Bị Hắc Hóa Đại Lão Chiếm Hữu

Bệnh kiều thiếu...

Hồng Trà Thúc Thúc

2024-11-11 20:55:43

"Đứng lại!" Nguyễn Đình Đình duỗi tay ngăn cản nam sinh.

Ninh Thư nhìn người trước mặt, sau đó vòng bên cạnh đi qua.

Nguyễn Đình Đình thấy cậu ta thế nhưng dám làm lơ mình, hừ lạnh nói: "Cậu cũng thật ghê tởm! Câu dẫn Cố thiếu, đúng là đồ không biết xấu hổ! Sao cậu lại hạ tiện như vậy"?

Tim Ninh Thư hẫng một nhịp, quay đầu nhìn lại.

Nữ sinh vẻ mặt đắc ý, giơ điện thoại trong tay, nói: "Cậu đoán xem tôi đã chụp được gì"?

Cậu nhíu mày, trong lòng có dự cảm xấu.

Thế nhưng biểu tình Ninh Thư vẫn giữ bình tĩnh, không biến hóa: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì".

Nguyễn Đình Đình tức giận sôi máu, nam sinh này lại không biết xấu hổ như vậy. Cô nhìn kỹ bộ dáng trang nhã của đối phương, làn da trắng, eo còn tinh tế, gương mặt vô cùng thanh tú.

Cô không khỏi cười lạnh một tiếng, trách không được, ra là loại nhìn qua thanh thuần, kỳ thật phóng đãng, lẳng lơ. Nói không chừng là ở trên giường có thủ đoạn, mới có thể câu dẫn được Cố Sâm.

Biểu tình lộ ra một chút khinh thường cùng buồn nôn: "Đồ đồng tính luyến ái đáng chết, mày câu dẫn Cố thiếu, mày có biết xấu hổ không"?

Ninh Thư lập tức đoán được điện thoại của đối phương chụp những hình ảnh gì. Cậu hồi tưởng một chút, sắc mặt hơi tái nhợt.

Nếu ảnh thân mật của cậu và Cố Sâm bị tuôn ra...

Cậu không khỏi nhìn chằm chằm vào cô ta: "Cậu muốn làm gì"?

Nguyễn Đình Đình nói: "Hôm nay tan học, mày đi với tao đến một nơi, làm cho tao một chuyện, tự nhiên tao sẽ xoá hình".

Ninh Thư do dự một chút rồi đáp ứng. Cậu biết Nguyễn Đình Đình nhất định không xoá ảnh đơn giản như vậy, nhưng cậu không muốn bị uy hiếp mãi. Cậu tính toán, trước hết xem thử Nguyễn Đình Đình sẽ đưa ra yêu cầu gì.

—--------------------------

Ninh Thư nhìn qua chỗ thiếu niên ngồi, lên tiếng: "Thiếu gia..."

Cố Sâm nhìn qua, hơi đưa môi: "Hửm"?

Ánh mắt mang theo một chút làm càn, cùng vẻ an tĩnh khi nãy hoàn toàn bất đồng, cậu càng ẩn nhẫn, thiếu niên liền càng được nước lấn tới.

Gương mặt Ninh Thư không khỏi nóng lên, dời mắt nói: "Hôm nay chắc tôi không thể về cùng thiếu gia".

Cậu có chút khẩn trương, rất sợ Cố Sâm sẽ không đồng ý.

Cố Sâm nhìn chằm chằm cậu, ý vị không rõ hỏi: "Làm gì"?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ninh Thư liếm đôi môi có chút khô, cực lực trấn định nói: "Tôi định đi xem chỗ kia một chút, sẽ về nhanh thôi". Đôi mắt bầu dục có điểm ướt át nhìn qua, thanh âm nam sinh mềm xuống: "Có được không? Thiếu gia ơi"?

Ánh mắt Cố Sâm dừng trên môi đối phương, hắn rất muốn cứ như vậy đè người này xuống, thân mật ngay giữa lớp học.

Hắn hơi híp mắt lại nói: "Tôi đi cùng cậu".

Ninh Thư sửng sốt, lập tức nói: "Không cần đâu thiếu gia". nhìn biểu tình lãnh đạm trong nháy mắt của thiếu niên, cậu do dự một chút rồi tiến đến gần hơn, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ trở về thật sớm ạ".

Thanh âm mang theo một chút mềm mại, không phải kiểu giống với con gái nhưng lại dễ dàng khơi gợi tâm lý ác liệt muốn khi dễ cậu của người nghe.

Cố Sâm duỗi tay, nhéo nhẹ lòng bàn tay Ninh Thư, nhìn người này còn không tự phát hiện ra bản thân đang làm nũng với hắn.

Trong mắt nhiều thêm một chút ý cười.

"Được".

Hắn không chút để ý nói: "Phải về trước 7 giờ, biết chưa"?

Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm trong lòng, có xíu ngoan ngoãn gật gật đầu. Cậu lại không nhìn thấy, trong nháy mắt cậu cúi đầu kia, ý cười bên môi Cố Sâm dần biến mất.

Độ ấm của đôi mắt, cũng từ từ rút đi.

—----------------------------------------------

Ninh Thư theo lời hẹn đến chỗ Nguyễn Đình Đình chỉ điểm.

Lúc này học sinh đã về hơn phân nửa, chỗ này cũng không còn ai lui tới.

Nữ sinh vừa nhìn thấy cậu, đáy mắt toát ra khinh thường cùng ghen ghét không chút che giấu.

Ninh Thư làm như không thấy, đi qua nói: "Cậu muốn tôi đáp ứng cậu chuyện gì"?

Nguyễn Đình Đình không lập tức mở miệng, ánh mắt nhìn Ninh Thư càng ngày càng ghen ghét, bộ mặt dữ tợn nói: "Ninh Thư, tao muốn mày rời khỏi Cố thiếu, cả đời cũng đừng xuất hiện trước mặt tụi tao nữa"!

Ninh Thư cảm thấy có chút buồn cười, cậu nói: "Sao cô nhất định chắc chắn tôi là người quấn lấy Cố Sâm"?

Địch ý của nữ chủ với cậu rõ ràng như vậy, không lý nào nhìn không ra.

Nếu vậy, cô ta cũng không đáng để Ninh Thư khách khí nữa.

Nguyễn Đình Đình sửng sốt, hung hăng nhíu mày, cười lạnh nói: "Chứ chẳng lẽ là Cố thiếu quấn lấy mày? Mày mơ cũng lớn thật".

Ánh mắt cô nhìn nam sinh cứ như nhìn trúng thứ bẩn thỉu hôi hám nào đó, còn kèm biểu tình buồn nôn. Đây là khinh thường cùng ghê tởm phát ra từ nội tâm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ninh Thư chỉ vào miệng vết thương trên cổ mình, nói: "Đây là do Cố Sâm cắn".

Nguyễn Đình Đình sửng sốt, lộ ra biểu tình không thể tin được, cô giống như người điên bị chọc giận, bước lên muốn cào Ninh Thư: "Đê tiện! Cố thiếu không phải đồng tính luyến ái, sao mày ghê tởm vậy! Mày cứ thích bị người ta chơi mông vậy sao? Thứ làm gái cũng không đê tiện như mày"!

Ninh Thư nhíu mày, đẩy mạnh cô ta ra.

Nguyễn Đình Đình lúc này giống như đã phát điên: "Giờ mày không rời khỏi Cố thiếu, tao lập tức tuôn bức ảnh này ra, mày tin hay không"?

Nam sinh đứng tại chỗ, bình tĩnh nói: "Cô tung ra đi, đừng quên trên ảnh còn có mặt Cố Sâm".

"Ha ha, mày cho rằng tao sẽ tung ảnh thấy Cố thiếu hả"?

Nguyễn Đình Đình trợn mắt nói: "Tao chụp rất nhiều tấm, tao chỉ cần lấy tấm không rõ mặt Cố thiếu đăng lên. Mơ hồ như vậy làm gì có ai nhận ra, họ cũng chẳng dám đoán bậy. Mà mày, bị con trai hôn, vuốt ve tới đỏ mặt, chỉ cần đưa ra mọi người đều rõ ràng mày là cái thứ đồng tính chết tiệt"!

Ninh Thư cũng không tức giận: "Vậy cô cứ mạnh dạn đem nó công khai đi, cô cảm thấy nếu như tôi thổi gió bên gối, Cố Sâm sẽ không giúp tôi sao"?

Nguyễn Đình Đình không nghĩ tới tên này không biết xấu hổ như vậy, tức giận muốn nổ phổi, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Cô ta đột nhiên nhìn chằm chằm lại, trong ánh mắt lộ ra một chút tàn nhẫn quỷ dị.

Ninh Thư nhíu mày, còn không kịp phản ứng liền thấy nữ sinh trước mặt hung hăng kéo quần áo trên người, sau đó nhào qua ôm lấy cậu.

Cậu muốn đẩy người ra, nhưng Nguyễn Đình Đình giống như phát điên, sức lớn vô cùng dính chặt lấy cậu. Cô ta nắm chặt bàn tay đang đẩy người của cậu, kéo đến đặt trên ngực mình.

Mà ngay lúc này...

Phía sau truyền đến một thanh âm: "Hai người đang làm gì! Cậu học sinh này, cậu làm gì vậy"?

Nguyễn Đình Đình như thỏ nhỏ chấn kinh, "tìm đúng thời cơ" vội vàng đẩy Ninh Thư ra, sau đó khóc tới hoa lê đái vũ nói: "Thầy ơi, cậu ta định cưỡng bức em"!

Ninh Thư nhìn lại, chỉ thấy một thầy giáo thân hình cao lớn đang nhíu mày, nhìn cậu như nhìn đồ vật dơ bẩn, vỗ lưng an ủi Nguyễn Đình Đình: "Đừng sợ, thầy ở đây nhất định sẽ làm chủ cho em. Trường học sẽ không bỏ qua loại tội phạm như thế này".

Nguyễn Đình Đình run rẩy bả vai, như đã chịu ủy khuất lớn lao. Kỳ thật, cô ta cúi đầu, bên môi kéo ra tươi cười đắc ý.

Cô đã sớm tìm hiểu vào khung giờ này thầy thể dục chính trực sẽ đi kiểm tra qua ở đây. Chỗ này cũng không có camera, chết không đối chứng. Dù Ninh Thư có giải thích vẫn khó chứng minh được trong sạch.

Rốt cuộc thì cũng do chính mắt thầy nhìn thấy mà.

Ninh Thư trong lòng đã rõ ràng tất cả mọi chuyện, cậu không nghĩ tới Nguyễn Đình Đình sẽ bất chấp đem danh dự và tiện nghi của bản thân ra để hãm hại người khác như vậy. Cậu vừa định mở miệng...

Liền thấy được một bóng hình.

Cố Sâm đứng ở phía sau thầy thể dục, ánh mắt lạnh băng nhìn cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bị Hắc Hóa Đại Lão Chiếm Hữu

Số ký tự: 0