Bị Lưu Đày, Nàng Dùng Không Gian Vơ Vét Quốc Khố Chạy Nạn
Chương 43
2024-11-20 08:10:14
Hứa Kiều Kiều nói gì đó, nhưng Cố Bắc Từ hoàn toàn không còn hứng thú nghe. Hắn bước lùi lại hai bước, tùy tiện đáp vài câu qua loa rồi nhanh chóng đuổi nàng đi.
Nhìn theo bóng dáng Cố Bắc Từ rời đi, Hứa Kiều Kiều cắn chặt môi, bàn tay xoắn lấy chiếc khăn lụa. Làm sao có thể như vậy được? Rõ ràng nàng đã nghe nói Cố ca ca cực kỳ chán ghét người vợ này. Ngày tân hôn còn chẳng ngại ngần nhục nhã nàng trước mặt bao người cơ mà!
“Kiều Kiều, thất thần làm gì vậy? Mau lại đây uống chút nước đi. Ngồi nghỉ một lát rồi về. Bây giờ tình hình đặc biệt, con gái càng phải biết tự bảo vệ mình.”
Nguyên thị vừa nói vừa vẫy tay gọi Hứa Kiều Kiều, đưa cho nàng ấm nước.
“Nguyên tỷ tỷ, nước của các ngươi sao lại ngọt như vậy? Nước của chúng ta thì vừa chát vừa khó uống.”
Vừa hỏi, Hứa Kiều Kiều vừa uống liền mấy ngụm. Quả thực, nước này không chỉ ngọt mà còn mát lành, uống vào lập tức cảm thấy sảng khoái.
"Đó đều là do lão Ngũ tức phụ nấu cả, nhà ta còn vài hũ nước. Nếu ngươi thích thì cứ cầm lấy một hũ mà uống." Nguyên thị vừa nói vừa hào phóng đưa cho Hứa Kiều Kiều một hũ nước nhỏ.
"Nguyên tỷ tỷ, thế này không hay đâu. Hiện tại bị lưu đày, vật tư khan hiếm như vậy, ngay cả các ngươi cũng chẳng đủ, ta làm sao có thể nhận?" Hứa Kiều Kiều miệng thì nói, mặt đầy vẻ ngượng ngùng, nhưng tay thì đã giữ chặt hũ nước không rời.
"Chỉ là nước thôi, có gì quý giá đâu. Ngươi cứ việc cầm uống, hết thì tới nơi có nguồn nước, rót đầy lại là được." Nguyên thị cười nhẹ.
"Vậy ta cảm tạ Nguyên tỷ tỷ trước. À mà, nhìn các ngươi dường như rất quý mến tân nương của Cố ca ca, nàng là người dễ gần như vậy sao?" Hứa Kiều Kiều vờ hỏi với nụ cười giả lả.
Nguyên thị liếc mắt nhìn Hứa Kiều Kiều, khóe môi cong lên, nụ cười đầy ý vị. "Ngũ đệ muội đúng là người không tồi. Vừa mới gả vào đã gặp phải nhiều chuyện như vậy, thế mà không những không oán giận nửa lời, còn tận tâm chăm sóc cả nhà."
"Thật là đáng khen." Hứa Kiều Kiều cười gượng, trong lòng lại thầm hậm hực. Xem ra Thẩm Nhiễm này đúng là có thủ đoạn. Mới thành thân được bao lâu mà đã chiếm trọn lòng tin của cả gia đình nhà chồng.
***
Cố Bắc Từ chống gậy, cẩn thận bước từng bước tới gần Thẩm Nhiễm. Nàng chỉ liếc hắn một cái rồi tiếp tục vỗ đệm mềm, ngồi xuống chẳng mảy may để ý.
Thấy vậy, Cố Bắc Từ lúng túng mở miệng: "Hôm nay là ta sai, ta xin lỗi. Ta không cố ý đâu. Tay của ngươi thế nào rồi? Để ta xem một chút được không?"
Thẩm Nhiễm chẳng buồn ngẩng đầu, lặng lẽ cúi mắt làm ngơ hắn.
Cố Bắc Từ hít sâu một hơi, tự mình tiếp tục lải nhải: "Nhưng mà, cũng không thể hoàn toàn trách ta. Ngươi hôm nay trước mặt bao người lại nói ta như vậy, làm ta… thật sự mất mặt."
Nghe đến đây, Thẩm Nhiễm nhướng mày, ánh mắt lạnh như băng lướt qua hắn. "Cố Bắc Từ, ngươi nghĩ cái mặt mũi của ngươi đáng giá bao nhiêu bạc? Mặt mũi ngươi có đổi được một chiếc xe ngựa cho ta không? Ta chỉ nói toàn là sự thật, có gì mà không đúng?"
"Nhưng… nhưng ngươi là nương tử của ta! Trước mặt người ngoài, ít nhất cũng nên giữ thể diện cho ta một chút chứ." Giọng Cố Bắc Từ càng lúc càng nhỏ, bởi ngay cả chính hắn cũng thấy lý lẽ này chẳng mấy thuyết phục. Nhưng nghĩ đến việc tất cả tài sản trong nhà đều bị Thẩm Nhiễm nắm giữ, hắn lại lấy được chút tự tin.
Thẩm Nhiễm cười lạnh, nói gằn từng chữ: "Có chuyện gì khác không? Nếu không thì biến nhanh đi cho khuất mắt! Ta chẳng rảnh để cùng ngươi bàn luận cái vấn đề sĩ diện nực cười ấy. Một người ngay cả no bụng còn chẳng lo nổi, mà vẫn còn mặt mũi để nghĩ đến sĩ diện. Mặt mũi của ngươi có thể ăn thay cơm sao?"
"Thẩm Nhiễm!" Cố Bắc Từ nghiến răng, cố nén cơn giận trong lòng, rồi bất lực thỏa hiệp: "Vậy ngươi muốn thế nào mới chịu tha thứ cho ta? Ngươi nói đi! Thế nào ngươi mới hết giận?"
Nhìn theo bóng dáng Cố Bắc Từ rời đi, Hứa Kiều Kiều cắn chặt môi, bàn tay xoắn lấy chiếc khăn lụa. Làm sao có thể như vậy được? Rõ ràng nàng đã nghe nói Cố ca ca cực kỳ chán ghét người vợ này. Ngày tân hôn còn chẳng ngại ngần nhục nhã nàng trước mặt bao người cơ mà!
“Kiều Kiều, thất thần làm gì vậy? Mau lại đây uống chút nước đi. Ngồi nghỉ một lát rồi về. Bây giờ tình hình đặc biệt, con gái càng phải biết tự bảo vệ mình.”
Nguyên thị vừa nói vừa vẫy tay gọi Hứa Kiều Kiều, đưa cho nàng ấm nước.
“Nguyên tỷ tỷ, nước của các ngươi sao lại ngọt như vậy? Nước của chúng ta thì vừa chát vừa khó uống.”
Vừa hỏi, Hứa Kiều Kiều vừa uống liền mấy ngụm. Quả thực, nước này không chỉ ngọt mà còn mát lành, uống vào lập tức cảm thấy sảng khoái.
"Đó đều là do lão Ngũ tức phụ nấu cả, nhà ta còn vài hũ nước. Nếu ngươi thích thì cứ cầm lấy một hũ mà uống." Nguyên thị vừa nói vừa hào phóng đưa cho Hứa Kiều Kiều một hũ nước nhỏ.
"Nguyên tỷ tỷ, thế này không hay đâu. Hiện tại bị lưu đày, vật tư khan hiếm như vậy, ngay cả các ngươi cũng chẳng đủ, ta làm sao có thể nhận?" Hứa Kiều Kiều miệng thì nói, mặt đầy vẻ ngượng ngùng, nhưng tay thì đã giữ chặt hũ nước không rời.
"Chỉ là nước thôi, có gì quý giá đâu. Ngươi cứ việc cầm uống, hết thì tới nơi có nguồn nước, rót đầy lại là được." Nguyên thị cười nhẹ.
"Vậy ta cảm tạ Nguyên tỷ tỷ trước. À mà, nhìn các ngươi dường như rất quý mến tân nương của Cố ca ca, nàng là người dễ gần như vậy sao?" Hứa Kiều Kiều vờ hỏi với nụ cười giả lả.
Nguyên thị liếc mắt nhìn Hứa Kiều Kiều, khóe môi cong lên, nụ cười đầy ý vị. "Ngũ đệ muội đúng là người không tồi. Vừa mới gả vào đã gặp phải nhiều chuyện như vậy, thế mà không những không oán giận nửa lời, còn tận tâm chăm sóc cả nhà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thật là đáng khen." Hứa Kiều Kiều cười gượng, trong lòng lại thầm hậm hực. Xem ra Thẩm Nhiễm này đúng là có thủ đoạn. Mới thành thân được bao lâu mà đã chiếm trọn lòng tin của cả gia đình nhà chồng.
***
Cố Bắc Từ chống gậy, cẩn thận bước từng bước tới gần Thẩm Nhiễm. Nàng chỉ liếc hắn một cái rồi tiếp tục vỗ đệm mềm, ngồi xuống chẳng mảy may để ý.
Thấy vậy, Cố Bắc Từ lúng túng mở miệng: "Hôm nay là ta sai, ta xin lỗi. Ta không cố ý đâu. Tay của ngươi thế nào rồi? Để ta xem một chút được không?"
Thẩm Nhiễm chẳng buồn ngẩng đầu, lặng lẽ cúi mắt làm ngơ hắn.
Cố Bắc Từ hít sâu một hơi, tự mình tiếp tục lải nhải: "Nhưng mà, cũng không thể hoàn toàn trách ta. Ngươi hôm nay trước mặt bao người lại nói ta như vậy, làm ta… thật sự mất mặt."
Nghe đến đây, Thẩm Nhiễm nhướng mày, ánh mắt lạnh như băng lướt qua hắn. "Cố Bắc Từ, ngươi nghĩ cái mặt mũi của ngươi đáng giá bao nhiêu bạc? Mặt mũi ngươi có đổi được một chiếc xe ngựa cho ta không? Ta chỉ nói toàn là sự thật, có gì mà không đúng?"
"Nhưng… nhưng ngươi là nương tử của ta! Trước mặt người ngoài, ít nhất cũng nên giữ thể diện cho ta một chút chứ." Giọng Cố Bắc Từ càng lúc càng nhỏ, bởi ngay cả chính hắn cũng thấy lý lẽ này chẳng mấy thuyết phục. Nhưng nghĩ đến việc tất cả tài sản trong nhà đều bị Thẩm Nhiễm nắm giữ, hắn lại lấy được chút tự tin.
Thẩm Nhiễm cười lạnh, nói gằn từng chữ: "Có chuyện gì khác không? Nếu không thì biến nhanh đi cho khuất mắt! Ta chẳng rảnh để cùng ngươi bàn luận cái vấn đề sĩ diện nực cười ấy. Một người ngay cả no bụng còn chẳng lo nổi, mà vẫn còn mặt mũi để nghĩ đến sĩ diện. Mặt mũi của ngươi có thể ăn thay cơm sao?"
"Thẩm Nhiễm!" Cố Bắc Từ nghiến răng, cố nén cơn giận trong lòng, rồi bất lực thỏa hiệp: "Vậy ngươi muốn thế nào mới chịu tha thứ cho ta? Ngươi nói đi! Thế nào ngươi mới hết giận?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro