Bị Lưu Đày, Nàng Dùng Không Gian Vơ Vét Quốc Khố Chạy Nạn
Chương 21
2024-11-20 08:10:14
“Ngươi đi giúp Thiếu phu nhân, nàng muốn làm cái gì với quải trượng, ngươi phải chú ý một chút.”
“Dạ, được thôi!”
Tiểu Ngũ quay người định đi, nhưng lại thấy Cố Bắc Từ đưa tờ khế bán mình cùng ngân phiếu cho hắn.
“Tiểu Ngũ, từ giờ trở đi, ngươi là người tự do. Ta không giữ chân ngươi nữa, muốn ở lại thì ở, muốn rời đi thì có thể đi bất cứ lúc nào.”
Tiểu Ngũ ngập ngừng giây lát rồi nhận lấy, ánh mắt kiên định, nghiêm túc nói:
“Thiếu gia cứ yên tâm, ta sẽ giúp Thiếu phu nhân!”
Sau khi Thẩm Nhiễm rời đi, nàng đến nhà bếp, tìm được một con dao phay. Vừa nhìn thấy con dao trong tay nàng, Đại tẩu của Cố gia sợ tái mặt, hốt hoảng nói:
“Ngũ đệ muội, ngươi định làm gì? Chớ có nghĩ quẩn mà làm điều dại dột!”
“Đại tẩu, ngươi hiểu lầm rồi. Ta không nghĩ quẩn đâu. Ta thấy trong phủ có nhiều cây to, muốn chặt một ít để làm quải trượng cho phu quân, để chàng có thể xuống đất đi lại.”
Nghe thế, Đại tẩu thở phào nhẹ nhõm, gật đầu lia lịa:
“Hóa ra là thế, vậy ngươi làm đi!”
Thẩm Nhiễm liền đi tìm một cây đại thụ thích hợp. Khi vừa tìm được cây ưng ý, nàng thấy Tiểu Ngũ từ xa chạy tới.
“Thiếu phu nhân, ngài muốn chặt cây nào? Để ta làm cho!”
Thẩm Nhiễm mỉm cười, chỉ tay vào cành cây cao nhất:
“Cái kia vừa hay, chặt nó đi!”
Sau khi làm xong quải trượng, Thẩm Nhiễm cầm quải trượng bước ra sân. Nàng ngước mắt nhìn trời, ánh dương đã lên cao, thời gian gấp rút!
Nếu nàng nhớ không nhầm, đội quan binh xét nhà sẽ đến trước buổi trưa. Nhưng nàng đã thay đổi được nhiều chuyện rồi, liệu cốt truyện có thay đổi theo hay không?
“Tiểu Ngũ? Vì sao ngươi không đi?” Thẩm Nhiễm dừng chân hỏi, trong lòng nàng chợt nhớ đến tình tiết trong truyện: Tiểu Ngũ cuối cùng vì đỡ một nhát kiếm cho Cố Bắc Từ trên đường lưu đày mà bỏ mạng.
Tiểu Ngũ gãi đầu, cười ngượng ngùng:
“Ta không đi, thiếu gia đi đâu, ta theo đó. Dù có phải lưu đày, ta cũng không sợ!”
Thẩm Nhiễm vui mừng gật đầu, lòng không khỏi cảm kích trước tình nghĩa của Tiểu Ngũ. Nhưng nàng vẫn muốn thay đổi kết cục của hắn. Dẫu sao, Tiểu Ngũ không phải người họ Cố, không nên bị liên lụy vào chuyện của họ.
“Bán mình khế của ngươi, Cố Bắc Từ đã đưa cho ngươi rồi đúng không?”
“Vâng.”
Tiểu Ngũ cúi đầu thẹn thùng.
Tốt lắm, như vậy thì dễ tính toán hơn. Thẩm Nhiễm nhìn Tiểu Ngũ với ánh mắt cầu khẩn:
“Tiểu Ngũ, ta có việc cần nhờ ngươi. Ngươi xem có tiện giúp ta không?”
“Tiện, Thiếu phu nhân cứ nói, ta nhất định giúp!”
“Ta có một phong thư muốn gửi về Thẩm gia, nhưng ta không tiện ra ngoài...”
Tiểu Ngũ thoáng ngập ngừng, nhưng cuối cùng gật đầu.
“Được rồi, Thiếu phu nhân, ta sẽ tìm cách gửi giúp ngài.”
“Cảm ơn! Vậy ngươi chờ một chút, ta sẽ đi viết thư ngay!”
Thẩm Nhiễm quay lại phòng, ném quải trượng cho Cố Bắc Từ:
“Ngươi tự thử xem!”
Cố Bắc Từ: …
Đây mà là thái độ đối xử với một người bệnh sao?
Cố Bắc Từ nhìn quải trượng một hồi lâu, trong lòng tự nhủ mãi mới xây dựng được chút tâm lý. Thôi vậy, nàng đã chịu làm quải trượng cho hắn thì cũng không tệ, hắn không thể đòi hỏi quá nhiều.
Thấy Thẩm Nhiễm đang chăm chú viết ở án thư, hắn hiếm khi mở miệng hỏi:
“Ngươi đang viết gì đó?”
Thẩm Nhiễm chẳng buồn quay đầu, chỉ đáp một cách tự nhiên:
“Thư nhà. Ta muốn nhờ Tiểu Ngũ đưa về Thẩm gia, để cha mẹ ta yên tâm hơn.”
Cố Bắc Từ liền châm chọc ngay:
“Ngươi là muốn nhân cơ hội cho hắn rời khỏi Cố phủ, đúng không?”
Thẩm Nhiễm quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt nửa phần trêu chọc, nửa phần kinh ngạc. Ai ngờ được tên thiếu gia ăn chơi này hôm nay lại hiểu chuyện đến thế?
Bị nàng nhìn, Cố Bắc Từ lập tức có chút ngượng ngùng:
“Ngươi nhìn ta như vậy là ý gì?”
Thẩm Nhiễm mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Không có gì, chỉ là hôm nay ngươi trông thuận mắt hơn hai ngày trước nhiều.”
Cố Bắc Từ nhướng mày, không phục:
“Như thế nào? Trong mắt ngươi, bổn thiếu gia vốn là kẻ như thế nào?”
“Dạ, được thôi!”
Tiểu Ngũ quay người định đi, nhưng lại thấy Cố Bắc Từ đưa tờ khế bán mình cùng ngân phiếu cho hắn.
“Tiểu Ngũ, từ giờ trở đi, ngươi là người tự do. Ta không giữ chân ngươi nữa, muốn ở lại thì ở, muốn rời đi thì có thể đi bất cứ lúc nào.”
Tiểu Ngũ ngập ngừng giây lát rồi nhận lấy, ánh mắt kiên định, nghiêm túc nói:
“Thiếu gia cứ yên tâm, ta sẽ giúp Thiếu phu nhân!”
Sau khi Thẩm Nhiễm rời đi, nàng đến nhà bếp, tìm được một con dao phay. Vừa nhìn thấy con dao trong tay nàng, Đại tẩu của Cố gia sợ tái mặt, hốt hoảng nói:
“Ngũ đệ muội, ngươi định làm gì? Chớ có nghĩ quẩn mà làm điều dại dột!”
“Đại tẩu, ngươi hiểu lầm rồi. Ta không nghĩ quẩn đâu. Ta thấy trong phủ có nhiều cây to, muốn chặt một ít để làm quải trượng cho phu quân, để chàng có thể xuống đất đi lại.”
Nghe thế, Đại tẩu thở phào nhẹ nhõm, gật đầu lia lịa:
“Hóa ra là thế, vậy ngươi làm đi!”
Thẩm Nhiễm liền đi tìm một cây đại thụ thích hợp. Khi vừa tìm được cây ưng ý, nàng thấy Tiểu Ngũ từ xa chạy tới.
“Thiếu phu nhân, ngài muốn chặt cây nào? Để ta làm cho!”
Thẩm Nhiễm mỉm cười, chỉ tay vào cành cây cao nhất:
“Cái kia vừa hay, chặt nó đi!”
Sau khi làm xong quải trượng, Thẩm Nhiễm cầm quải trượng bước ra sân. Nàng ngước mắt nhìn trời, ánh dương đã lên cao, thời gian gấp rút!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu nàng nhớ không nhầm, đội quan binh xét nhà sẽ đến trước buổi trưa. Nhưng nàng đã thay đổi được nhiều chuyện rồi, liệu cốt truyện có thay đổi theo hay không?
“Tiểu Ngũ? Vì sao ngươi không đi?” Thẩm Nhiễm dừng chân hỏi, trong lòng nàng chợt nhớ đến tình tiết trong truyện: Tiểu Ngũ cuối cùng vì đỡ một nhát kiếm cho Cố Bắc Từ trên đường lưu đày mà bỏ mạng.
Tiểu Ngũ gãi đầu, cười ngượng ngùng:
“Ta không đi, thiếu gia đi đâu, ta theo đó. Dù có phải lưu đày, ta cũng không sợ!”
Thẩm Nhiễm vui mừng gật đầu, lòng không khỏi cảm kích trước tình nghĩa của Tiểu Ngũ. Nhưng nàng vẫn muốn thay đổi kết cục của hắn. Dẫu sao, Tiểu Ngũ không phải người họ Cố, không nên bị liên lụy vào chuyện của họ.
“Bán mình khế của ngươi, Cố Bắc Từ đã đưa cho ngươi rồi đúng không?”
“Vâng.”
Tiểu Ngũ cúi đầu thẹn thùng.
Tốt lắm, như vậy thì dễ tính toán hơn. Thẩm Nhiễm nhìn Tiểu Ngũ với ánh mắt cầu khẩn:
“Tiểu Ngũ, ta có việc cần nhờ ngươi. Ngươi xem có tiện giúp ta không?”
“Tiện, Thiếu phu nhân cứ nói, ta nhất định giúp!”
“Ta có một phong thư muốn gửi về Thẩm gia, nhưng ta không tiện ra ngoài...”
Tiểu Ngũ thoáng ngập ngừng, nhưng cuối cùng gật đầu.
“Được rồi, Thiếu phu nhân, ta sẽ tìm cách gửi giúp ngài.”
“Cảm ơn! Vậy ngươi chờ một chút, ta sẽ đi viết thư ngay!”
Thẩm Nhiễm quay lại phòng, ném quải trượng cho Cố Bắc Từ:
“Ngươi tự thử xem!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Bắc Từ: …
Đây mà là thái độ đối xử với một người bệnh sao?
Cố Bắc Từ nhìn quải trượng một hồi lâu, trong lòng tự nhủ mãi mới xây dựng được chút tâm lý. Thôi vậy, nàng đã chịu làm quải trượng cho hắn thì cũng không tệ, hắn không thể đòi hỏi quá nhiều.
Thấy Thẩm Nhiễm đang chăm chú viết ở án thư, hắn hiếm khi mở miệng hỏi:
“Ngươi đang viết gì đó?”
Thẩm Nhiễm chẳng buồn quay đầu, chỉ đáp một cách tự nhiên:
“Thư nhà. Ta muốn nhờ Tiểu Ngũ đưa về Thẩm gia, để cha mẹ ta yên tâm hơn.”
Cố Bắc Từ liền châm chọc ngay:
“Ngươi là muốn nhân cơ hội cho hắn rời khỏi Cố phủ, đúng không?”
Thẩm Nhiễm quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt nửa phần trêu chọc, nửa phần kinh ngạc. Ai ngờ được tên thiếu gia ăn chơi này hôm nay lại hiểu chuyện đến thế?
Bị nàng nhìn, Cố Bắc Từ lập tức có chút ngượng ngùng:
“Ngươi nhìn ta như vậy là ý gì?”
Thẩm Nhiễm mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Không có gì, chỉ là hôm nay ngươi trông thuận mắt hơn hai ngày trước nhiều.”
Cố Bắc Từ nhướng mày, không phục:
“Như thế nào? Trong mắt ngươi, bổn thiếu gia vốn là kẻ như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro