử lý thi thể đi.” Cho đến khi Lục Trần mở miệng mới làm mọi người xung quanh giật mình, có cấm vệ lập tức chạy sang đó xử lý thi thể của bốn đại Nguyên Thần cảnh.

Đương nhiên trong lúc bọn họ xử lý thi thể đã thu được nhẫn không gian, những thứ này đều là kim khố nho nhỏ của võ giả Nguyên Thần cảnh, cấm vệ vơ vét ra bốn chiếc nhẫn không gian rồi lập tức giao lên cho Lục Trần.

Nhưng Lục Trần không lấy, để bọn họ chia nhau, điều này khiến đám cấm vệ hết sức kích động, gào to điện hạ vạn tuế.

“Lão Tả, ta giao ngọc phù của Thất Tuyệt kiếm trận này cho ngươi.” Tiếp theo, Lục Trần lại đưa ngọc phù khống chế Thất Tuyệt kiếm trận và truyền khẩu quyết cho Tả Khưu Thiền.

Mỗi một trận pháp đều có ngọc phù khống chế và khẩu quyết khống chế giống như mật mã.

Ngoại giới đã gió nổi mây phun.

Trong một quán trọ nào đó.

Một đám đệ tử của Phi Xà tông đang tụ tập tại nơi này, có vài trưởng lão Siêu Phàm cảnh trong số đó sốt ruột tới nỗi giống như con kiến bò trên chảo nóng: “Làm sao đây, phải làm sao đây, tông chủ đã vẫn lạc rồi, chúng ta có nên bỏ trốn khỏi Vương thành không.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hiện nay tông chủ Phi Xà tông Lý Hắc đã vẫn lạc, Phi Xà tông như rắn mất đầu, chỉ còn lại trưởng lão Siêu Phàm cảnh, mà trong vương cung còn hai Nguyên Thần cảnh, bọn họ tức khắc trở nên cuống cuồng.

Sợ rằng Nguyên Thần cảnh trong vương cung sẽ chạy ra đây tính toán rành mạch với bọn họ.

“Tất nhiên là rời khỏi Vương thành, càng xa thì càng tốt.” Một trưởng lão Siêu Phàm cảnh khác quyết định dứt khoát.

Cùng lúc này, đệ tử của Âm Độc môn đã tụ họp tại một quán trọ khác, trước đó bọn họ có người đi xem trận đại chiến, đang nằm giấc mơ đẹp là bốn võ giả Nguyên Thần cảnh công phá trận pháp, đánh hạ vương cung, chia được một phần linh thạch, sau này tài nguyên tu luyện mỗi tháng của bọn họ sẽ tăng gấp đôi.

Mà hiện thực lại là môn chủ và cả ba Nguyên Thần cảnh mắc kẹt trong sát trận, bị giết chết bởi kiếm khí sát trận, tất cả bọn họ hoảng sợ. Trưởng lão Siêu Phàm cảnh Âm Độc môn đã đưa ra quyết định y như Phi Xà tông, đó chính là bỏ trốn khỏi Vương thành.

Môn chủ đã bỏ mạng, bọn họ không chạy chẳng lẽ ở lại Vương thành chờ cấm vệ quân ra tính sổ sao.

Còn về hai đại gia tộc Nhiếp gia và Thanh gia tại bản địa Vương thành, khi bọn họ biết tin gia chủ chết, Nhiếp Vô Danh và thê tử của Thanh Vinh, với một đám tiểu thiếp kêu rên.

Trở trời cũng nhanh quá.

Mười mấy phút trước, bọn họ còn ảo tưởng rằng mấy Nguyên Thần chiếm được hoàng cung, cùng nhau phân chia tài nguyên, gia tộc bọn họ sẽ trở thành gia tộc lớn chỉ đứng sau Phương gia, thế nhưng bọn họ vừa nhận được tin tức, trụ cột của gia tộc bọn họ đã mất.

Một khi trụ cột sụp đổ thì gia tộc này cũng không còn ý nghĩa nữa, gia tộc bọn họ dựa vào có Nguyên Thần cảnh trấn thủ, đã từng đắc tội rất nhiều gia tộc ở Vương thành, trong đó không thiếu những gia tộc trung cấp có võ giả Siêu Phàm cảnh.

Phương phủ.

Phương Thường Lâm ngồi trên ghế bành, tâm trạng hắn vô cùng nhẹ nhõm, kêu thuộc hạ pha một tách trà cho mình, hắn ngồi thưởng thức một cách ngon lành, chờ nội ứng do hắn điều đi truyền tin tốt về.

Sau khi xác nhận tin tức Lục Chính Hằng tử vong thì hắn đã có thể chuyển nhà tới vương cung.

“Lão gia, lão gia, chuyện lớn không hay rồi!” Đột nhiên bên ngoài truyền lại giọng nói thở không ra hơi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ầm ĩ gì chứ, trời sập xuống rồi à?” Phương Thường Lâm nghe thấy mấy chữ chuyện lớn không hay, tâm trạng hắn lập tức trở nên bực bội, mười mấy phút trước, người hầu của bốn thế lực lớn đã lần lượt thốt ra chuyện lớn không hay.

Sau đó thì người hầu trình báo con trai của bốn người đã mất.

Bây giờ Phương Thường Lâm nghe thấy lời nói không may mắn như thế, đương nhiên sẽ bực dọc.

“Vâng vâng vâng, trời sập xuống rồi!” Người hầu chạy vào thở hổn hển nói, trên mặt tràn đầy sự hoang mang: “Tông chủ Phi Xà tông, môn chủ Âm Độc môn, gia chủ Nhiếp gia, gia chủ Thanh gia đều chết hết cả rồi.”

“Gì cơ?”

Phương Thường Lâm nghe thấy tin tức này, lập tức xúc động, đùng một tiếng bật dậy khỏi ghế bành, tức giận nói: “Ngươi nói gì, bốn người chết hết cả ư, do người nào ra tay vậy.”

Phương Thường Lâm quả là không dám tin vào tai mình.

Trong vương cung, chỉ có hai Nguyên Thần cảnh sơ kỳ là Tả Khưu Thiền và Mạc Hành Không, bọn họ một người sở trường trận pháp, một người giỏi luyện đan, nhìn nhận về năng lực đọ sức chính diện, một chọi một không thể đánh nổi bất kỳ người nào trong số bốn người đó.

Hai đánh bốn thì càng không thể nào.

Hiện nay bọn họ chết hết cả ư?

Không lẽ Lục Chính Hằng chưa chết.

Phương Thường Lâm nghĩ tới đây, trong lòng hắn thình thịch một tiếng xuất hiện nỗi sợ hãi, trên mặt hắn hiện ra nét trắng bệch, toát đầy mồ hôi.

Không thể nào.

Rõ ràng quân vương Tương quốc đã vỗ ngực đảm bảo rằng chất độc mà Lục Chính Hằng trúng cần phải đan dược lục phẩm mới có thể giải trừ, nhưng mấy ngày nay vương cung bị bao vây, kể cả một con ruồi cũng không bay ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bị Dạy Dỗ Thành Thánh (Truyện Chữ)

Số ký tự: 0