Bị Dạy Dỗ Thành Thánh (Truyện Chữ)
Sóng Gió Lại Nổ...
Lâm Nhị Thần
2024-09-29 12:23:16
Trong lòng Phương Thường Lâm vô cùng kích động.
Lúc này, Hạ Thiên mở miệng nói: “Chuyện của ngươi ta đã biết rồi, không cần biết là Lục Chính Hằng đã chết hay chưa, sau này Lục quốc này sẽ thuộc về ngươi, ta vẫn có một chút giao tình ở Tề Hoàng thành.”
Trong giọng điệu của Hạ Thiên có một chút kiêu ngạo.
Ánh mắt Phương Thường Lâm sáng lên, Hạ Thiên chắc chắn như thế, không lẽ là đã đến Tề Hoàng thành và lấy được thánh chỉ.
Bởi vì Tề Hoàng sống trong hoàng cung kia có toàn quyền kiểm soát các nguồn tài nguyên ở Đại Tề bao gồm cả lãnh thổ,... Suy cho cùng, toàn bộ lãnh thổ của Hoàng triều Đại Tề đúng là rộng lớn vô biên.
Chỉ dựa vào một mình Tề Hoàng, hoàn toàn không thể quản lý được hết.
Do đó, trong lãnh thổ của Đại Tề, sáu vương quốc lớn đã được sinh ra, còn có những lực lượng lớn có thể so sánh với sáu đại vương quốc.
Tài nguyên mà bọn họ khai thác, chẳng hạn như linh thảo, linh dược, linh thạch và các loại kỳ trân dị bảo đều phải giao nộp bảy mươi phần trăm cho hoàng triều, ba mươi phần trăm còn lại thuộc về tiền lương thuê mướn.
Tề Hoàng có quyền quyết định tối cao, hắn có thể không quan tâm đến việc các thế lực trong lãnh thổ đánh nhau, tranh đoạt địa bàn, suy cho cùng thì có đấu tranh thì mới có cạnh tranh, hơn nữa, hắn có thể thay thế quân vương của vương quốc tại bất cứ lúc nào.
Phương Thường Lâm phấn khích một lúc lâu, sau đó mới nói: “Đúng rồi Hạ Thiên trưởng lão, loại trận pháp bố trí trong vương cung có thể dễ dàng giết chết Nguyên Thần cảnh, nghe nói là Thất Tuyệt kiếm trận.”
“Thất Tuyệt kiếm trận.” Hạ Thiên nghe xong thì trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, sau đó lắc đầu, dứt khoát nói: “Không thể nào, Thất Tuyệt kiếm trận là một bộ sát trận cấp năm cơ sở, theo lời đồn nó có thể thăng cấp thành sát trận cấp chín, có thể giết thánh.”
Hai chữ giết thánh khiến khuôn mặt của Phương Trường Lâm lộ vẻ hoảng sợ, bị chấn động không nhẹ.
Ngay cả Phương Đằng ở bên cạnh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, ánh mắt nóng rực, rất khao khát có được loại tuyệt thế sát trận này.
“Bên trong Hoang vực, chỉ có một số ít thế lực có được Thất Tuyệt kiếm trận, Tề Hoàng cũng không có.” Hạ Thiên trưởng lão thẳng thắn nói.
Thất Tuyệt kiếm trận không giống thứ bình thường, chỉ những thế lực hàng đầu đứng trong Hoang vực mới có cất giữ, cũng chưa bao giờ nghe nói Hoàng triều Đại Tề có người có Thất Tuyệt kiếm trận, giá của của loại trận pháp cấp bậc này cao không thể tưởng tượng được.
Chỉ một bộ Thất Tuyệt kiếm trận cơ bản cấp năm thì trị giá cũng đã hơn trăm triệu linh thạch.
Có tiền cũng không mua được.
Chỉ là một vương quốc, lấy đâu ra được Thất Tuyệt kiếm trận chứ?
Ngày hôm sau!
Cánh cửa Phương phủ mở ra, ba người bước ra ngoài, lập tức bị những người xung quanh chú ý, cả ba bay lên không trung rồi bay về hướng cung điện, vô số người đã nhận ra điều gì đó, tất cả đều nhìn về hướng của vương cung.
Có một số người đã bay thẳng đến vương cung điện, đến đó vây xem.
Ba người đến trên không Vương cung, Hạ Thiên đứng chắp tay, một luồng ý chí vương giả mơ hồ phát ra, tạo thành uy áp vô thượng, bao phủ lấy toàn bộ Vương cung.
Thân hình Hạ Thiên cao ngất, lộ ra khí tức khủng bố, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ áp lực.
"Lục Vương có ở đây hay không, mau đi ra ôn lại chuyện cũ." Hạ Thiên hắng giọng mở miệng, âm thanh mang theo lực xuyên thấu cực mạnh, dễ dàng xuyên qua kết giới trận pháp, xuất hiện rõ ràng bên tai của mọi người.
Trong Vương cung, màng nhĩ của phần lớn cấm vệ rung động ầm ầm, những hộ vệ hơi yếu thì thất khiếu chảy máu, bởi vì trong giọng nói của Hạ Thiên, mang theo một chút tinh thần lực dao động, sẽ ảnh hưởng đến tâm thần của võ giả có cảnh giới thấp.
Hạ Thiên, vừa đến đã ngay lập tức phủ đầu ra oai.
Phương Thường Lâm phát hiện Lục Chính Hằng chưa hề đi ra, theo đạo lý mà nói, Hạ Thiên trưởng lão không hề che giấu khí tức, nếu như Lục Chính Hằng không có việc gì, sẽ phải sớm cảm giác được khí tức người cùng cảnh giới.
Nhanh đi ra nghênh đón mới đúng.
Lúc này vẫn không có đi ra, khiến Phương Thường Lâm càng khẳng định Lục Chính Hằng còn đang phải chịu nỗi khổ kịch độc hành hạ, hoặc là đã chết.
Hai người Mạc Hành Không và Tả Khưu Thiền đi ra đầu tiên.
"Lục Vương bận rộn nhiều việc, không rảnh để ý đến ngươi." Mạc Hành Không lạnh lùng nói.
"Hả"
Hạ Thiên nhíu mày, một tên Nguyên Thần cảnh nho nhỏ mà dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với hắn, hắn nhìn kỹ Mạc Hành Không, không hài lòng hả một tiếng.
Một tia tinh thần lực xuyên qua trận pháp, xâm nhập vào trong đầu Mạc Hành Không, giống như trong lúc vô hình, có một thanh kiếm sắc bén cắm vào trong đầu Mạc Hành Không, sau đó khóe miệng lập tức bị chảy máu, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Hắn mới chỉ là Nguyên Thần cảnh, sao có thể ngăn cản được công kích tinh thần của một Vương cảnh.
"Đường đường là Vương cảnh, lại đi bắt nạt một Nguyên Thần cảnh, có hơi ỷ lớn hiếp nhỏ rồi đó." Một giọng nói nói uể oải lười biếng truyền ra, Lục Trần xuất hiện ở trước mặt Mạc Hành Không, trong tay cầm Phệ Hồn đoản kiếm, truyền linh lực vào bên trong.
Phệ Hồn đoản kiếm phát ra ánh sáng, chiếu ra một tia sáng nhỏ trong suốt màu xanh lam, xâm nhập vào trong đầu Mạc Hành Không, tìm đến thứ bắt nguồn từ trên người Vương cảnh đang đứng ở trên không kia.
Lục Trần dùng Phệ Hồn đoản kiếm vẽ một cái, chặt đứt một tia tinh thần lực của Hạ Thiên.
Bởi vì Vương cảnh quá mạnh, chỉ là một tia tinh thần lực tách ra bị chặt đứt, không hề ảnh hưởng gì đến Hạ Thiên, nhưng mà ánh mắt hắn có hơi nghiêm túc nhìn về đoản kiếm màu đen trong tay Lục Trần, đây là một pháp bảo có thể chặt đứt tinh thần lực.
"Lục Trần."
Lục Trần vừa xuất hiện, Phương Thường Lâm và Phương Đằng đều nhận ra.
Nhưng mà, vẻ mặt hai người họ tương đối bình tĩnh, bởi vì lúc này, Lục Trần không hề che giấu khí tức, hai người bọn họ nháy mắt đã thấy rõ cảnh giới của Lục Trần.
Tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh, nhưng mà trong lòng vẫn có hơi bất ngờ một chút.
Lúc này, Hạ Thiên mở miệng nói: “Chuyện của ngươi ta đã biết rồi, không cần biết là Lục Chính Hằng đã chết hay chưa, sau này Lục quốc này sẽ thuộc về ngươi, ta vẫn có một chút giao tình ở Tề Hoàng thành.”
Trong giọng điệu của Hạ Thiên có một chút kiêu ngạo.
Ánh mắt Phương Thường Lâm sáng lên, Hạ Thiên chắc chắn như thế, không lẽ là đã đến Tề Hoàng thành và lấy được thánh chỉ.
Bởi vì Tề Hoàng sống trong hoàng cung kia có toàn quyền kiểm soát các nguồn tài nguyên ở Đại Tề bao gồm cả lãnh thổ,... Suy cho cùng, toàn bộ lãnh thổ của Hoàng triều Đại Tề đúng là rộng lớn vô biên.
Chỉ dựa vào một mình Tề Hoàng, hoàn toàn không thể quản lý được hết.
Do đó, trong lãnh thổ của Đại Tề, sáu vương quốc lớn đã được sinh ra, còn có những lực lượng lớn có thể so sánh với sáu đại vương quốc.
Tài nguyên mà bọn họ khai thác, chẳng hạn như linh thảo, linh dược, linh thạch và các loại kỳ trân dị bảo đều phải giao nộp bảy mươi phần trăm cho hoàng triều, ba mươi phần trăm còn lại thuộc về tiền lương thuê mướn.
Tề Hoàng có quyền quyết định tối cao, hắn có thể không quan tâm đến việc các thế lực trong lãnh thổ đánh nhau, tranh đoạt địa bàn, suy cho cùng thì có đấu tranh thì mới có cạnh tranh, hơn nữa, hắn có thể thay thế quân vương của vương quốc tại bất cứ lúc nào.
Phương Thường Lâm phấn khích một lúc lâu, sau đó mới nói: “Đúng rồi Hạ Thiên trưởng lão, loại trận pháp bố trí trong vương cung có thể dễ dàng giết chết Nguyên Thần cảnh, nghe nói là Thất Tuyệt kiếm trận.”
“Thất Tuyệt kiếm trận.” Hạ Thiên nghe xong thì trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, sau đó lắc đầu, dứt khoát nói: “Không thể nào, Thất Tuyệt kiếm trận là một bộ sát trận cấp năm cơ sở, theo lời đồn nó có thể thăng cấp thành sát trận cấp chín, có thể giết thánh.”
Hai chữ giết thánh khiến khuôn mặt của Phương Trường Lâm lộ vẻ hoảng sợ, bị chấn động không nhẹ.
Ngay cả Phương Đằng ở bên cạnh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, ánh mắt nóng rực, rất khao khát có được loại tuyệt thế sát trận này.
“Bên trong Hoang vực, chỉ có một số ít thế lực có được Thất Tuyệt kiếm trận, Tề Hoàng cũng không có.” Hạ Thiên trưởng lão thẳng thắn nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thất Tuyệt kiếm trận không giống thứ bình thường, chỉ những thế lực hàng đầu đứng trong Hoang vực mới có cất giữ, cũng chưa bao giờ nghe nói Hoàng triều Đại Tề có người có Thất Tuyệt kiếm trận, giá của của loại trận pháp cấp bậc này cao không thể tưởng tượng được.
Chỉ một bộ Thất Tuyệt kiếm trận cơ bản cấp năm thì trị giá cũng đã hơn trăm triệu linh thạch.
Có tiền cũng không mua được.
Chỉ là một vương quốc, lấy đâu ra được Thất Tuyệt kiếm trận chứ?
Ngày hôm sau!
Cánh cửa Phương phủ mở ra, ba người bước ra ngoài, lập tức bị những người xung quanh chú ý, cả ba bay lên không trung rồi bay về hướng cung điện, vô số người đã nhận ra điều gì đó, tất cả đều nhìn về hướng của vương cung.
Có một số người đã bay thẳng đến vương cung điện, đến đó vây xem.
Ba người đến trên không Vương cung, Hạ Thiên đứng chắp tay, một luồng ý chí vương giả mơ hồ phát ra, tạo thành uy áp vô thượng, bao phủ lấy toàn bộ Vương cung.
Thân hình Hạ Thiên cao ngất, lộ ra khí tức khủng bố, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ áp lực.
"Lục Vương có ở đây hay không, mau đi ra ôn lại chuyện cũ." Hạ Thiên hắng giọng mở miệng, âm thanh mang theo lực xuyên thấu cực mạnh, dễ dàng xuyên qua kết giới trận pháp, xuất hiện rõ ràng bên tai của mọi người.
Trong Vương cung, màng nhĩ của phần lớn cấm vệ rung động ầm ầm, những hộ vệ hơi yếu thì thất khiếu chảy máu, bởi vì trong giọng nói của Hạ Thiên, mang theo một chút tinh thần lực dao động, sẽ ảnh hưởng đến tâm thần của võ giả có cảnh giới thấp.
Hạ Thiên, vừa đến đã ngay lập tức phủ đầu ra oai.
Phương Thường Lâm phát hiện Lục Chính Hằng chưa hề đi ra, theo đạo lý mà nói, Hạ Thiên trưởng lão không hề che giấu khí tức, nếu như Lục Chính Hằng không có việc gì, sẽ phải sớm cảm giác được khí tức người cùng cảnh giới.
Nhanh đi ra nghênh đón mới đúng.
Lúc này vẫn không có đi ra, khiến Phương Thường Lâm càng khẳng định Lục Chính Hằng còn đang phải chịu nỗi khổ kịch độc hành hạ, hoặc là đã chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người Mạc Hành Không và Tả Khưu Thiền đi ra đầu tiên.
"Lục Vương bận rộn nhiều việc, không rảnh để ý đến ngươi." Mạc Hành Không lạnh lùng nói.
"Hả"
Hạ Thiên nhíu mày, một tên Nguyên Thần cảnh nho nhỏ mà dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với hắn, hắn nhìn kỹ Mạc Hành Không, không hài lòng hả một tiếng.
Một tia tinh thần lực xuyên qua trận pháp, xâm nhập vào trong đầu Mạc Hành Không, giống như trong lúc vô hình, có một thanh kiếm sắc bén cắm vào trong đầu Mạc Hành Không, sau đó khóe miệng lập tức bị chảy máu, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Hắn mới chỉ là Nguyên Thần cảnh, sao có thể ngăn cản được công kích tinh thần của một Vương cảnh.
"Đường đường là Vương cảnh, lại đi bắt nạt một Nguyên Thần cảnh, có hơi ỷ lớn hiếp nhỏ rồi đó." Một giọng nói nói uể oải lười biếng truyền ra, Lục Trần xuất hiện ở trước mặt Mạc Hành Không, trong tay cầm Phệ Hồn đoản kiếm, truyền linh lực vào bên trong.
Phệ Hồn đoản kiếm phát ra ánh sáng, chiếu ra một tia sáng nhỏ trong suốt màu xanh lam, xâm nhập vào trong đầu Mạc Hành Không, tìm đến thứ bắt nguồn từ trên người Vương cảnh đang đứng ở trên không kia.
Lục Trần dùng Phệ Hồn đoản kiếm vẽ một cái, chặt đứt một tia tinh thần lực của Hạ Thiên.
Bởi vì Vương cảnh quá mạnh, chỉ là một tia tinh thần lực tách ra bị chặt đứt, không hề ảnh hưởng gì đến Hạ Thiên, nhưng mà ánh mắt hắn có hơi nghiêm túc nhìn về đoản kiếm màu đen trong tay Lục Trần, đây là một pháp bảo có thể chặt đứt tinh thần lực.
"Lục Trần."
Lục Trần vừa xuất hiện, Phương Thường Lâm và Phương Đằng đều nhận ra.
Nhưng mà, vẻ mặt hai người họ tương đối bình tĩnh, bởi vì lúc này, Lục Trần không hề che giấu khí tức, hai người bọn họ nháy mắt đã thấy rõ cảnh giới của Lục Trần.
Tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh, nhưng mà trong lòng vẫn có hơi bất ngờ một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro