Bị Lưu Đày, Nàng Dùng Không Gian Vơ Vét Quốc Khố Chạy Nạn
Chương 47
2024-11-20 08:10:14
Nhưng… tại sao hắn lại phải lấy lòng nàng vào đêm nay, giữa cảnh trăng mờ gió lạnh thế này? Hay là… hắn bắt đầu coi trọng nhan sắc của nàng?
Đang miên man suy nghĩ, Cố Bắc Từ bỗng ngẩng lên, ánh mắt hắn chạm phải ánh mắt nàng. Bị bắt quả tang, hắn lập tức đỏ mặt, có chút ngượng ngùng thu tay lại.
“Cái đó… ta…”
“Hư, ngủ đi!” Thẩm Nhiễm vội cắt ngang lời hắn, giọng nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy. Giải thích gì lúc này cũng chỉ làm mọi chuyện càng thêm khó xử.
“Nga…” Cố Bắc Từ ngoan ngoãn đáp, sau đó chậm rãi xoay người sang hướng khác. Qua hơn nửa canh giờ, Thẩm Nhiễm nghe tiếng hô hấp đều đều của hắn, biết rằng hắn đã ngủ.
Nhân lúc xe ngựa che khuất tầm nhìn, nàng nhanh chóng từ không gian lấy ra hai chiếc chăn bông. Một chiếc nàng đắp lên người Cố Bắc Từ, chiếc còn lại trải ra cho mình và Dư thị, nhờ vậy không khí lạnh đêm đông cũng dịu đi rất nhiều, ai nấy đều có thể ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, trước khi quan binh tuần tra, Thẩm Nhiễm vội thu hết chăn bông vào không gian. Nàng vừa nằm xuống định nghỉ thêm một lát, thì ánh mắt bất giác nhìn thấy hàng mi của Cố Bắc Từ khẽ động. Hắn… tỉnh rồi!
Thẩm Nhiễm lập tức cảnh giác. Hắn tỉnh từ lúc nào? Chẳng lẽ cả đêm hắn chỉ giả vờ ngủ? Nếu vậy, những chuyện nàng làm, chẳng phải đều bị hắn nhìn thấu hết sao?
Nhưng nghĩ lại, phát hiện thì cứ phát hiện, nàng cũng không định giải thích. Nàng khẽ nhắm mắt, tiếp tục nằm im như chưa hề hay biết.
Cố Bắc Từ chờ đợi hồi lâu, thấy Thẩm Nhiễm vẫn không có phản ứng gì. Hắn thật sự rất kinh ngạc, nhưng lại chẳng dám mở miệng hỏi. Trong đầu hắn chỉ vương vấn hình ảnh chiếc chăn bông mềm mại ấm áp đêm qua, cảm giác đó khiến hắn không muốn rời xa. Hắn thậm chí còn nhận ra, từ chất liệu đến cách may, chiếc chăn đó không giống thứ mà một gia đình bình thường có thể mua được.
Thẩm Nhiễm cảm giác được ánh mắt của hắn đang chăm chú nhìn mình, như muốn ép nàng phải nói một lời giải thích. Bị nhìn đến mất tự nhiên, nàng xoay người đưa lưng về phía hắn, tránh ánh mắt soi mói ấy.
Buổi sáng lạnh nhất trong ngày, đặc biệt là khi vừa mất đi hơi ấm của chăn bông, Thẩm Nhiễm không khỏi run rẩy. Nàng kéo áo khoác của mình lên, cuộn tròn người để xua bớt cái lạnh.
Cố Bắc Từ cũng lạnh, nhưng nhìn thấy Thẩm Nhiễm co người lại, run run trong làn gió sớm, hắn không đành lòng. Hắn cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng đắp lên người nàng.
Thẩm Nhiễm mở mắt, nhìn thấy chiếc áo khoác vừa được đặt lên, nhưng không nói gì. Trong lòng nàng nghĩ, hắn da dày thịt béo, đông lạnh một chút cũng chẳng sao, không cần nàng phải đau lòng thay hắn.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy trên eo mình có thêm một cánh tay, hơi ấm từ đó truyền đến khiến nàng giật mình. Nhưng chưa kịp phản ứng, nàng đã nhận ra Dư thị từ bên kia nhích lại gần, vòng tay ôm lấy nàng, có lẽ cũng vì quá lạnh.
Thẩm Nhiễm không nói gì, chỉ khẽ thở dài trong lòng. Một đêm lạnh lẽo, ai cũng tìm chút hơi ấm để qua được khoảng thời gian giá rét này.
Cố Bắc Từ nhìn Dư thị đang ôm chặt Thẩm Nhiễm, khóe miệng không khỏi run rẩy. Tuy nàng là thân nhị tẩu, nhưng cần ôm thì chẳng phải người nên ôm là hắn sao? Hắn đường đường là phu quân của Thẩm Nhiễm, còn chưa kịp động thủ đây!
Rất nhanh, từ trên xe ngựa, Nguyên thị ôm Xảo Nhi bước xuống. Nàng đi tìm một chỗ xa xe ngựa một chút, nơi ít người qua lại, để dỗ Xảo Nhi đi ngoài. Tiếng động trên xe khiến Dư thị cũng tỉnh dậy. Nàng ngượng ngùng cười với Thẩm Nhiễm, thấp giọng nói:
“Đều tại nhị tẩu lạnh quá, ta... ta ôm ngươi ngủ cả đêm rồi đúng không?”
Thẩm Nhiễm lắc đầu, giọng điệu thản nhiên:
“Không có việc gì.”
Lúc này, quan binh tới thúc giục mọi người dậy sớm, sau đó bắt đầu phát những chiếc màn thầu đen cứng quen thuộc. Thẩm Nhiễm vốn định kiểm tra xem nước trong các ấm còn lại bao nhiêu, nhưng khi kiểm kê, nàng bất ngờ phát hiện thiếu mất một cái ấm nước.
Đang miên man suy nghĩ, Cố Bắc Từ bỗng ngẩng lên, ánh mắt hắn chạm phải ánh mắt nàng. Bị bắt quả tang, hắn lập tức đỏ mặt, có chút ngượng ngùng thu tay lại.
“Cái đó… ta…”
“Hư, ngủ đi!” Thẩm Nhiễm vội cắt ngang lời hắn, giọng nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy. Giải thích gì lúc này cũng chỉ làm mọi chuyện càng thêm khó xử.
“Nga…” Cố Bắc Từ ngoan ngoãn đáp, sau đó chậm rãi xoay người sang hướng khác. Qua hơn nửa canh giờ, Thẩm Nhiễm nghe tiếng hô hấp đều đều của hắn, biết rằng hắn đã ngủ.
Nhân lúc xe ngựa che khuất tầm nhìn, nàng nhanh chóng từ không gian lấy ra hai chiếc chăn bông. Một chiếc nàng đắp lên người Cố Bắc Từ, chiếc còn lại trải ra cho mình và Dư thị, nhờ vậy không khí lạnh đêm đông cũng dịu đi rất nhiều, ai nấy đều có thể ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, trước khi quan binh tuần tra, Thẩm Nhiễm vội thu hết chăn bông vào không gian. Nàng vừa nằm xuống định nghỉ thêm một lát, thì ánh mắt bất giác nhìn thấy hàng mi của Cố Bắc Từ khẽ động. Hắn… tỉnh rồi!
Thẩm Nhiễm lập tức cảnh giác. Hắn tỉnh từ lúc nào? Chẳng lẽ cả đêm hắn chỉ giả vờ ngủ? Nếu vậy, những chuyện nàng làm, chẳng phải đều bị hắn nhìn thấu hết sao?
Nhưng nghĩ lại, phát hiện thì cứ phát hiện, nàng cũng không định giải thích. Nàng khẽ nhắm mắt, tiếp tục nằm im như chưa hề hay biết.
Cố Bắc Từ chờ đợi hồi lâu, thấy Thẩm Nhiễm vẫn không có phản ứng gì. Hắn thật sự rất kinh ngạc, nhưng lại chẳng dám mở miệng hỏi. Trong đầu hắn chỉ vương vấn hình ảnh chiếc chăn bông mềm mại ấm áp đêm qua, cảm giác đó khiến hắn không muốn rời xa. Hắn thậm chí còn nhận ra, từ chất liệu đến cách may, chiếc chăn đó không giống thứ mà một gia đình bình thường có thể mua được.
Thẩm Nhiễm cảm giác được ánh mắt của hắn đang chăm chú nhìn mình, như muốn ép nàng phải nói một lời giải thích. Bị nhìn đến mất tự nhiên, nàng xoay người đưa lưng về phía hắn, tránh ánh mắt soi mói ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi sáng lạnh nhất trong ngày, đặc biệt là khi vừa mất đi hơi ấm của chăn bông, Thẩm Nhiễm không khỏi run rẩy. Nàng kéo áo khoác của mình lên, cuộn tròn người để xua bớt cái lạnh.
Cố Bắc Từ cũng lạnh, nhưng nhìn thấy Thẩm Nhiễm co người lại, run run trong làn gió sớm, hắn không đành lòng. Hắn cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng đắp lên người nàng.
Thẩm Nhiễm mở mắt, nhìn thấy chiếc áo khoác vừa được đặt lên, nhưng không nói gì. Trong lòng nàng nghĩ, hắn da dày thịt béo, đông lạnh một chút cũng chẳng sao, không cần nàng phải đau lòng thay hắn.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy trên eo mình có thêm một cánh tay, hơi ấm từ đó truyền đến khiến nàng giật mình. Nhưng chưa kịp phản ứng, nàng đã nhận ra Dư thị từ bên kia nhích lại gần, vòng tay ôm lấy nàng, có lẽ cũng vì quá lạnh.
Thẩm Nhiễm không nói gì, chỉ khẽ thở dài trong lòng. Một đêm lạnh lẽo, ai cũng tìm chút hơi ấm để qua được khoảng thời gian giá rét này.
Cố Bắc Từ nhìn Dư thị đang ôm chặt Thẩm Nhiễm, khóe miệng không khỏi run rẩy. Tuy nàng là thân nhị tẩu, nhưng cần ôm thì chẳng phải người nên ôm là hắn sao? Hắn đường đường là phu quân của Thẩm Nhiễm, còn chưa kịp động thủ đây!
Rất nhanh, từ trên xe ngựa, Nguyên thị ôm Xảo Nhi bước xuống. Nàng đi tìm một chỗ xa xe ngựa một chút, nơi ít người qua lại, để dỗ Xảo Nhi đi ngoài. Tiếng động trên xe khiến Dư thị cũng tỉnh dậy. Nàng ngượng ngùng cười với Thẩm Nhiễm, thấp giọng nói:
“Đều tại nhị tẩu lạnh quá, ta... ta ôm ngươi ngủ cả đêm rồi đúng không?”
Thẩm Nhiễm lắc đầu, giọng điệu thản nhiên:
“Không có việc gì.”
Lúc này, quan binh tới thúc giục mọi người dậy sớm, sau đó bắt đầu phát những chiếc màn thầu đen cứng quen thuộc. Thẩm Nhiễm vốn định kiểm tra xem nước trong các ấm còn lại bao nhiêu, nhưng khi kiểm kê, nàng bất ngờ phát hiện thiếu mất một cái ấm nước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro