Bạn Trai Tôi Mấ...
Phong Thính Lan
2024-10-07 09:50:59
Tiền?
Cố Ỷ rầu rĩ: bán giấy tiền vàng mã thì kiếm được bao nhiêu tiền? Một người giấy bán được bao nhiêu, hàng mà cô đang bán chính là hàng của Lão Cố để lại. Nếu dựa vào thực lực của cô kiếm sống, chỉ có nước chết đói.
Phía của Trương Gia Hào không trông cậy được vì đội viên Triệu Thanh của anh ta chưa chắc đã tiêu hóa hết quyển nhập môn kia. Khả năng đi mua giáo trình cao cấp là xa vời. Không có ai mua sẽ không có chia phần.
Người duy nhất mà Cố Ỷ có thể nhờ cậy chính là Trần Tư Nam.
Mỗi ngày, cô đều gọi điện thoại cho thằng nhóc. Câu cửa miệng luôn là: 'Chừng nào nhóc mới giới thiệu mối làm ăn cho tôi? Nhóc đã nói mối nào nhóc không làm sẽ giới thiệu cho tôi mà?'
Trước đó, Cố Ỷ thấy mất mặt khi làm đàn em của Trần Tư Nam nhưng bây giờ cô chỉ muốn nịnh nọt cậu ta để được làm đàn em. Lý do quá đơn giản, đi theo Trần Tư Nam sẽ kiếm thật nhiều tiền!
Trần Tư Nam cảm thấy mắc nợ khi kết giao với người bạn như Cố Ỷ. Bán sách cho chị ta phải giảm giá, bán sách cho người khác cũng phải chia hoa hồng cho chị ta. Mấu chốt nhất là chị ta cứ mở miệng ra là kêu dắt mối: 'Chị gái ơi, mấy chuyện này có thể ngộ không thể cầu. Nào có ai xui xẻo gặp quỷ hoài cho chị. Một hai tháng có một vụ là được lắm rồi.'
Cố Ỷ há to miệng: 'Tôi ngày nào chẳng gặp quỷ, còn chưa tính thành viên trong nhà.'
Câu nói của Cố Ỷ là lời thật nhưng không khoa trương đến mức mỗi ngày đều gặp quỷ. Tuy số lượng quỷ đến tìm cô vào đêm khuya gần đây có giảm bớt nhưng mỗi tuần gặp hai lần vẫn dư sức.
Trần Tư Nam gân cổ phản bác: 'Đó là chị.' Bản thân chị ta là mệnh cách gì còn không rõ nữa hay sao. Mệnh cách nhẹ như tờ giấy. Nếu không có Khương Tố Ngôn trấn giữ, chắc chị ta gặp tám trăm con quỷ mỗi ngày cũng không chừng.
Cố Ỷ tiếp tục nài nỉ: 'Nhóc nhớ dắt mối cho tôi.'
Thật ra Cố Ỷ cũng hiểu rõ điều đó. Nghề này của họ nửa năm không khai trương, một khi khai trương là ăn nửa năm. Không thì Trần Tư Nam sẽ không chào giá cao đến vậy. Chỉ do gần đây cô đã tiêu xài một khoảng tiền lớn nên cô thấy tiền dư của mình luôn bị hiểm nguy bủa vây. Vì thế, cô mới luôn miệng hối thúc Trần Tư Nam.
May mắn, hai căn nhà kế bên tiệm vẫn còn đang cho mướn nên Cố Ỷ vẫn có thu nhập. Vì thế hệ trước không quen dùng di động chuyển khoản nên mỗi tháng dì thuê một bên nhà đều trả tiền mặt cho cô.
Đây là lần đầu tiên Cố Ỷ vào nhà dì thuê nhà. Bình thường cô chỉ đi ngang qua, mặc dù cô biết họ bán gì nhưng hôm nay mới bước vào nhìn rõ hơn. Dì thuê nhà bán ghế mây tre. Dì thấy cô đang nhìn hàng của mình nên đã lại gần hỏi: 'Thích không? Dì sẽ tính giá rẻ cho con.'
Cái ghế này nhìn sao cũng khó bán, bề ngoài còn đẹp do dì thường xuyên quét dọn nhưng bên trong ghế đã bị phủ một lớp bụi.
'Dì dạo này bán được không? Con thấy hàng của dì ít khách.' Cố Ỷ hỏi.
'Dì bán qua ngày thôi, tiền sinh hoạt chủ yếu dựa vào lương hưu, thằng con cũng thỉnh thoảng gửi tiền cho dì. Cuộc sống cũng thong thả.' Dì thuê nhà đáp.
Cố Ỷ hiểu, dì không thiếu thốn.
Hai người trò chuyện thêm vài câu. Sau đó, cô về lại tiệm, không ghé bên còn lại. Người thuê bên kia có vẻ càng không thiếu tiền. Họ cho mướn lại phần mặt tiền của căn nhà nên không mở cửa cũng không kinh doanh gì thêm trong phố cũ.
Người thuê đó là một cặp vợ chồng trung niên, không thấy có con. Cố Ỷ hiếm khi gặp họ, ngẫu nhiên gặp được hai lần. Hai vợ chồng mỗi ngày đi sớm về trễ, là người liều mạng làm việc. Cô nghĩ chắc do giá thuê nhà ở phố cũ rẻ nên họ mới đến đây. Hằng tháng, họ chọn trả tiền thuê bằng cách chuyển khoản nên cô không cần đến nhà lấy.
Thời gian nhàn rỗi không kéo dài quá hai ngày, khách hàng đến tìm Cố Ỷ. Nhờ lời giới thiệu của Trần Tư Nam, họ đã từ Thanh Sơn đạo quán đến thẳng tiệm vàng mã để tìm cô. Khách hàng là một chị gái tầm 27-28 tuổi, lớn hơn Cố Ỷ một chút, nhân ngày nghỉ nên đến đây. Sắc diện của chị ta không quá tốt, quầng thâm mắt nặng trĩu xanh đen. Cố Ỷ nhìn nhiều nên quen. Những khách đến tìm người như cô đa số đều bị mất ăn mất ngủ, sắc mặt kém cỏi thiếu sức sống.
Trước đó Trần Tư Nam đã gọi điện thoại thông báo cho Cố Ỷ nên cô đã chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí đã mua luôn nước khoáng và ly giấy để tiếp khách. Người vừa đến, cô liền rót nước mời uống.
'Cám ơn.'
Trời nóng nực, nữ khách hàng đã đội nắng đi bộ từ trạm xe buýt đến tiệm. Trán chị ta đã ướt đẫm mồ hôi. Chị ta lấy tay lau mồ hôi, mới ngồi xuống cái ghế đối diện Cố Ỷ, thong thả uống hết ly nước, sau đó mới đề cập mục đích tìm đến: 'Tôi đến từ Thanh Sơn đạo quán...'
Nữ khách hàng họ Vương. Chị ta biết Trần Tư Nam thông qua lời giới thiệu của cấp trên. Hôm qua sau khi tan ca chị ta đã đến tìm cậu nhóc nhưng cậu ta không giải quyết được nên giao cho Cố Ỷ.
Nguyên nhân không giải quyết được rất đơn giản bởi vì chị Vương muốn tìm tung tích của bạn trai. Vụ này bắt buộc phải ra khỏi Thanh Sơn đạo quán trong khi Trần Tư Nam đã ước chừng cả đời này cậu ta sẽ không rời xa nơi đó, trừ khi cậu ta chết.
Yêu cầu của chị Vương chính là: Tìm bạn trai mất tích của chị ta.
Gọi là bạn trai nhưng thật ra là vị hôn phu. Hai người họ dự tính sẽ kết hôn vào tháng mười năm nay. Bạn trai chị ta mỗi ngày 996 tăng ca nỗ lực kiếm tiền vì muốn tổ chức hôn lễ lý tưởng cho chị ta. Chuyện xảy ra vào đêm thứ 6 tuần trước, anh ta tăng ca đến một giờ sáng mới ra về. Vì tiết kiệm tiền nên anh ta đã đứng chờ nửa tiếng ở trạm xe buýt gần công ty.
Khi đó, chị Vương đang nói chuyện với bạn trai qua điện thoại. Anh ta nói: 'Xe buýt đến rồi, anh lên xe, chút nữa sẽ đến nhà, em đừng chờ anh, mau đi ngủ sớm.' Sau đó chị Vương vẫn không thấy bạn trai về nhà, chờ ròng rã mấy tiếng đồng hồ.
Chị Vương đã gọi điện thoại cho bạn trai bằng mọi hình thức nhưng không thể liên lạc. Chị ta bắt đầu nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng. Chị ta cũng đã gọi điện thoại cho bạn bè và cấp trên của bạn trai nhưng họ không có liên lạc với anh ta.
Trời dần sáng, chị Vương thức suốt đêm để đợi nhưng người vẫn không về. Chị ta hoảng loạn báo cảnh sát nhưng cảnh sát chỉ khuyên chị kiên nhẫn chờ đợi. Họ sẽ giúp chị ta tiến hành điều tra, khuyên chị về nhà chờ thông tri, khi nào có tin họ sẽ thông tri ngay lập tức.
Sau khi báo án, chị Vương đã gọi điện thoại báo tin cho cha mẹ bạn trai. Người âu lo từ một biến thành ba. Phía cảnh sát bắt đầu tìm kiếm nhưng vẫn chưa phát hiện. Camera giám sát ở trạm xe buýt đã bị hư hỏng. Những cái khác xung quanh cũng không ghi nhận hình ảnh của bạn trai chị Vương.
Anh ta dửng dưng như thế mà mất tích.
Chị Vương không chấp nhận điều đó. Chị ta nghỉ ở nhà vài ngày nhưng không biết đi đâu để tìm người. Nhờ người nhà khuyên bảo, gần đây chị ta mới thơ thẩn đi làm được hai ngày. Đúng lúc ông chủ đến công ty và nghe nhân viên truyền tai nhau nên mới tiện tay đề của Trần Tư Nam.
Ông chủ đã trải qua chuyện ma quỷ nên thấy vụ này chắc chắn có uẩn khúc. Ông ta biết năng lực kỳ lạ của Trần Tư Nam nên đã giới thiệu cho chị Vương. Tóm lại ông ta nghĩ cậu nhóc sẽ có cách tìm bạn trai của chị Vương.
Đúng là có biện pháp tìm người nhưng cách của Cố Ỷ không quá chuẩn xác. Cô rất sợ đám khói xanh sẽ dẫn cô đến nhà của chị Vương. Thế là, cô quyết định bắt tay vào phân đoạn chuẩn bị: một là yêu cầu vật dụng riêng tư của bạn trai chị Vương, hai là đi đến trạm xe buýt vào ban đêm để thăm dò.
Chị Vương đồng ý gửi địa chỉ cho Cố Ỷ, sau đó về nhà chuẩn bị vật dụng.
Sắp xếp xong mọi việc, Cố Ỷ gọi điện cho Trần Tư Nam: 'Dạng này tôi nên thu bao nhiều tiền?'
'Tôi cũng không biết. Tôi chưa gặp kiểu đó bao giờ. Dạng phải ra ngoài bôn ba, tôi nhất định sẽ từ chối ngay lập tức. Tôi chưa từng nhận việc tìm người, đuổi quỷ thì tôi làm nhiều. Chị từng thấy bảng giá trừ quỷ của tôi rồi mà.'
'Một tí thông tin tham khảo, cậu cũng không có.' Cố Ỷ từ bỏ việc tìm hiểu giá trị thị thường từ Trần Tư Nam. Bảng giá của cậu ta quá chát. Cô cảm thấy chị Vương chưa chắc trả nổi loại giá cao đó. Vả lại, cô chỉ đi tìm người, chưa chắc sẽ đuổi quỷ.
Cố Ỷ vẫn mong cô sẽ tìm được người, cũng mong bạn trai chị Vương đừng xui xẻo gặp quỷ. Cả tuần đã trôi qua, nếu anh ta gặp phải quỷ, khẳng định lành ít dữ nhiều. Đến lúc đó, đúng là cô tìm được nhưng là một cái xác. Tình huống éo le kiểu đó, cô thật thấy ngượng miệng khi hét giá mười mấy ngàn.
Cố Ỷ suy nghĩ hồi lâu, mới quyết định giá cho mối giao dịch: 1000 tệ. Tiền cọc là 200.
Trước khi chị Vương rời khỏi tiệm, Cố Ỷ đã nhấn mạnh câu «không bàn sống chết». Nếu cô không tìm được tung tích, cô sẽ trả lại tiền cho chị ta.
Chị Vương ngẩn người, cuối cùng gật đầu chấp nhận, chuyển khoản 1000 cho Cố Ỷ, không bàn chuyện đặt cọc. Cố Ỷ nhìn ra sự tuyệt vọng của chị Vương nên cô từng nghĩ chị ta sẽ không hào phóng trả hết một lượt tiền phí cho cô.
Một ngàn tệ nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, cũng đủ làm nhiều thứ. Đủ để cô ăn lầu hai ba lần, ăn tiết kiệm chut cũng có thể ăn được bốn năm lần.
Thật lòng, Cố Ỷ cảm thấy tình trạng tinh thần của chị Vuong không tốt lắm, chị ta rất cần nghỉ ngơi. Một tuần lễ vừa rồi, chắc chị ta vẫn chưa có một giấc ngủ ngon đúng nghĩa. Nếu chị ta cứ tiếp tục hao mòn thân thể, thậm chí còn lê lết đi làm, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Tuy nhiên, người thời nay lại không thể không đi làm. Trước đó, chị ta đã nghỉ việc mấy ngày, công ty cũng thúc giục mấy lần. Nếu chị ta còn không đi làm, công ty sẽ sa thải chị ta vì lý do bỏ bê công việc.
Con người, đúng là kiếm tiền không dễ.
Chị Vương trả tiền sau đó về nhà chờ tin. Cố Ỷ cầm vật dụng tư nhân của bạn trai chị ta – một cái túi chứa một cây bàn chải đánh răng. Cô bắt đầu tiến hành thuật pháp tìm người, cũng chính là làn khói xanh lạc hậu tối cổ không đáng tin kia.
Khói xanh bị phê phán như thế cũng hợp lý. Nó thật sự chỉ dẫn Cố Ỷ đến nhà của chị Vương.
Trước đó, chị ta có gửi luôn địa chỉ nhà cho Cố Ỷ. Vì thế, khi khói xanh dẫn cô đến khu chung cư, cô đã nhanh chóng nhận ra nơi đó chính là phòng trọ của chị Vương và bạn trai.
Thuật pháp từ cố lỉ cố lai không hề được cải tiến. Dựa vào cái thứ dỏm này, không biết có tìm được hay không đây? Hiển nhiên, nguyên nhân có thể do tài nghệ của Cố Ỷ chưa tinh thông nên thuật pháp mới cùi bắp như thế.
Cố Ỷ hết cách, đành đi đến nơi mất tích của bạn trai chị Vương để thử thời vận.
- -------------------
Tác giả:
Cố Khỉ: Tại sao không có mối làm ăn? Quỷ đầy ra đó!
Trần Tư Nam: Đó là do chị! Chị cũng phải tự coi lại bản thân mình đi, coi mệnh cách của mình là dạng gì! Hút quỷ đó bà chị! Shipper người ta đi giao hàng nhiều năm cỡ đó, cả ba lần giao đến chỗ chị đều gặp quỷ hết ba lần. Bà chị làm ơn nhìn thẳng vào nguyên nhân cốt lõi đi! Cố Ý chiêu quỷ đáng khinh.
Cố Ỷ rầu rĩ: bán giấy tiền vàng mã thì kiếm được bao nhiêu tiền? Một người giấy bán được bao nhiêu, hàng mà cô đang bán chính là hàng của Lão Cố để lại. Nếu dựa vào thực lực của cô kiếm sống, chỉ có nước chết đói.
Phía của Trương Gia Hào không trông cậy được vì đội viên Triệu Thanh của anh ta chưa chắc đã tiêu hóa hết quyển nhập môn kia. Khả năng đi mua giáo trình cao cấp là xa vời. Không có ai mua sẽ không có chia phần.
Người duy nhất mà Cố Ỷ có thể nhờ cậy chính là Trần Tư Nam.
Mỗi ngày, cô đều gọi điện thoại cho thằng nhóc. Câu cửa miệng luôn là: 'Chừng nào nhóc mới giới thiệu mối làm ăn cho tôi? Nhóc đã nói mối nào nhóc không làm sẽ giới thiệu cho tôi mà?'
Trước đó, Cố Ỷ thấy mất mặt khi làm đàn em của Trần Tư Nam nhưng bây giờ cô chỉ muốn nịnh nọt cậu ta để được làm đàn em. Lý do quá đơn giản, đi theo Trần Tư Nam sẽ kiếm thật nhiều tiền!
Trần Tư Nam cảm thấy mắc nợ khi kết giao với người bạn như Cố Ỷ. Bán sách cho chị ta phải giảm giá, bán sách cho người khác cũng phải chia hoa hồng cho chị ta. Mấu chốt nhất là chị ta cứ mở miệng ra là kêu dắt mối: 'Chị gái ơi, mấy chuyện này có thể ngộ không thể cầu. Nào có ai xui xẻo gặp quỷ hoài cho chị. Một hai tháng có một vụ là được lắm rồi.'
Cố Ỷ há to miệng: 'Tôi ngày nào chẳng gặp quỷ, còn chưa tính thành viên trong nhà.'
Câu nói của Cố Ỷ là lời thật nhưng không khoa trương đến mức mỗi ngày đều gặp quỷ. Tuy số lượng quỷ đến tìm cô vào đêm khuya gần đây có giảm bớt nhưng mỗi tuần gặp hai lần vẫn dư sức.
Trần Tư Nam gân cổ phản bác: 'Đó là chị.' Bản thân chị ta là mệnh cách gì còn không rõ nữa hay sao. Mệnh cách nhẹ như tờ giấy. Nếu không có Khương Tố Ngôn trấn giữ, chắc chị ta gặp tám trăm con quỷ mỗi ngày cũng không chừng.
Cố Ỷ tiếp tục nài nỉ: 'Nhóc nhớ dắt mối cho tôi.'
Thật ra Cố Ỷ cũng hiểu rõ điều đó. Nghề này của họ nửa năm không khai trương, một khi khai trương là ăn nửa năm. Không thì Trần Tư Nam sẽ không chào giá cao đến vậy. Chỉ do gần đây cô đã tiêu xài một khoảng tiền lớn nên cô thấy tiền dư của mình luôn bị hiểm nguy bủa vây. Vì thế, cô mới luôn miệng hối thúc Trần Tư Nam.
May mắn, hai căn nhà kế bên tiệm vẫn còn đang cho mướn nên Cố Ỷ vẫn có thu nhập. Vì thế hệ trước không quen dùng di động chuyển khoản nên mỗi tháng dì thuê một bên nhà đều trả tiền mặt cho cô.
Đây là lần đầu tiên Cố Ỷ vào nhà dì thuê nhà. Bình thường cô chỉ đi ngang qua, mặc dù cô biết họ bán gì nhưng hôm nay mới bước vào nhìn rõ hơn. Dì thuê nhà bán ghế mây tre. Dì thấy cô đang nhìn hàng của mình nên đã lại gần hỏi: 'Thích không? Dì sẽ tính giá rẻ cho con.'
Cái ghế này nhìn sao cũng khó bán, bề ngoài còn đẹp do dì thường xuyên quét dọn nhưng bên trong ghế đã bị phủ một lớp bụi.
'Dì dạo này bán được không? Con thấy hàng của dì ít khách.' Cố Ỷ hỏi.
'Dì bán qua ngày thôi, tiền sinh hoạt chủ yếu dựa vào lương hưu, thằng con cũng thỉnh thoảng gửi tiền cho dì. Cuộc sống cũng thong thả.' Dì thuê nhà đáp.
Cố Ỷ hiểu, dì không thiếu thốn.
Hai người trò chuyện thêm vài câu. Sau đó, cô về lại tiệm, không ghé bên còn lại. Người thuê bên kia có vẻ càng không thiếu tiền. Họ cho mướn lại phần mặt tiền của căn nhà nên không mở cửa cũng không kinh doanh gì thêm trong phố cũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người thuê đó là một cặp vợ chồng trung niên, không thấy có con. Cố Ỷ hiếm khi gặp họ, ngẫu nhiên gặp được hai lần. Hai vợ chồng mỗi ngày đi sớm về trễ, là người liều mạng làm việc. Cô nghĩ chắc do giá thuê nhà ở phố cũ rẻ nên họ mới đến đây. Hằng tháng, họ chọn trả tiền thuê bằng cách chuyển khoản nên cô không cần đến nhà lấy.
Thời gian nhàn rỗi không kéo dài quá hai ngày, khách hàng đến tìm Cố Ỷ. Nhờ lời giới thiệu của Trần Tư Nam, họ đã từ Thanh Sơn đạo quán đến thẳng tiệm vàng mã để tìm cô. Khách hàng là một chị gái tầm 27-28 tuổi, lớn hơn Cố Ỷ một chút, nhân ngày nghỉ nên đến đây. Sắc diện của chị ta không quá tốt, quầng thâm mắt nặng trĩu xanh đen. Cố Ỷ nhìn nhiều nên quen. Những khách đến tìm người như cô đa số đều bị mất ăn mất ngủ, sắc mặt kém cỏi thiếu sức sống.
Trước đó Trần Tư Nam đã gọi điện thoại thông báo cho Cố Ỷ nên cô đã chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí đã mua luôn nước khoáng và ly giấy để tiếp khách. Người vừa đến, cô liền rót nước mời uống.
'Cám ơn.'
Trời nóng nực, nữ khách hàng đã đội nắng đi bộ từ trạm xe buýt đến tiệm. Trán chị ta đã ướt đẫm mồ hôi. Chị ta lấy tay lau mồ hôi, mới ngồi xuống cái ghế đối diện Cố Ỷ, thong thả uống hết ly nước, sau đó mới đề cập mục đích tìm đến: 'Tôi đến từ Thanh Sơn đạo quán...'
Nữ khách hàng họ Vương. Chị ta biết Trần Tư Nam thông qua lời giới thiệu của cấp trên. Hôm qua sau khi tan ca chị ta đã đến tìm cậu nhóc nhưng cậu ta không giải quyết được nên giao cho Cố Ỷ.
Nguyên nhân không giải quyết được rất đơn giản bởi vì chị Vương muốn tìm tung tích của bạn trai. Vụ này bắt buộc phải ra khỏi Thanh Sơn đạo quán trong khi Trần Tư Nam đã ước chừng cả đời này cậu ta sẽ không rời xa nơi đó, trừ khi cậu ta chết.
Yêu cầu của chị Vương chính là: Tìm bạn trai mất tích của chị ta.
Gọi là bạn trai nhưng thật ra là vị hôn phu. Hai người họ dự tính sẽ kết hôn vào tháng mười năm nay. Bạn trai chị ta mỗi ngày 996 tăng ca nỗ lực kiếm tiền vì muốn tổ chức hôn lễ lý tưởng cho chị ta. Chuyện xảy ra vào đêm thứ 6 tuần trước, anh ta tăng ca đến một giờ sáng mới ra về. Vì tiết kiệm tiền nên anh ta đã đứng chờ nửa tiếng ở trạm xe buýt gần công ty.
Khi đó, chị Vương đang nói chuyện với bạn trai qua điện thoại. Anh ta nói: 'Xe buýt đến rồi, anh lên xe, chút nữa sẽ đến nhà, em đừng chờ anh, mau đi ngủ sớm.' Sau đó chị Vương vẫn không thấy bạn trai về nhà, chờ ròng rã mấy tiếng đồng hồ.
Chị Vương đã gọi điện thoại cho bạn trai bằng mọi hình thức nhưng không thể liên lạc. Chị ta bắt đầu nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng. Chị ta cũng đã gọi điện thoại cho bạn bè và cấp trên của bạn trai nhưng họ không có liên lạc với anh ta.
Trời dần sáng, chị Vương thức suốt đêm để đợi nhưng người vẫn không về. Chị ta hoảng loạn báo cảnh sát nhưng cảnh sát chỉ khuyên chị kiên nhẫn chờ đợi. Họ sẽ giúp chị ta tiến hành điều tra, khuyên chị về nhà chờ thông tri, khi nào có tin họ sẽ thông tri ngay lập tức.
Sau khi báo án, chị Vương đã gọi điện thoại báo tin cho cha mẹ bạn trai. Người âu lo từ một biến thành ba. Phía cảnh sát bắt đầu tìm kiếm nhưng vẫn chưa phát hiện. Camera giám sát ở trạm xe buýt đã bị hư hỏng. Những cái khác xung quanh cũng không ghi nhận hình ảnh của bạn trai chị Vương.
Anh ta dửng dưng như thế mà mất tích.
Chị Vương không chấp nhận điều đó. Chị ta nghỉ ở nhà vài ngày nhưng không biết đi đâu để tìm người. Nhờ người nhà khuyên bảo, gần đây chị ta mới thơ thẩn đi làm được hai ngày. Đúng lúc ông chủ đến công ty và nghe nhân viên truyền tai nhau nên mới tiện tay đề của Trần Tư Nam.
Ông chủ đã trải qua chuyện ma quỷ nên thấy vụ này chắc chắn có uẩn khúc. Ông ta biết năng lực kỳ lạ của Trần Tư Nam nên đã giới thiệu cho chị Vương. Tóm lại ông ta nghĩ cậu nhóc sẽ có cách tìm bạn trai của chị Vương.
Đúng là có biện pháp tìm người nhưng cách của Cố Ỷ không quá chuẩn xác. Cô rất sợ đám khói xanh sẽ dẫn cô đến nhà của chị Vương. Thế là, cô quyết định bắt tay vào phân đoạn chuẩn bị: một là yêu cầu vật dụng riêng tư của bạn trai chị Vương, hai là đi đến trạm xe buýt vào ban đêm để thăm dò.
Chị Vương đồng ý gửi địa chỉ cho Cố Ỷ, sau đó về nhà chuẩn bị vật dụng.
Sắp xếp xong mọi việc, Cố Ỷ gọi điện cho Trần Tư Nam: 'Dạng này tôi nên thu bao nhiều tiền?'
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
'Tôi cũng không biết. Tôi chưa gặp kiểu đó bao giờ. Dạng phải ra ngoài bôn ba, tôi nhất định sẽ từ chối ngay lập tức. Tôi chưa từng nhận việc tìm người, đuổi quỷ thì tôi làm nhiều. Chị từng thấy bảng giá trừ quỷ của tôi rồi mà.'
'Một tí thông tin tham khảo, cậu cũng không có.' Cố Ỷ từ bỏ việc tìm hiểu giá trị thị thường từ Trần Tư Nam. Bảng giá của cậu ta quá chát. Cô cảm thấy chị Vương chưa chắc trả nổi loại giá cao đó. Vả lại, cô chỉ đi tìm người, chưa chắc sẽ đuổi quỷ.
Cố Ỷ vẫn mong cô sẽ tìm được người, cũng mong bạn trai chị Vương đừng xui xẻo gặp quỷ. Cả tuần đã trôi qua, nếu anh ta gặp phải quỷ, khẳng định lành ít dữ nhiều. Đến lúc đó, đúng là cô tìm được nhưng là một cái xác. Tình huống éo le kiểu đó, cô thật thấy ngượng miệng khi hét giá mười mấy ngàn.
Cố Ỷ suy nghĩ hồi lâu, mới quyết định giá cho mối giao dịch: 1000 tệ. Tiền cọc là 200.
Trước khi chị Vương rời khỏi tiệm, Cố Ỷ đã nhấn mạnh câu «không bàn sống chết». Nếu cô không tìm được tung tích, cô sẽ trả lại tiền cho chị ta.
Chị Vương ngẩn người, cuối cùng gật đầu chấp nhận, chuyển khoản 1000 cho Cố Ỷ, không bàn chuyện đặt cọc. Cố Ỷ nhìn ra sự tuyệt vọng của chị Vương nên cô từng nghĩ chị ta sẽ không hào phóng trả hết một lượt tiền phí cho cô.
Một ngàn tệ nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, cũng đủ làm nhiều thứ. Đủ để cô ăn lầu hai ba lần, ăn tiết kiệm chut cũng có thể ăn được bốn năm lần.
Thật lòng, Cố Ỷ cảm thấy tình trạng tinh thần của chị Vuong không tốt lắm, chị ta rất cần nghỉ ngơi. Một tuần lễ vừa rồi, chắc chị ta vẫn chưa có một giấc ngủ ngon đúng nghĩa. Nếu chị ta cứ tiếp tục hao mòn thân thể, thậm chí còn lê lết đi làm, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Tuy nhiên, người thời nay lại không thể không đi làm. Trước đó, chị ta đã nghỉ việc mấy ngày, công ty cũng thúc giục mấy lần. Nếu chị ta còn không đi làm, công ty sẽ sa thải chị ta vì lý do bỏ bê công việc.
Con người, đúng là kiếm tiền không dễ.
Chị Vương trả tiền sau đó về nhà chờ tin. Cố Ỷ cầm vật dụng tư nhân của bạn trai chị ta – một cái túi chứa một cây bàn chải đánh răng. Cô bắt đầu tiến hành thuật pháp tìm người, cũng chính là làn khói xanh lạc hậu tối cổ không đáng tin kia.
Khói xanh bị phê phán như thế cũng hợp lý. Nó thật sự chỉ dẫn Cố Ỷ đến nhà của chị Vương.
Trước đó, chị ta có gửi luôn địa chỉ nhà cho Cố Ỷ. Vì thế, khi khói xanh dẫn cô đến khu chung cư, cô đã nhanh chóng nhận ra nơi đó chính là phòng trọ của chị Vương và bạn trai.
Thuật pháp từ cố lỉ cố lai không hề được cải tiến. Dựa vào cái thứ dỏm này, không biết có tìm được hay không đây? Hiển nhiên, nguyên nhân có thể do tài nghệ của Cố Ỷ chưa tinh thông nên thuật pháp mới cùi bắp như thế.
Cố Ỷ hết cách, đành đi đến nơi mất tích của bạn trai chị Vương để thử thời vận.
- -------------------
Tác giả:
Cố Khỉ: Tại sao không có mối làm ăn? Quỷ đầy ra đó!
Trần Tư Nam: Đó là do chị! Chị cũng phải tự coi lại bản thân mình đi, coi mệnh cách của mình là dạng gì! Hút quỷ đó bà chị! Shipper người ta đi giao hàng nhiều năm cỡ đó, cả ba lần giao đến chỗ chị đều gặp quỷ hết ba lần. Bà chị làm ơn nhìn thẳng vào nguyên nhân cốt lõi đi! Cố Ý chiêu quỷ đáng khinh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro