Bị Dạy Dỗ Thành Thánh (Truyện Chữ)
Cơn Giận Của Tề...
Lâm Nhị Thần
2024-09-29 12:23:16
Cho nên, hành động này của Lục Trần tuyệt đối chọc tức Tề Hoàng, Tề Hoàng giận dữ, nói không chừng sẽ huyết tẩy hơn trăm triệu bách tính của cả Lục quốc, trong đó rất nhiều rất nhiều người vô tội đều sẽ bị liên lụy.
“Làm nhục Nhân Hoàng, muôn chết không từ, ta dẫn ngươi đi gặp Nhân Hoàng.” Cuối cùng Hạ Thiên phục hồi lại tinh thần, tinh thần lực chắc chắn khóa chặt Lục Trần, khí tức Vương giả bùng nổ, giống như nước biển cuốn ngược, trào lên cuồn cuộn.
Hạ Thiên vươn tay, muốn bắt lấy Lục Trần.
Bởi vì Lục Trần là tội nhân, thánh chỉ là hắn mang đến, nếu không mang Lục Trần về Tề Hoàng thành hỏi tội, nói không chừng hắn cũng sẽ bị liên lụy, thậm chí cả Huyền Lôi phái cũng sẽ bị liên lụy.
“Hạ Thiên.”
Lục Chính Hằng tức giận nói, nâng bàn tay lên, va chạm với Hạ Thiên.
Linh lực trong cơ thể hai người quá cuồn cuộn, ầm ầm cùng một chỗ, không khí nổ tung, sinh ra tiếng nổ giống như tiếng sấm, giống như hai quả bom nguyên tử va chạm cùng một chỗ, nhưng ngay sau đó, năng lượng va chạm cùng một chỗ sôi trào, khuếch tán ra bốn phía.
Lục Chính Hằng kéo cánh tay Lục Trần, nhanh chóng rút lui, linh lực hộ thể kích động, lan tràn ra, ngăn cách dư âm.
Về phần một vài người bên cạnh, không có may mắn như vậy, hộ vệ cách xa hơn trăm mét, trực tiếp bị dư âm giao đấu ngắn ngủi của hai người đánh vào, bay ra ngoài, ho ra một ngụm máu to.
Hòn non bộ gần nhất bên cạnh, ầm một tiếng, bị năng lượng dư âm thuần túy quét trúng, trực tiếp sụp đổ, hòn đá bay tán loạn.
Hai người Tả Khưu Thiền và Mạc Hành Không, cách rất gần, cũng chỉ có khoảng mười mét, lúc hai Vương giả giao đấu, lập tức vận chuyển linh lực hộ thể, nhưng mà, vẫn bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng đầy máu.
Cấp bậc Vương cảnh, quá mức khủng bố, lượng lớn linh khí tích tụ trong cơ thể bọn họ, va chạm cùng một chỗ, lực phá hoại vô hạn, dư âm bùng nổ, cũng có thể đủ chấn chết người thành miếng.
Đương nhiên, chỉ là dưới Ngưng Khí cảnh.
Nhưng mà, nếu cách quá gần, Nguyên Thần cảnh cũng sẽ bị thương, Tả Khưu Thiền và Mạc Hành Không chính là một ví dụ rất tốt.
“Lục Chính Hằng, ngươi cũng muốn tìm chết sao.” Hạ Thiên phẫn nộ nói, một đôi mắt muốn giết người.
Tuy rằng cực kỳ phẫn nộ, nhưng không ra tay, bởi vì thực lực của Lục Chính Hằng rất mạnh, tuy rằng chỉ là Vương cảnh trung kỳ, hắn cao hơn Lục Chính Hằng một tiểu cảnh giới, nhưng khí huyết của Lục Chính Hằng rất dồi dào.
Có Lục Chính Hằng ở đây, không mang Lục Trần đi được.
“Lục Trần to gan lớn mật, trước vũ nhục thánh chỉ, sau đó lại chặt đứt ấn ký tinh thần của Tề Hoàng, Nhân Hoàng không thể làm nhục, hiện tại giao ra con trai của ngươi còn kịp.” Đôi mắt Hạ Thiên lạnh như băng.
“Không giao ra con trai của ngươi, ngươi muốn chết, ta cũng phải chịu liên lụy theo, không chỉ ngươi ta, dân chúng cả Lục quốc, cũng có có thể bị thiết kỵ Tề Hoàng dày xéo đến chết, sinh linh Lục quốc đồ thán, bây giờ ngươi còn muốn che chở hắn sao.”
Lục Chính Hằng nhíu mày, thật ra Hạ Thiên nói không sai, Nhân Hoàng không thể làm nhục, hắn là Vương cảnh, hiểu rất rõ khủng bố của Hoàng giả, cái loại trình độ khủng bố này, quả thực khiến người ta tuyệt vọng.
Hắn cũng biết, lần này Lục Trần làm quá giới hạn, nhưng mà ai bảo Lục Trần là con trai duy nhất của hắn chứ.
Hắn không bảo vệ, ai bảo vệ.
“Vậy thì thế nào, ngay cả con trai của mình cũng không bảo vệ được, còn coi như cha gì chứ.” Lục Chính Hằng lạnh lùng nói.
Hắn quyết định rồi, chờ trận phong ba này bình ổn, sẽ mang theo Lục Trần xa chạy cao bay, Hoang vực rộng lớn thế nào, Hoàng triều giống như Hoàng triều Đại Tề còn có rất nhiều, thật sự không ổn, đi xa đến đại vực khác.
Hạ Thiên như nhìn thấu được suy nghĩ của Lục Chính Hằng, nở nụ cười lạnh lùng nói: “Lục Chính Hằng, dầu gì ngươi còn là Vương cảnh, đã làm quân vương hết hai mươi mấy năm, chẳng lẽ ngươi vẫn không biết sức ảnh hưởng khủng khiếp của Tề Hoàng sao.”
“Ngươi cho rằng dẫn theo hắn rời khỏi, tùy tiện tìm một nơi ẩn cư, thì cảm thấy Tề Hoàng không tìm được rồi sao?”
“Dù sao trong biên giới Đại Tề cũng bao phủ triệu dặm lãnh thổ, xác thực mênh mông, nhưng ngươi đừng quên rằng một thánh chỉ của Tề Hoàng thì có thể hiệu lệnh toàn bộ thế lực trong ranh giới Đại Tề, mặc cho ngươi trốn đến đâu, cuối cùng cũng sẽ bị tìm ra thôi.”
“Trừ khi ngươi có thể thoát khỏi Đại Tề, điều này càng không thể nào, thành trì cỡ lớn sở hữu Truyền tống trận sẽ có quân đội hùng hậu canh gác, trong tình hình né tránh truy bắt, một Vương cảnh như ngươi căn bản không thể thoát khỏi Đại Tề.”
Lời nói như tiếng pháo liên hồi của Hạ Thiên khiến Lục Chính Hằng im lặng.
“Ngoài ra, cho dù ngươi gặp may trốn ra khỏi Đại Tề, nhưng hai Hoàng triều lớn láng giềng của Đại Tề gồm có Hoàng triều Nam Đẩu và Hoàng triều Khổng Tước, chủ hai Hoàng triều lớn giao hảo với Tề Hoàng, có thể vượt Hoàng triều phát lệnh truy nã ngươi.”
“Ngoài ra, ngươi đừng quên còn có một tổ chức ngang qua Hoàng triều, Thiên La Địa Võng, tổ chức này lai lịch thần bí, có tiếng là việc gì cũng biết, đặc biệt sở trưởng theo dõi người, chỉ cần có tiền, nửa tháng thì có thể tìm được ngươi.”
“Cho nên, bây giờ ngươi hãy thả Lục Trần ra, để ta dẫn về Tề Hoàng cung, mặc ý Tề Hoàng xử lý, nói không chừng Tề Hoàng còn có thể đối xử khoan hồng với ngươi.”
Hạ Thiên đang từng bước làm tan rã phòng tuyến tâm lý của Lục Chính Hằng.
Lục Chính Hằng im lặng không cất lời.
“Giờ đây chạy vẫn còn kịp.” Một câu nói thờ ơ truyền đến.
Trên bầu trời, Phương Đằng mỉm cười mở miệng nói, nhưng trong giọng điệu đan xen một sự mỉa mai, nhất là ánh mắt nhìn sang Lục Trần như đang nhìn một thằng đần độn.
Phương Đằng nghĩ tới việc hắn khấu đầu hai trăm cái cho Lục Trần, vỡ đầu chảy máu nhưng rốt cuộc tên này bỡn cợt hắn thì trong lòng hắn hết sức cáu tiết, hiện nay, ai kia tự tìm đường chết, đắc tội Tề Hoàng cao cao tại thượng.
Thiên vương lão tử cũng không cứu được hắn.
Buồn bực trong lòng Phương Đằng giảm hẳn.
“Làm nhục Nhân Hoàng, muôn chết không từ, ta dẫn ngươi đi gặp Nhân Hoàng.” Cuối cùng Hạ Thiên phục hồi lại tinh thần, tinh thần lực chắc chắn khóa chặt Lục Trần, khí tức Vương giả bùng nổ, giống như nước biển cuốn ngược, trào lên cuồn cuộn.
Hạ Thiên vươn tay, muốn bắt lấy Lục Trần.
Bởi vì Lục Trần là tội nhân, thánh chỉ là hắn mang đến, nếu không mang Lục Trần về Tề Hoàng thành hỏi tội, nói không chừng hắn cũng sẽ bị liên lụy, thậm chí cả Huyền Lôi phái cũng sẽ bị liên lụy.
“Hạ Thiên.”
Lục Chính Hằng tức giận nói, nâng bàn tay lên, va chạm với Hạ Thiên.
Linh lực trong cơ thể hai người quá cuồn cuộn, ầm ầm cùng một chỗ, không khí nổ tung, sinh ra tiếng nổ giống như tiếng sấm, giống như hai quả bom nguyên tử va chạm cùng một chỗ, nhưng ngay sau đó, năng lượng va chạm cùng một chỗ sôi trào, khuếch tán ra bốn phía.
Lục Chính Hằng kéo cánh tay Lục Trần, nhanh chóng rút lui, linh lực hộ thể kích động, lan tràn ra, ngăn cách dư âm.
Về phần một vài người bên cạnh, không có may mắn như vậy, hộ vệ cách xa hơn trăm mét, trực tiếp bị dư âm giao đấu ngắn ngủi của hai người đánh vào, bay ra ngoài, ho ra một ngụm máu to.
Hòn non bộ gần nhất bên cạnh, ầm một tiếng, bị năng lượng dư âm thuần túy quét trúng, trực tiếp sụp đổ, hòn đá bay tán loạn.
Hai người Tả Khưu Thiền và Mạc Hành Không, cách rất gần, cũng chỉ có khoảng mười mét, lúc hai Vương giả giao đấu, lập tức vận chuyển linh lực hộ thể, nhưng mà, vẫn bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng đầy máu.
Cấp bậc Vương cảnh, quá mức khủng bố, lượng lớn linh khí tích tụ trong cơ thể bọn họ, va chạm cùng một chỗ, lực phá hoại vô hạn, dư âm bùng nổ, cũng có thể đủ chấn chết người thành miếng.
Đương nhiên, chỉ là dưới Ngưng Khí cảnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà, nếu cách quá gần, Nguyên Thần cảnh cũng sẽ bị thương, Tả Khưu Thiền và Mạc Hành Không chính là một ví dụ rất tốt.
“Lục Chính Hằng, ngươi cũng muốn tìm chết sao.” Hạ Thiên phẫn nộ nói, một đôi mắt muốn giết người.
Tuy rằng cực kỳ phẫn nộ, nhưng không ra tay, bởi vì thực lực của Lục Chính Hằng rất mạnh, tuy rằng chỉ là Vương cảnh trung kỳ, hắn cao hơn Lục Chính Hằng một tiểu cảnh giới, nhưng khí huyết của Lục Chính Hằng rất dồi dào.
Có Lục Chính Hằng ở đây, không mang Lục Trần đi được.
“Lục Trần to gan lớn mật, trước vũ nhục thánh chỉ, sau đó lại chặt đứt ấn ký tinh thần của Tề Hoàng, Nhân Hoàng không thể làm nhục, hiện tại giao ra con trai của ngươi còn kịp.” Đôi mắt Hạ Thiên lạnh như băng.
“Không giao ra con trai của ngươi, ngươi muốn chết, ta cũng phải chịu liên lụy theo, không chỉ ngươi ta, dân chúng cả Lục quốc, cũng có có thể bị thiết kỵ Tề Hoàng dày xéo đến chết, sinh linh Lục quốc đồ thán, bây giờ ngươi còn muốn che chở hắn sao.”
Lục Chính Hằng nhíu mày, thật ra Hạ Thiên nói không sai, Nhân Hoàng không thể làm nhục, hắn là Vương cảnh, hiểu rất rõ khủng bố của Hoàng giả, cái loại trình độ khủng bố này, quả thực khiến người ta tuyệt vọng.
Hắn cũng biết, lần này Lục Trần làm quá giới hạn, nhưng mà ai bảo Lục Trần là con trai duy nhất của hắn chứ.
Hắn không bảo vệ, ai bảo vệ.
“Vậy thì thế nào, ngay cả con trai của mình cũng không bảo vệ được, còn coi như cha gì chứ.” Lục Chính Hằng lạnh lùng nói.
Hắn quyết định rồi, chờ trận phong ba này bình ổn, sẽ mang theo Lục Trần xa chạy cao bay, Hoang vực rộng lớn thế nào, Hoàng triều giống như Hoàng triều Đại Tề còn có rất nhiều, thật sự không ổn, đi xa đến đại vực khác.
Hạ Thiên như nhìn thấu được suy nghĩ của Lục Chính Hằng, nở nụ cười lạnh lùng nói: “Lục Chính Hằng, dầu gì ngươi còn là Vương cảnh, đã làm quân vương hết hai mươi mấy năm, chẳng lẽ ngươi vẫn không biết sức ảnh hưởng khủng khiếp của Tề Hoàng sao.”
“Ngươi cho rằng dẫn theo hắn rời khỏi, tùy tiện tìm một nơi ẩn cư, thì cảm thấy Tề Hoàng không tìm được rồi sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dù sao trong biên giới Đại Tề cũng bao phủ triệu dặm lãnh thổ, xác thực mênh mông, nhưng ngươi đừng quên rằng một thánh chỉ của Tề Hoàng thì có thể hiệu lệnh toàn bộ thế lực trong ranh giới Đại Tề, mặc cho ngươi trốn đến đâu, cuối cùng cũng sẽ bị tìm ra thôi.”
“Trừ khi ngươi có thể thoát khỏi Đại Tề, điều này càng không thể nào, thành trì cỡ lớn sở hữu Truyền tống trận sẽ có quân đội hùng hậu canh gác, trong tình hình né tránh truy bắt, một Vương cảnh như ngươi căn bản không thể thoát khỏi Đại Tề.”
Lời nói như tiếng pháo liên hồi của Hạ Thiên khiến Lục Chính Hằng im lặng.
“Ngoài ra, cho dù ngươi gặp may trốn ra khỏi Đại Tề, nhưng hai Hoàng triều lớn láng giềng của Đại Tề gồm có Hoàng triều Nam Đẩu và Hoàng triều Khổng Tước, chủ hai Hoàng triều lớn giao hảo với Tề Hoàng, có thể vượt Hoàng triều phát lệnh truy nã ngươi.”
“Ngoài ra, ngươi đừng quên còn có một tổ chức ngang qua Hoàng triều, Thiên La Địa Võng, tổ chức này lai lịch thần bí, có tiếng là việc gì cũng biết, đặc biệt sở trưởng theo dõi người, chỉ cần có tiền, nửa tháng thì có thể tìm được ngươi.”
“Cho nên, bây giờ ngươi hãy thả Lục Trần ra, để ta dẫn về Tề Hoàng cung, mặc ý Tề Hoàng xử lý, nói không chừng Tề Hoàng còn có thể đối xử khoan hồng với ngươi.”
Hạ Thiên đang từng bước làm tan rã phòng tuyến tâm lý của Lục Chính Hằng.
Lục Chính Hằng im lặng không cất lời.
“Giờ đây chạy vẫn còn kịp.” Một câu nói thờ ơ truyền đến.
Trên bầu trời, Phương Đằng mỉm cười mở miệng nói, nhưng trong giọng điệu đan xen một sự mỉa mai, nhất là ánh mắt nhìn sang Lục Trần như đang nhìn một thằng đần độn.
Phương Đằng nghĩ tới việc hắn khấu đầu hai trăm cái cho Lục Trần, vỡ đầu chảy máu nhưng rốt cuộc tên này bỡn cợt hắn thì trong lòng hắn hết sức cáu tiết, hiện nay, ai kia tự tìm đường chết, đắc tội Tề Hoàng cao cao tại thượng.
Thiên vương lão tử cũng không cứu được hắn.
Buồn bực trong lòng Phương Đằng giảm hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro