Bị Ép Làm Tiểu Thiếp Của Thái Tử
Chương 5
Cảnh Xán Xán
2024-05-04 18:38:51
Tình hình trong thành thay đổi hàng ngày, đám quan thần đang nháo loạn như những con chó điên.
Đế Đài đang trong tình trạng hỗn loạn, bọn họ muốn cho tân hoàng biết khó mà lui, lăn trở về nước Ân.
Các quan thần của Đế Đài đã lâu rồi không có sự nhiệt tình này.
Hạ gia đã trị vì vương triều gần ba trăm năm, từ đầu thời cường thịnh cho đến cục diện thùng rỗng kêu to như hiện tại, ngoài những dã tâm không thể ngăn cản của các nước chư hầu (*), Hạ gia và các quý tộc thân cận của Đế Đài cũng không thể không có can hệ.
(*) Chỉ tình trạng các vị vua của các quốc gia bị phụ thuộc vào nước lớn.
Các nước chư hầu liên tục xảy ra chiến loạn, các nước vì tranh giành lãnh thổ mà đã hỗn chiến trong gần một trăm năm, nhưng người của Đế Đài lại thờ ơ lạnh nhạt, miễn là cống phẩm hàng năm của các chư hầu được cống nạp đúng thời hạn, các quốc vương của chư hầu dù có lật thiên hạ này, Hạ vương và các quan thần của y cũng sẽ không quản.
Các quan thần Đế Đài cao ngạo ngẩng cao đầu khinh bỉ đám quốc vương tranh giành quyền lực, giống như xem mấy con chó đánh
nhau, ai thắng cũng không quan trọng, dù sao chúng cũng đều là chó. Các nước chư hầu và quốc vương của họ là thần, mà Hoàng Đế là hoàng đế, trời sinh thần đã phải cúi đầu trước vương.
Mãi cho đến khi các chư hầu vươn tay khiêu khích Đế quyền, từng bước ra tay để thử lòng Hạ Tử Thiên, các quan thần Đế Đài mới bắt đầu khôi phục tinh thần, nhưng lúc đó đã quá muộn.
Một khi quyền lực của Đế quốc bị lung lay, thì nước đổ khó hốt.
Bởi vì các chư hầu không ngừng chiến đấu trong tận một trăm năm, ẩn dưới các nước đều có một người như như lang tựa hổ. Hiện tại, nước Sở, Triệu, Lỗ là ba nước chư hầu còn tồn tại từ buổi đầu khai quốc, còn Tề, Ngụy, Ân là những nhân tài mới xuất hiện.
Trong số sáu nước, nước Ân là nước đã chiếm được ngôi vua.
Nước Ân đã nhiều lần đảm nhiệm vai trò quân chủ trong sáu nước, từ lúc ban đầu là thủ lĩnh bộ tộc biên giới, đến sau này là Ân hầu, và từ Ân hầu trở thành Ân vương. Mỗi đường đi nước bước của vương nước Ân đều cực kỳ ổn định. Ân vương chăm lo việc nước, từ thế hệ này sang thế hệ khác, tất cả thời gian và sức lực đều dành cho việc mở mang lãnh thổ và củng cố sức mạnh quốc gia, như thể họ là đứa con cưng được trời cao ưu ái, chẳng hề có bước nào đi nhầm.
Đến cuối cùng, đất nước này, với một chiếc rìu đồng làm vật tổ, cuối cùng cũng đã treo vật tổ của mình lên bệ Đế Đài.
Khi Ân vương lần đầu tiên bước vào Đế Đài, quan thần cũ của Đế Đài gần như đã phát điên lên.
Người Ân làm sao dám!
Cho dù sáu quốc đã không để Hạ vương vào mắt từ lâu, nhưng dù sao Hạ vương vẫn là hoàng đế, làm sao có thể bị đám người Ân từ một mảnh đất hoang tàn thay thế? Điều này chưa xảy ra, quả thực là rất kinh hãi! Chẳng lẽ người Ân không sợ bị người trong thiên hạ thảo phạt (*) sao?
(*) Đem quân đi đánh đuổi thế lực.
Sau đó họ nhìn thấy sắc lệnh của Hạ vương.
Con ma ốm yếu hèn nhát cả đời ngâm mình trong ấm thuốc, đã đích thân truyền ngôi vị hoàng tộc nhà Hạ cho người nước Ân.
Sắc lệnh cuối cùng trước khi y qua đời là tôn Ân vương lên làm hoàng đế, những kẻ không đồng ý sẽ bị giết.
Sắc lệnh này giống như một cái tát trời giáng vào mặt hoàng tộc Đế Đài.
Hạ Tử Thiên chiến thắng, trị vì 20 năm, đăng cơ khi mới 10 tuổi, cả đời tầm thường vô vị. Y là Hoàng Đế sáng giá nhất cho ngôi vị hoàng đế trong lòng của các quan thần Đế Đài - bởi vì y nghe lời. Các quan thần đều nhất trí rằng lời cái tệ nhất của Tử Thiên là do y không có người nối dõi, ngoài ra, không có gì phải làm người khác lo lắng cả.
Bất ngờ thay, cuộc nổi loạn muộn màng của các chư hầu giống như một làn sóng lớn, toàn bộ liền bao phủ lấy Đế Đài ngay khi vừa mới nổi dậy.
“Hoàng thượng điên rồi!” Trước mặt người trị vì mới, các quan thần rống lên tức giận, “Chỉ dụ nhất định là giả! Lập tức phái người chém chết Ân vương!”
Sau đó, họ nhìn thấy quân Ân bên ngoài Đế Đài, chiến mã rền vang, đất rung núi chuyển.
Đi đầu là thái tử trẻ tuổi khoác lên mình bộ chiến bào của nước Ân, đằng đằng sát khí đứng trên cỗ xe của vua bằng đồng và chĩa kiếm về phía Đế Đài.
quan thần im lặng như tờ, không còn ai dám nói chuyện nữa.
Trong lòng chư gia Đế Đài biết rõ ràng rằng dù Ân vương có chết thì vẫn còn Ân vương khác. Ân thái tử sẽ tàn sát hoàng thượng và cả Đế Đài để trả thù cho phụ vương của mình, và sau đó trở thành tân Ân vương, tân Hoàng Đế.
Người Ân chỉ biết thể chiến đấu, trừ bỏ đánh nhau, trong đầu bọn họ không có cái gì cả, tất cả đều là dã tâm bất phàm. Bây giờ đế vị ở trước mắt, vươn tay là có thể với tới, người Ân không thể từ bỏ.
Và họ lại không thể đánh liều chiến đấu với người Ân.
Kết quả là, Ân vương mang theo chỉ dụ của Bá Tử và trăm vạn quân Ân bên ngoài Đế Đài, y đã lên ngôi với tốc độ sét đánh không kịp che tai.
Một năm sau, quan thần Đế Đài lợi dụng lúc tướng quân Cơ Tiểu Bạch dẫn quân Ân quay trở lại Ân, Đế Đài không có quân Ân trông coi, vì vậy họ đã làm điều mà một năm trước họ không có thời gian để làm.
Ban đêm, dưới ánh đèn dầu mờ ảo trong căn phòng nhỏ, Cơ Tắc cau mày xem qua công văn mà Cơ Tiểu Bạch đưa tới.
Cơ Tiểu Bạch chỉ huy quân Ân hồi thủ đô là chủ ý của hắn sau khi thượng nghị với phụ vương. Chỉ khi quan thần Đế Đài nhìn thấy quân Ân bị điều đi, những người ngỗ ngược gây rối kia mới để lộ dấu vết. Huống hồ, khi bọn họ quay lại Đế Đài, thủ đô vẫn luôn nằm trong tay Cơ gia, đến lúc đó sẽ có người quay lại và chủ trì đại cục. Cơ Tiểu Bạch là người sáng giá nhất.
Đế Đài đã sớm giăng đầy cạm bẫy, chỉ còn chờ quan thần Đế Đài nhảy xuống nữa thôi. Hơn nữa, trong số hàng vạn quân mà Cơ Tiểu Bạch lẽ ra phải thu hồi, hai mươi vạn binh lính đã được chỉ lệnh ở Hoài Thủy bên ngoài, chỉ đợi một mệnh lệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào Đế Đài để trấn áp bạo loạn.
Cơ Tắc nghĩ rằng Cơ Tiểu Bạch đã nắm rõ tình hình, dù sao thì phụ vương có lẽ đã cho Cơ Tiểu Bạch biết sự tình. Tuy nhiên, từ lá
thư nôn nóng và lo lắng này, rõ ràng Cơ Tiểu Bạch không hề biết gì cả, vì vậy khi biết quan thần Đế Đài đang gây bạo loạn, y đã vội vã gửi thư hỏi hắn rằng mọi thứ có ổn không.
Phụ vương không nói gì với Cơ Tiểu Bạch. Cơ Tiểu Bạch cũng không biết rằng đây chỉ là một thủ thuật che mắt để họ dụ các quan thần ra ánh sáng, ngay cả khi thiếu mất hai mươi vạn binh lính, Cơ Tiểu Bạch, thân là một tướng quân, cũng không biết.
Phụ vương…
Mày của Cơ Tắc càng nhíu chặt hơn.
Nếu lúc đầu Cơ Tiểu Bạch không biết, tại sao hiện tại đã biết rồi? Mới mấy ngày, sự tình của Đế Đài không thể truyền đi nhanh chóng như vậy được, trừ phi có người đã chuẩn bị sứ giả trước, như vậy Cơ Tiểu Bạch mới có thể biết được.
Cơ Tắc viết hồi âm trên da dê, đưa một mũi tên bằng đồng cho Chiêu Minh: "Lần này đừng phó thác Quý Hành, tìm Mông Duệ, hãy sai Mông Duệ phái người nhanh chóng phi ngựa đi.”
Chiêu Minh cảm nhận được sự lo lắng của hắn, kính cẩn hỏi: "Điện hạ, có chuyện gì vậy?"
Chiêu Minh khác với những người khác. Trong mắt Cơ Tắc, Chiêu Minh không phải là người ngoài, vì thân phận của Chiêu Minh, mọi phiền muộn của hắn đều có thể nói với Chiêu Minh.
Cơ Tắc đưa lá thư của Cơ Tiểu Bạch cho Chiêu Minh.
Hắn nghi ngờ rằng Quý Hành muốn cho Cơ Tiểu Bạch có chuyện làm, vì vậy y mới cố ý báo cho Cơ Tiểu Bạch khi hắn đang hồi quân, cho nên hắn mới nôn nóng như vậy.
Cơ Tiểu Bạch trở về, đó là làm trái lệnh vua, là tội.
Nếu Cơ Tiểu Bạch không trở về, đó là thấy chết không cứu, cũng là tội.
"Nhị ca..." Cơ Tắc đối mắt với Chiêu Minh, trong lòng ngũ vị tạp trần: "Trước đó nhị ca cũng không biết Đế Đài còn có sự chuẩn bị khác."
Chiêu Minh im lặng.
Cơ Tắc xoa lông mày.
Chiêu Minh suy nghĩ một hồi, nói: "Cũng may là sau khi biết chuyện, Nhị ca đã chọn việc đúng đắn nhất."
Cơ Tắc: "Đúng vậy, may là huynh ấy đã hỏi ta trước."
Hắn sẽ nói cho nhị ca biết chân tướng, rồi hắn sẽ báo sự tình đáng lẽ không nên xảy ra này với phụ vương. Khi cả hai bên đều đã báo một tiếng, nhị ca có thể tiếp tục dẫn quân trở về nước Ân mà không cần phải phân vân giữa hai sự lựa chọn. Sau đó hết thảy đều như cũ.
Cơ Tắc không nên tiếp tục suy nghĩ, nhưng hắn nghĩ ngợi đến ngây người, như thể nhìn thấy Cơ Tiểu Bạch đang ở xa vạn dặm đang nôn nóng như thế nào.
Tai bay vạ gió, thật là xui xẻo.
Mặc kệ Cơ Tiểu Bạch có lại Đế Đài hay không, việc Đế Đài đối phó với quan thần đều sẽ không có gì thay đổi.
Quý Hành là người đa mưu túc trí, sẽ không tự tiện hành động. Ân gia ở xa vẫn là người tiếp tục cầm quyền, hay là đã sớm có người đứng sau lưng bày chủ ý?
Chiêu Minh đột nhiên đứng dậy, dùng thân chắn phía trước: "Điện hạ, có người."
Cơ Tắc hoàn hồn, nghe thấy tiếng bước chân của thiếu nữ, xua xua tay, ra hiệu cho Chiêu Minh lui ra: "Không sao, ngươi đến Mông gia đi."
Chiêu Minh nhảy ra cửa sổ, trốn trên mái nhà một lúc trước khi rời đi và nhìn trộm.
Trong tầm nhìn, một thiếu nữ với khuôn mặt đẹp như tranh vẽ bước vào căn phòng nhỏ với chiếc bát sứ phủ đầy vải trên tay, nàng ấy nhẹ nhàng nói với Cơ Tắc, "Xin lỗi, ta đến muộn, có phải ngươi đói lả rồi phải không? Nào, đến ăn đi."
Cơ Tắc: "Canh còn nóng không?"
"Vẫn còn."
Trong lòng Chiêu Minh tràn đầy nghi hoặc, tại sao điện hạ lại mặc kệ nữ nhân này?
Không phải giết đi thì sẽ bớt việc hơn sao?
Có phải vì bát canh nóng mà nàng ấy làm? Có món sơn trân hải vị nào mà điện hạ chưa ăn qua sao, lại vì một bát canh nóng?
Trong nhiều ngày, vì nàng, điện hạ chỉ có thể thắp đèn dầu đọc thư vào ban đêm. Bởi vì ban ngày nàng đến Nam Đằng Lâu, nàng ngồi đây cả ngày, từ sáng đến tối.
Nàng dường như không có chuyện gì để làm, trò chuyện và mang canh cho điện hạ là tất cả những gì nàng làm.
Cách nàng ấy nhìn Điện hạ không phải là cách một người nữ nhân nhìn một người nam nhân, mà là cách một nữ nhân nhìn một nữ nhân khác. Nhưng vì nhiệt tình quá mức, làm người ta nghĩ đến hai chữ chiếm hữu.
Chiêu Minh nghĩ đến bộ dáng đứa trẻ trong cung khi đang nuôi thỏ con, giống như nàng lúc này đang đút bát canh nóng đến môi Điện hạ.
Yêu thương, thương tiếc, vui mừng, mãn nguyện.
Hầu như không có tình ý giữa hai người này.
Là nuôi Điện hạ như một con thỏ sao?
Điện hạ có biết không?
Cơ Tắc hài lòng lau miệng uống canh mà Triệu Chi Chi đút, không tồi, nàng còn hầu hạ tốt hơn những người bên cạnh hắn.
Có lẽ là vì uống bát canh nóng hổi, Cơ Tắc cảm thấy ấm áp từ trong ra ngoài, hắn tạm gác nỗi lo về phụ vương và tương lai của nước Ân, mà bàn tay của thiếu nữ lại đặt trên mặt hắn.
Nàng kích động nói: “Mặt ngươi mịn màng quá."
Cơ Tắc: ...
Hắn định hất tay nàng ra nhưng bàn tay nàng lại vừa mềm vừa ấm, hắn ngập ngừng quên đẩy ra, không để ý, thiếu nữ được một tấc lại tiến lên một thước, ôm đầu hắn vào lòng và đặt lên đùi mình.
Nàng nhẹ nhàng xoa xoa thái dương của hắn, động tác quá đỗi dịu dàng, những lời trách móc của hắn ngay khi vừa chạm đến bờ môi đã bị hắn nuốt về.
“Lúc ở nhà ta thường làm như vậy với a tỷ, tỷ ấy ấy rất thích.” Hơi thở ấm áp của cô gái phả lên mặt anh, “Ngươi thích không?”
Cơ Tắc nhắm mắt lại: "Ừ."
“Ngươi lúc nào cũng cau mày.” Nàng lấy đầu ngón tay gãi vào giữa lông mày của hắn “Trước kia ngươi cũng như thế này sao?
Cơ Tắc giật giật khóe môi: "Ừ."
"Ngươi có nhiều chuyện phiền lòng sao?"
"Ừ."
Đế Đài đang trong tình trạng hỗn loạn, bọn họ muốn cho tân hoàng biết khó mà lui, lăn trở về nước Ân.
Các quan thần của Đế Đài đã lâu rồi không có sự nhiệt tình này.
Hạ gia đã trị vì vương triều gần ba trăm năm, từ đầu thời cường thịnh cho đến cục diện thùng rỗng kêu to như hiện tại, ngoài những dã tâm không thể ngăn cản của các nước chư hầu (*), Hạ gia và các quý tộc thân cận của Đế Đài cũng không thể không có can hệ.
(*) Chỉ tình trạng các vị vua của các quốc gia bị phụ thuộc vào nước lớn.
Các nước chư hầu liên tục xảy ra chiến loạn, các nước vì tranh giành lãnh thổ mà đã hỗn chiến trong gần một trăm năm, nhưng người của Đế Đài lại thờ ơ lạnh nhạt, miễn là cống phẩm hàng năm của các chư hầu được cống nạp đúng thời hạn, các quốc vương của chư hầu dù có lật thiên hạ này, Hạ vương và các quan thần của y cũng sẽ không quản.
Các quan thần Đế Đài cao ngạo ngẩng cao đầu khinh bỉ đám quốc vương tranh giành quyền lực, giống như xem mấy con chó đánh
nhau, ai thắng cũng không quan trọng, dù sao chúng cũng đều là chó. Các nước chư hầu và quốc vương của họ là thần, mà Hoàng Đế là hoàng đế, trời sinh thần đã phải cúi đầu trước vương.
Mãi cho đến khi các chư hầu vươn tay khiêu khích Đế quyền, từng bước ra tay để thử lòng Hạ Tử Thiên, các quan thần Đế Đài mới bắt đầu khôi phục tinh thần, nhưng lúc đó đã quá muộn.
Một khi quyền lực của Đế quốc bị lung lay, thì nước đổ khó hốt.
Bởi vì các chư hầu không ngừng chiến đấu trong tận một trăm năm, ẩn dưới các nước đều có một người như như lang tựa hổ. Hiện tại, nước Sở, Triệu, Lỗ là ba nước chư hầu còn tồn tại từ buổi đầu khai quốc, còn Tề, Ngụy, Ân là những nhân tài mới xuất hiện.
Trong số sáu nước, nước Ân là nước đã chiếm được ngôi vua.
Nước Ân đã nhiều lần đảm nhiệm vai trò quân chủ trong sáu nước, từ lúc ban đầu là thủ lĩnh bộ tộc biên giới, đến sau này là Ân hầu, và từ Ân hầu trở thành Ân vương. Mỗi đường đi nước bước của vương nước Ân đều cực kỳ ổn định. Ân vương chăm lo việc nước, từ thế hệ này sang thế hệ khác, tất cả thời gian và sức lực đều dành cho việc mở mang lãnh thổ và củng cố sức mạnh quốc gia, như thể họ là đứa con cưng được trời cao ưu ái, chẳng hề có bước nào đi nhầm.
Đến cuối cùng, đất nước này, với một chiếc rìu đồng làm vật tổ, cuối cùng cũng đã treo vật tổ của mình lên bệ Đế Đài.
Khi Ân vương lần đầu tiên bước vào Đế Đài, quan thần cũ của Đế Đài gần như đã phát điên lên.
Người Ân làm sao dám!
Cho dù sáu quốc đã không để Hạ vương vào mắt từ lâu, nhưng dù sao Hạ vương vẫn là hoàng đế, làm sao có thể bị đám người Ân từ một mảnh đất hoang tàn thay thế? Điều này chưa xảy ra, quả thực là rất kinh hãi! Chẳng lẽ người Ân không sợ bị người trong thiên hạ thảo phạt (*) sao?
(*) Đem quân đi đánh đuổi thế lực.
Sau đó họ nhìn thấy sắc lệnh của Hạ vương.
Con ma ốm yếu hèn nhát cả đời ngâm mình trong ấm thuốc, đã đích thân truyền ngôi vị hoàng tộc nhà Hạ cho người nước Ân.
Sắc lệnh cuối cùng trước khi y qua đời là tôn Ân vương lên làm hoàng đế, những kẻ không đồng ý sẽ bị giết.
Sắc lệnh này giống như một cái tát trời giáng vào mặt hoàng tộc Đế Đài.
Hạ Tử Thiên chiến thắng, trị vì 20 năm, đăng cơ khi mới 10 tuổi, cả đời tầm thường vô vị. Y là Hoàng Đế sáng giá nhất cho ngôi vị hoàng đế trong lòng của các quan thần Đế Đài - bởi vì y nghe lời. Các quan thần đều nhất trí rằng lời cái tệ nhất của Tử Thiên là do y không có người nối dõi, ngoài ra, không có gì phải làm người khác lo lắng cả.
Bất ngờ thay, cuộc nổi loạn muộn màng của các chư hầu giống như một làn sóng lớn, toàn bộ liền bao phủ lấy Đế Đài ngay khi vừa mới nổi dậy.
“Hoàng thượng điên rồi!” Trước mặt người trị vì mới, các quan thần rống lên tức giận, “Chỉ dụ nhất định là giả! Lập tức phái người chém chết Ân vương!”
Sau đó, họ nhìn thấy quân Ân bên ngoài Đế Đài, chiến mã rền vang, đất rung núi chuyển.
Đi đầu là thái tử trẻ tuổi khoác lên mình bộ chiến bào của nước Ân, đằng đằng sát khí đứng trên cỗ xe của vua bằng đồng và chĩa kiếm về phía Đế Đài.
quan thần im lặng như tờ, không còn ai dám nói chuyện nữa.
Trong lòng chư gia Đế Đài biết rõ ràng rằng dù Ân vương có chết thì vẫn còn Ân vương khác. Ân thái tử sẽ tàn sát hoàng thượng và cả Đế Đài để trả thù cho phụ vương của mình, và sau đó trở thành tân Ân vương, tân Hoàng Đế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người Ân chỉ biết thể chiến đấu, trừ bỏ đánh nhau, trong đầu bọn họ không có cái gì cả, tất cả đều là dã tâm bất phàm. Bây giờ đế vị ở trước mắt, vươn tay là có thể với tới, người Ân không thể từ bỏ.
Và họ lại không thể đánh liều chiến đấu với người Ân.
Kết quả là, Ân vương mang theo chỉ dụ của Bá Tử và trăm vạn quân Ân bên ngoài Đế Đài, y đã lên ngôi với tốc độ sét đánh không kịp che tai.
Một năm sau, quan thần Đế Đài lợi dụng lúc tướng quân Cơ Tiểu Bạch dẫn quân Ân quay trở lại Ân, Đế Đài không có quân Ân trông coi, vì vậy họ đã làm điều mà một năm trước họ không có thời gian để làm.
Ban đêm, dưới ánh đèn dầu mờ ảo trong căn phòng nhỏ, Cơ Tắc cau mày xem qua công văn mà Cơ Tiểu Bạch đưa tới.
Cơ Tiểu Bạch chỉ huy quân Ân hồi thủ đô là chủ ý của hắn sau khi thượng nghị với phụ vương. Chỉ khi quan thần Đế Đài nhìn thấy quân Ân bị điều đi, những người ngỗ ngược gây rối kia mới để lộ dấu vết. Huống hồ, khi bọn họ quay lại Đế Đài, thủ đô vẫn luôn nằm trong tay Cơ gia, đến lúc đó sẽ có người quay lại và chủ trì đại cục. Cơ Tiểu Bạch là người sáng giá nhất.
Đế Đài đã sớm giăng đầy cạm bẫy, chỉ còn chờ quan thần Đế Đài nhảy xuống nữa thôi. Hơn nữa, trong số hàng vạn quân mà Cơ Tiểu Bạch lẽ ra phải thu hồi, hai mươi vạn binh lính đã được chỉ lệnh ở Hoài Thủy bên ngoài, chỉ đợi một mệnh lệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào Đế Đài để trấn áp bạo loạn.
Cơ Tắc nghĩ rằng Cơ Tiểu Bạch đã nắm rõ tình hình, dù sao thì phụ vương có lẽ đã cho Cơ Tiểu Bạch biết sự tình. Tuy nhiên, từ lá
thư nôn nóng và lo lắng này, rõ ràng Cơ Tiểu Bạch không hề biết gì cả, vì vậy khi biết quan thần Đế Đài đang gây bạo loạn, y đã vội vã gửi thư hỏi hắn rằng mọi thứ có ổn không.
Phụ vương không nói gì với Cơ Tiểu Bạch. Cơ Tiểu Bạch cũng không biết rằng đây chỉ là một thủ thuật che mắt để họ dụ các quan thần ra ánh sáng, ngay cả khi thiếu mất hai mươi vạn binh lính, Cơ Tiểu Bạch, thân là một tướng quân, cũng không biết.
Phụ vương…
Mày của Cơ Tắc càng nhíu chặt hơn.
Nếu lúc đầu Cơ Tiểu Bạch không biết, tại sao hiện tại đã biết rồi? Mới mấy ngày, sự tình của Đế Đài không thể truyền đi nhanh chóng như vậy được, trừ phi có người đã chuẩn bị sứ giả trước, như vậy Cơ Tiểu Bạch mới có thể biết được.
Cơ Tắc viết hồi âm trên da dê, đưa một mũi tên bằng đồng cho Chiêu Minh: "Lần này đừng phó thác Quý Hành, tìm Mông Duệ, hãy sai Mông Duệ phái người nhanh chóng phi ngựa đi.”
Chiêu Minh cảm nhận được sự lo lắng của hắn, kính cẩn hỏi: "Điện hạ, có chuyện gì vậy?"
Chiêu Minh khác với những người khác. Trong mắt Cơ Tắc, Chiêu Minh không phải là người ngoài, vì thân phận của Chiêu Minh, mọi phiền muộn của hắn đều có thể nói với Chiêu Minh.
Cơ Tắc đưa lá thư của Cơ Tiểu Bạch cho Chiêu Minh.
Hắn nghi ngờ rằng Quý Hành muốn cho Cơ Tiểu Bạch có chuyện làm, vì vậy y mới cố ý báo cho Cơ Tiểu Bạch khi hắn đang hồi quân, cho nên hắn mới nôn nóng như vậy.
Cơ Tiểu Bạch trở về, đó là làm trái lệnh vua, là tội.
Nếu Cơ Tiểu Bạch không trở về, đó là thấy chết không cứu, cũng là tội.
"Nhị ca..." Cơ Tắc đối mắt với Chiêu Minh, trong lòng ngũ vị tạp trần: "Trước đó nhị ca cũng không biết Đế Đài còn có sự chuẩn bị khác."
Chiêu Minh im lặng.
Cơ Tắc xoa lông mày.
Chiêu Minh suy nghĩ một hồi, nói: "Cũng may là sau khi biết chuyện, Nhị ca đã chọn việc đúng đắn nhất."
Cơ Tắc: "Đúng vậy, may là huynh ấy đã hỏi ta trước."
Hắn sẽ nói cho nhị ca biết chân tướng, rồi hắn sẽ báo sự tình đáng lẽ không nên xảy ra này với phụ vương. Khi cả hai bên đều đã báo một tiếng, nhị ca có thể tiếp tục dẫn quân trở về nước Ân mà không cần phải phân vân giữa hai sự lựa chọn. Sau đó hết thảy đều như cũ.
Cơ Tắc không nên tiếp tục suy nghĩ, nhưng hắn nghĩ ngợi đến ngây người, như thể nhìn thấy Cơ Tiểu Bạch đang ở xa vạn dặm đang nôn nóng như thế nào.
Tai bay vạ gió, thật là xui xẻo.
Mặc kệ Cơ Tiểu Bạch có lại Đế Đài hay không, việc Đế Đài đối phó với quan thần đều sẽ không có gì thay đổi.
Quý Hành là người đa mưu túc trí, sẽ không tự tiện hành động. Ân gia ở xa vẫn là người tiếp tục cầm quyền, hay là đã sớm có người đứng sau lưng bày chủ ý?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiêu Minh đột nhiên đứng dậy, dùng thân chắn phía trước: "Điện hạ, có người."
Cơ Tắc hoàn hồn, nghe thấy tiếng bước chân của thiếu nữ, xua xua tay, ra hiệu cho Chiêu Minh lui ra: "Không sao, ngươi đến Mông gia đi."
Chiêu Minh nhảy ra cửa sổ, trốn trên mái nhà một lúc trước khi rời đi và nhìn trộm.
Trong tầm nhìn, một thiếu nữ với khuôn mặt đẹp như tranh vẽ bước vào căn phòng nhỏ với chiếc bát sứ phủ đầy vải trên tay, nàng ấy nhẹ nhàng nói với Cơ Tắc, "Xin lỗi, ta đến muộn, có phải ngươi đói lả rồi phải không? Nào, đến ăn đi."
Cơ Tắc: "Canh còn nóng không?"
"Vẫn còn."
Trong lòng Chiêu Minh tràn đầy nghi hoặc, tại sao điện hạ lại mặc kệ nữ nhân này?
Không phải giết đi thì sẽ bớt việc hơn sao?
Có phải vì bát canh nóng mà nàng ấy làm? Có món sơn trân hải vị nào mà điện hạ chưa ăn qua sao, lại vì một bát canh nóng?
Trong nhiều ngày, vì nàng, điện hạ chỉ có thể thắp đèn dầu đọc thư vào ban đêm. Bởi vì ban ngày nàng đến Nam Đằng Lâu, nàng ngồi đây cả ngày, từ sáng đến tối.
Nàng dường như không có chuyện gì để làm, trò chuyện và mang canh cho điện hạ là tất cả những gì nàng làm.
Cách nàng ấy nhìn Điện hạ không phải là cách một người nữ nhân nhìn một người nam nhân, mà là cách một nữ nhân nhìn một nữ nhân khác. Nhưng vì nhiệt tình quá mức, làm người ta nghĩ đến hai chữ chiếm hữu.
Chiêu Minh nghĩ đến bộ dáng đứa trẻ trong cung khi đang nuôi thỏ con, giống như nàng lúc này đang đút bát canh nóng đến môi Điện hạ.
Yêu thương, thương tiếc, vui mừng, mãn nguyện.
Hầu như không có tình ý giữa hai người này.
Là nuôi Điện hạ như một con thỏ sao?
Điện hạ có biết không?
Cơ Tắc hài lòng lau miệng uống canh mà Triệu Chi Chi đút, không tồi, nàng còn hầu hạ tốt hơn những người bên cạnh hắn.
Có lẽ là vì uống bát canh nóng hổi, Cơ Tắc cảm thấy ấm áp từ trong ra ngoài, hắn tạm gác nỗi lo về phụ vương và tương lai của nước Ân, mà bàn tay của thiếu nữ lại đặt trên mặt hắn.
Nàng kích động nói: “Mặt ngươi mịn màng quá."
Cơ Tắc: ...
Hắn định hất tay nàng ra nhưng bàn tay nàng lại vừa mềm vừa ấm, hắn ngập ngừng quên đẩy ra, không để ý, thiếu nữ được một tấc lại tiến lên một thước, ôm đầu hắn vào lòng và đặt lên đùi mình.
Nàng nhẹ nhàng xoa xoa thái dương của hắn, động tác quá đỗi dịu dàng, những lời trách móc của hắn ngay khi vừa chạm đến bờ môi đã bị hắn nuốt về.
“Lúc ở nhà ta thường làm như vậy với a tỷ, tỷ ấy ấy rất thích.” Hơi thở ấm áp của cô gái phả lên mặt anh, “Ngươi thích không?”
Cơ Tắc nhắm mắt lại: "Ừ."
“Ngươi lúc nào cũng cau mày.” Nàng lấy đầu ngón tay gãi vào giữa lông mày của hắn “Trước kia ngươi cũng như thế này sao?
Cơ Tắc giật giật khóe môi: "Ừ."
"Ngươi có nhiều chuyện phiền lòng sao?"
"Ừ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro