Bị Hoán Đổi Cuộc Đời, Thật Thiên Kim Được Cưng Chiều Tại Hào Môn Hương Giang
Chương 18
2024-09-18 08:29:14
"Ta chỉ là không nghĩ tới, ta coi ngươi là bạn, còn ngươi lại nghĩ ta là kẻ lừa đảo." Thẩm Thanh tỏ vẻ rất thương tâm.
Phóng viên Hương Giang nói: "Không phải là ta không tin ngươi, chỉ là ngươi, một cô em gái đại lục, nói ngươi biết đoán mệnh, ai mà tin được?"
Thông thường, những người đoán mệnh đều là mấy ông bà già thần bí, hoặc ít nhất cũng là mấy người trông huyền bí như Huyền Vũ đồng tử, còn Thẩm Thanh, một cô gái đại lục lại bảo mình biết đoán mệnh?
"Ta đương nhiên biết đoán mệnh." Thấy Hương Giang phóng viên có vẻ nửa tin nửa ngờ, Thẩm Thanh tiếp tục: "Hôm nay ta cũng vừa đoán mệnh cho ba ta, tính ra ông ấy sẽ hao tiền, còn bị người đâm gãy chân; ta còn thách đố với ông ấy rằng, nếu ta đoán trúng, ông phải ly hôn!"
Phóng viên Hương Giang lập tức bị hấp dẫn bởi câu chuyện bát quái: "Thật à?"
"Đương nhiên." Thẩm Thanh chắp tay sau lưng, ngẩng cao cái cằm trắng nõn xinh xắn, trông chẳng khác gì một cao nhân thần bí: "Nếu ta đoán đúng cho ngươi, thì ngươi cũng không cần trả tiền. Chỉ cần giúp ta một việc là đủ."
Trước ánh mắt nghi ngờ của phóng viên Hương Giang, Thẩm Thanh tiếp tục: "Ngày mai nếu có ai định chém tay ngươi, ngươi chỉ cần kể lại những gì ta nói hôm nay cho đối phương nghe, ngươi sẽ thoát nạn."
"Hảo, trời tối rồi, ta muốn nghỉ ngơi." Thẩm Thanh nói xong, không để cho phóng viên Hương Giang kịp phản ứng, xoay người đi vào cửa sau, rồi đóng sập cửa, nhốt phóng viên ở bên ngoài.
Một trận gió lạnh ẩm ướt thổi qua, làm phóng viên Hương Giang rùng mình, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng.
Hắn đưa tay xoa xoa cánh tay đang nổi da gà, miệng lầm bầm: "Em gái đại lục thật gian xảo, lừa ta tiền, còn định lừa ta tin rằng cô ta biết đoán mệnh..."
Trở về phòng sau, Thẩm Thanh cũng không vội ngủ mà bắt đầu kiểm tra kỹ lại những món đồ mà nguyên chủ mang theo bên mình, xem có gì quan trọng bị bỏ sót không.
Trong nguyên tác, nguyên chủ chẳng được coi là nhân vật chính, chỉ là một phần ký ức thoáng qua khi nữ chính – Tô Khải Lan – gả vào hào môn, hồi tưởng lại quãng thời gian làm việc đen đủi ở Hương Giang.
Sau khi hồi tưởng, Tô Khải Lan còn cảm thán: "Đều là người nhập cư trái phép, tiếc là Thẩm Thanh không có phúc phận, nếu không chắc cô ấy cũng có cuộc sống tốt đẹp ở Hương Giang."
Nguyên chủ nghèo rớt mồng tơi, đồ đạc toàn thứ rách nát, nhưng Thẩm Thanh lại vô tình sờ thấy một thứ cứng cứng được khâu trong góc áo.
Thẩm Thanh mở đường chỉ ở góc áo ra, phát hiện bên trong là một chiếc kim nguyên bảo nhỏ bằng ngón cái của trẻ con, trên đó khắc bốn chữ "Bình An Hỉ Nhạc."
Chiếc kim nguyên bảo có một lỗ nhỏ ở giữa, hẳn là dùng để xâu dây tơ hồng đeo cho trẻ con.
Trong nguyên tác cốt truyện không hề nhắc đến món đồ này, nhưng việc nguyên chủ coi nó như bảo vật, cẩn thận khâu vào góc áo như vậy, chắc chắn nó có ý nghĩa rất lớn với cô ấy.
Thấy đây là di vật quan trọng của nguyên chủ, Thẩm Thanh cẩn thận cất chiếc kim nguyên bảo đi, không có ý định động đến món đồ này.
Nhưng cô cũng không ngờ rằng, về sau, chính chiếc kim nguyên bảo nhỏ bé này lại trở thành thứ quan trọng nhất đối với cô!
Sáng hôm sau, khi Thẩm Thanh thức dậy, Thẩm Nghị Dân và Dư Phỉ Phỉ đã ngồi trước bàn ăn sáng. Thấy Thẩm Thanh đi vào, cả hai đều không có vẻ mặt gì dễ chịu.
Dư Phỉ Phỉ vẫn giữ vẻ từ mẫu giả tạo: “Thẩm Thanh, mau tới ăn sáng đi. Ăn xong rồi chúng ta đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe…”
Phóng viên Hương Giang nói: "Không phải là ta không tin ngươi, chỉ là ngươi, một cô em gái đại lục, nói ngươi biết đoán mệnh, ai mà tin được?"
Thông thường, những người đoán mệnh đều là mấy ông bà già thần bí, hoặc ít nhất cũng là mấy người trông huyền bí như Huyền Vũ đồng tử, còn Thẩm Thanh, một cô gái đại lục lại bảo mình biết đoán mệnh?
"Ta đương nhiên biết đoán mệnh." Thấy Hương Giang phóng viên có vẻ nửa tin nửa ngờ, Thẩm Thanh tiếp tục: "Hôm nay ta cũng vừa đoán mệnh cho ba ta, tính ra ông ấy sẽ hao tiền, còn bị người đâm gãy chân; ta còn thách đố với ông ấy rằng, nếu ta đoán trúng, ông phải ly hôn!"
Phóng viên Hương Giang lập tức bị hấp dẫn bởi câu chuyện bát quái: "Thật à?"
"Đương nhiên." Thẩm Thanh chắp tay sau lưng, ngẩng cao cái cằm trắng nõn xinh xắn, trông chẳng khác gì một cao nhân thần bí: "Nếu ta đoán đúng cho ngươi, thì ngươi cũng không cần trả tiền. Chỉ cần giúp ta một việc là đủ."
Trước ánh mắt nghi ngờ của phóng viên Hương Giang, Thẩm Thanh tiếp tục: "Ngày mai nếu có ai định chém tay ngươi, ngươi chỉ cần kể lại những gì ta nói hôm nay cho đối phương nghe, ngươi sẽ thoát nạn."
"Hảo, trời tối rồi, ta muốn nghỉ ngơi." Thẩm Thanh nói xong, không để cho phóng viên Hương Giang kịp phản ứng, xoay người đi vào cửa sau, rồi đóng sập cửa, nhốt phóng viên ở bên ngoài.
Một trận gió lạnh ẩm ướt thổi qua, làm phóng viên Hương Giang rùng mình, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng.
Hắn đưa tay xoa xoa cánh tay đang nổi da gà, miệng lầm bầm: "Em gái đại lục thật gian xảo, lừa ta tiền, còn định lừa ta tin rằng cô ta biết đoán mệnh..."
Trở về phòng sau, Thẩm Thanh cũng không vội ngủ mà bắt đầu kiểm tra kỹ lại những món đồ mà nguyên chủ mang theo bên mình, xem có gì quan trọng bị bỏ sót không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nguyên tác, nguyên chủ chẳng được coi là nhân vật chính, chỉ là một phần ký ức thoáng qua khi nữ chính – Tô Khải Lan – gả vào hào môn, hồi tưởng lại quãng thời gian làm việc đen đủi ở Hương Giang.
Sau khi hồi tưởng, Tô Khải Lan còn cảm thán: "Đều là người nhập cư trái phép, tiếc là Thẩm Thanh không có phúc phận, nếu không chắc cô ấy cũng có cuộc sống tốt đẹp ở Hương Giang."
Nguyên chủ nghèo rớt mồng tơi, đồ đạc toàn thứ rách nát, nhưng Thẩm Thanh lại vô tình sờ thấy một thứ cứng cứng được khâu trong góc áo.
Thẩm Thanh mở đường chỉ ở góc áo ra, phát hiện bên trong là một chiếc kim nguyên bảo nhỏ bằng ngón cái của trẻ con, trên đó khắc bốn chữ "Bình An Hỉ Nhạc."
Chiếc kim nguyên bảo có một lỗ nhỏ ở giữa, hẳn là dùng để xâu dây tơ hồng đeo cho trẻ con.
Trong nguyên tác cốt truyện không hề nhắc đến món đồ này, nhưng việc nguyên chủ coi nó như bảo vật, cẩn thận khâu vào góc áo như vậy, chắc chắn nó có ý nghĩa rất lớn với cô ấy.
Thấy đây là di vật quan trọng của nguyên chủ, Thẩm Thanh cẩn thận cất chiếc kim nguyên bảo đi, không có ý định động đến món đồ này.
Nhưng cô cũng không ngờ rằng, về sau, chính chiếc kim nguyên bảo nhỏ bé này lại trở thành thứ quan trọng nhất đối với cô!
Sáng hôm sau, khi Thẩm Thanh thức dậy, Thẩm Nghị Dân và Dư Phỉ Phỉ đã ngồi trước bàn ăn sáng. Thấy Thẩm Thanh đi vào, cả hai đều không có vẻ mặt gì dễ chịu.
Dư Phỉ Phỉ vẫn giữ vẻ từ mẫu giả tạo: “Thẩm Thanh, mau tới ăn sáng đi. Ăn xong rồi chúng ta đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro