Bị Lưu Đày, Nàng Dùng Không Gian Vơ Vét Quốc Khố Chạy Nạn
Chương 45
2024-11-20 08:10:14
Thẩm Nhiễm không muốn dây dưa lý luận với hắn, chỉ nhấc chân đá nhẹ vào giày hắn, giọng điệu có chút thúc giục:
“Ngươi lên xe ngựa ngủ đi, hơn nữa nương và Xảo Nhi chắc cũng có thể chen chút vào.”
Cố Bắc Từ lắc đầu, cười nhạt:
“Ta là đại nam nhân, chiếm chỗ trên xe ngựa làm gì? Ta không cần, ngủ bên ngoài cũng được. Đại tẩu và Xảo Nhi vào ngủ đi, nói không chừng còn có thể để Ngưng Tuyết chen vào cùng.”
Thẩm Nhiễm nhíu mày, phất tay:
“Vậy được, ngươi ở đây chờ ta, để ta đi xem tình hình đã.”
Trên xe ngựa, Nguyên thị và Dư thị đã tháo hết ghế đẩu xuống dưới, dưới đáy xe ngựa lót vài bộ quần áo, thoạt nhìn cũng đủ che chắn qua đêm.
“Nương, ngươi vào ngủ trước đi!” Thẩm Nhiễm nói, ánh mắt chuyển sang Xảo Nhi. Lúc này, tiểu nha đầu đã buồn ngủ đến mức nhõng nhẽo khóc, Nguyên thị đành bế con bé đi qua đi lại dỗ dành.
Thẩm Nhiễm bàn bạc với Dư thị một chút, rồi quay lại nói với Nguyên thị:
“Đại tẩu, Xảo Nhi ngủ không rời ngươi, tiểu hài tử thân thể yếu ớt, nếu bị gió thổi mà sinh bệnh thì không ổn. Nương con các ngươi vào trong xe ngựa ngủ đi.”
Nguyên thị vội xua tay từ chối:
“Ta và Xảo Nhi ngủ ngoài cũng được, hay để Ngưng Tuyết ngủ bên trong. Dù sao nàng là cô nương chưa xuất giá, ngủ trong xe vẫn thích hợp hơn.”
Cố Ngưng Tuyết cũng vội vàng lắc đầu:
“Đại tẩu, ta sao cũng được. Ta ở ngoài ngủ với nhị tẩu cũng không sao.”
Thẩm Nhiễm nghe vậy liền nhấn giọng:
“Nếu vậy, các ngươi cứ thử vào xem. Nếu chỗ còn quá chật thì để nương con đại tẩu vào trước. Ngưng Tuyết ở ngoài cũng không sao, chúng ta sẽ chăm sóc nàng.”
Nguyên thị là đại tẩu, làm dâu trưởng, tự nhận mình phải có trách nhiệm chăm lo cho em chồng, nên không dám vào. Nàng lí nhí nói:
“Hay để Bắc Từ ngủ trong xe ngựa đi. Hắn đang bị thương, còn chịu khổ thế này cũng không được. Xảo Nhi ta dỗ ngủ cùng Ngưng Tuyết, còn ta sẽ ngủ ngoài với các ngươi.”
Thẩm Nhiễm không đợi Nguyên thị nói xong, đã cắt ngang lời nàng, nhẹ đẩy nàng lên xe:
“Đại tẩu, hắn không chịu. Ngươi là nữ quyến, cứ vào ngủ đi, đừng chối từ nữa. Vào mà xem!”
Cố mẫu thấy các nàng mãi thoái thác, bèn lên tiếng dứt khoát:
“Đừng tranh cãi nữa! Lão đại tức phụ, ôm Xảo Nhi lên xe ngựa mà ngủ!”
Nguyên thị nghe vậy, ngập ngừng một lát, rồi ngượng ngùng bế Xảo Nhi lên xe. Nàng kéo nữ nhi nằm sát vào mình, nhờ vậy bên cạnh còn chừa ra một khoảng nhỏ.
“Còn chỗ một chút, Ngưng Tuyết, hay ngươi cũng vào thử xem?” Nguyên thị quay sang nói.
Thẩm Nhiễm khẽ vỗ vai Cố Ngưng Tuyết, nhẹ giọng:
“Đi vào đi.”
Cố Ngưng Tuyết gật đầu, chui vào trong xe. Thẩm Nhiễm kéo màn che xuống, hỏi:
“Thế nào? Chật không?”
Cố Ngưng Tuyết khẽ đáp:
“Ngũ tẩu, được rồi, ta ngủ được.”
“Vậy tốt. Các ngươi ngủ sớm đi, chúng ta ở ngay dưới xe, có việc gì thì gọi.” Thẩm Nhiễm nói rồi quay ra ngoài.
***
Dưới xe ngựa, ba người trải tấm đệm mềm xuống đất, vẫn còn khá dư chỗ. Tất cả chỉ có thể lấy mỗi người một bộ quần áo khoác tạm qua đêm.
“Nhị tẩu, ngươi ngủ sát vào xe ngựa đi, ta ngủ bên cạnh, bảo vệ các ngươi.” Cố Bắc Từ lên tiếng, rồi không đợi ai nói gì đã nằm xuống ngay.
Dư thị chẳng nói thêm, nàng tự thấy nằm trong cùng là phù hợp nhất. Vậy là chỉ còn Thẩm Nhiễm nằm ở giữa, vì nếu để Cố Bắc Từ nằm ở giữa, không ít người sẽ xì xào bàn tán. Thẩm Nhiễm chỉ liếc qua, không nói gì, lặng lẽ kéo áo khoác mỏng che ngang người rồi nhắm mắt, không buồn lý đến Cố Bắc Từ đang nằm bên cạnh.
Thẩm Nhiễm vốn định nằm ở mé ngoài cùng, như vậy buổi tối nàng có thể dễ bề bảo vệ cả nhà, mà hoạt động cũng tự nhiên hơn. Thế nhưng, Cố Bắc Từ đã ngang nhiên nằm xuống trước, khiến nàng không tiện nói thêm điều gì.
Vừa nằm xuống, Thẩm Nhiễm đã nhận ra chiếc đệm mềm thoạt nhìn thì rộng, nhưng thực tế ba người nằm vẫn rất chật. Nếu cả ba đều nằm thẳng, e rằng không thể tránh được việc sát vào nhau.
“Ngươi lên xe ngựa ngủ đi, hơn nữa nương và Xảo Nhi chắc cũng có thể chen chút vào.”
Cố Bắc Từ lắc đầu, cười nhạt:
“Ta là đại nam nhân, chiếm chỗ trên xe ngựa làm gì? Ta không cần, ngủ bên ngoài cũng được. Đại tẩu và Xảo Nhi vào ngủ đi, nói không chừng còn có thể để Ngưng Tuyết chen vào cùng.”
Thẩm Nhiễm nhíu mày, phất tay:
“Vậy được, ngươi ở đây chờ ta, để ta đi xem tình hình đã.”
Trên xe ngựa, Nguyên thị và Dư thị đã tháo hết ghế đẩu xuống dưới, dưới đáy xe ngựa lót vài bộ quần áo, thoạt nhìn cũng đủ che chắn qua đêm.
“Nương, ngươi vào ngủ trước đi!” Thẩm Nhiễm nói, ánh mắt chuyển sang Xảo Nhi. Lúc này, tiểu nha đầu đã buồn ngủ đến mức nhõng nhẽo khóc, Nguyên thị đành bế con bé đi qua đi lại dỗ dành.
Thẩm Nhiễm bàn bạc với Dư thị một chút, rồi quay lại nói với Nguyên thị:
“Đại tẩu, Xảo Nhi ngủ không rời ngươi, tiểu hài tử thân thể yếu ớt, nếu bị gió thổi mà sinh bệnh thì không ổn. Nương con các ngươi vào trong xe ngựa ngủ đi.”
Nguyên thị vội xua tay từ chối:
“Ta và Xảo Nhi ngủ ngoài cũng được, hay để Ngưng Tuyết ngủ bên trong. Dù sao nàng là cô nương chưa xuất giá, ngủ trong xe vẫn thích hợp hơn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Ngưng Tuyết cũng vội vàng lắc đầu:
“Đại tẩu, ta sao cũng được. Ta ở ngoài ngủ với nhị tẩu cũng không sao.”
Thẩm Nhiễm nghe vậy liền nhấn giọng:
“Nếu vậy, các ngươi cứ thử vào xem. Nếu chỗ còn quá chật thì để nương con đại tẩu vào trước. Ngưng Tuyết ở ngoài cũng không sao, chúng ta sẽ chăm sóc nàng.”
Nguyên thị là đại tẩu, làm dâu trưởng, tự nhận mình phải có trách nhiệm chăm lo cho em chồng, nên không dám vào. Nàng lí nhí nói:
“Hay để Bắc Từ ngủ trong xe ngựa đi. Hắn đang bị thương, còn chịu khổ thế này cũng không được. Xảo Nhi ta dỗ ngủ cùng Ngưng Tuyết, còn ta sẽ ngủ ngoài với các ngươi.”
Thẩm Nhiễm không đợi Nguyên thị nói xong, đã cắt ngang lời nàng, nhẹ đẩy nàng lên xe:
“Đại tẩu, hắn không chịu. Ngươi là nữ quyến, cứ vào ngủ đi, đừng chối từ nữa. Vào mà xem!”
Cố mẫu thấy các nàng mãi thoái thác, bèn lên tiếng dứt khoát:
“Đừng tranh cãi nữa! Lão đại tức phụ, ôm Xảo Nhi lên xe ngựa mà ngủ!”
Nguyên thị nghe vậy, ngập ngừng một lát, rồi ngượng ngùng bế Xảo Nhi lên xe. Nàng kéo nữ nhi nằm sát vào mình, nhờ vậy bên cạnh còn chừa ra một khoảng nhỏ.
“Còn chỗ một chút, Ngưng Tuyết, hay ngươi cũng vào thử xem?” Nguyên thị quay sang nói.
Thẩm Nhiễm khẽ vỗ vai Cố Ngưng Tuyết, nhẹ giọng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đi vào đi.”
Cố Ngưng Tuyết gật đầu, chui vào trong xe. Thẩm Nhiễm kéo màn che xuống, hỏi:
“Thế nào? Chật không?”
Cố Ngưng Tuyết khẽ đáp:
“Ngũ tẩu, được rồi, ta ngủ được.”
“Vậy tốt. Các ngươi ngủ sớm đi, chúng ta ở ngay dưới xe, có việc gì thì gọi.” Thẩm Nhiễm nói rồi quay ra ngoài.
***
Dưới xe ngựa, ba người trải tấm đệm mềm xuống đất, vẫn còn khá dư chỗ. Tất cả chỉ có thể lấy mỗi người một bộ quần áo khoác tạm qua đêm.
“Nhị tẩu, ngươi ngủ sát vào xe ngựa đi, ta ngủ bên cạnh, bảo vệ các ngươi.” Cố Bắc Từ lên tiếng, rồi không đợi ai nói gì đã nằm xuống ngay.
Dư thị chẳng nói thêm, nàng tự thấy nằm trong cùng là phù hợp nhất. Vậy là chỉ còn Thẩm Nhiễm nằm ở giữa, vì nếu để Cố Bắc Từ nằm ở giữa, không ít người sẽ xì xào bàn tán. Thẩm Nhiễm chỉ liếc qua, không nói gì, lặng lẽ kéo áo khoác mỏng che ngang người rồi nhắm mắt, không buồn lý đến Cố Bắc Từ đang nằm bên cạnh.
Thẩm Nhiễm vốn định nằm ở mé ngoài cùng, như vậy buổi tối nàng có thể dễ bề bảo vệ cả nhà, mà hoạt động cũng tự nhiên hơn. Thế nhưng, Cố Bắc Từ đã ngang nhiên nằm xuống trước, khiến nàng không tiện nói thêm điều gì.
Vừa nằm xuống, Thẩm Nhiễm đã nhận ra chiếc đệm mềm thoạt nhìn thì rộng, nhưng thực tế ba người nằm vẫn rất chật. Nếu cả ba đều nằm thẳng, e rằng không thể tránh được việc sát vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro