Bị Lưu Đày, Nàng Dùng Không Gian Vơ Vét Quốc Khố Chạy Nạn
Chương 49
2024-11-20 08:10:14
Trong ký ức của nàng về kiếp trước, Hứa Kiều Kiều từ đầu đến cuối đều chỉ biết lợi dụng Nguyên thị. Thực chất, nàng ta thích Cố Bắc Từ, sau còn cố tình bày kế để bị hạ dược rồi ngủ chung với hắn. Cố Bắc Từ, vì trách nhiệm, đã luôn chăm sóc Hứa Kiều Kiều nhiều hơn mức bình thường. Nhưng sau đó, khi tiền tài của hắn cạn kiệt, Hứa Kiều Kiều không chịu nổi cảnh nghèo khó và nhục nhã, liền bỏ rơi hắn để theo Vạn Bảo.
Hiện tại thì sao? Thẩm Nhiễm khẽ liếc mắt về phía Trương Mặc Lương. Với tính cách thanh cao của hắn, chắc chắn sẽ chẳng để mắt tới một nữ nhân "trà xanh" như Hứa Kiều Kiều.
Miệng nói không giận, nhưng Cố Bắc Từ thừa biết nàng vẫn còn khó chịu trong lòng. Nhưng hắn cũng không có cách nào khác, bởi đây đều là người nhà của hắn.
Hắn đành đưa ấm nước của mình cho nàng:
“Về sau ngươi dùng cái này đi. Ta biết ngươi không thích dùng chung với người khác. Ta sẽ cùng nương dùng một cái, còn để Nhị tẩu và Ngưng Tuyết dùng chung một cái khác.”
Thẩm Nhiễm lạnh lùng đẩy ấm nước trở lại:
“Ta không cần, ta tự nghĩ cách. Ngươi cứ giữ lấy mà dùng. Nước này ngươi uống nhiều vào, tốt cho việc hồi phục chân thương của ngươi.”
Cố Bắc Từ ngẩn người, không biết nói gì thêm. Trong lòng Thẩm Nhiễm đã có tính toán riêng, nếu cần, nàng sẽ tự mua một cái ấm nước từ chỗ quan binh. Nhưng tạm thời, nước trong không gian của nàng, nàng quyết không đem ra cung cấp cho bất kỳ ai.
***
Lúc này, Dư thị cầm chiếc màn thầu đen cứng mà nhíu mày. Nàng dùng sức bẻ thử, phát hiện nó cứng như đá, thật sự không thể nào ăn được. Cầm màn thầu trong tay, nàng quyết định tiến lại chỗ quan binh phát cơm để mua màn thầu trắng.
“Quan gia, cho ta sáu cái màn thầu trắng!”
Lý Hổ, một tên quan binh phụ trách phát lương, bật cười lớn:
“Mười hai văn tiền!”
“Cái gì? Bột trắng cũng chỉ 35 văn một đấu, sao các ngươi bán đắt như vậy?” Dư thị nhỏ giọng oán trách, cảm thấy giá cả thật sự quá vô lý. Rõ ràng bọn quan binh này cố ý đẩy giá lên cao, biết rõ đám người lưu đày trên đầu đã mang nặng áp lực, nay lại càng ép bọn họ đến mức không thể thở nổi.
Lý Hổ hừ lạnh, giọng điệu khinh thường:
“Muốn mua hay không thì tùy. Không cần thì đừng cản đường người khác mua!”
Dư thị cắn răng, gằn giọng: “Vậy thì sáu cái đi.”
“Chỉ năm cái thôi!”
Thẩm Nhiễm bước tới, dứt khoát đưa bạc cho quan sai, nhận lấy năm chiếc màn thầu trắng mịn.
Lý Hổ cầm bạc, xoay người cười nhạt rồi rời đi.
Dư thị nhìn chằm chằm năm chiếc màn thầu, chau mày: “Năm cái thì làm sao đủ đây?”
“Nhị tẩu, ta không đói, các ngươi cứ chia nhau ăn là được. Đừng lo cho ta. Vừa hay trong bọc ta vẫn còn chút giò heo, lát nữa lấy ra chia thêm cho mọi người một chút.”
Nói xong, Thẩm Nhiễm mở túi hành lý, lôi ra ba khúc giò được bọc cẩn thận từ tối qua, lớp dầu vẫn còn bóng mịn. Nàng chia đều ba khúc giò cho mọi người.
“Oa, thơm quá! Giò heo kìa!”
Xảo Nhi đói bụng cả đêm, vừa ngửi thấy mùi thơm đã vui sướng reo lên. Tiếng hét của nàng khiến ánh mắt của những người xung quanh lập tức quét về phía họ.
Người lớn thì còn nén được cơn thèm, nhưng vài đứa trẻ từ các nhà khác đã không chịu nổi, nhìn chiếc màn thầu khô khốc trong tay mình mà nước mắt lưng tròng, miệng không ngừng khóc nháo.
Cha mẹ của những đứa trẻ đó vội vàng quát lớn ngăn chúng lại. Thẩm Nhiễm ngẩng đầu, vừa lúc thấy Hứa Kiều Kiều ngượng ngùng đi lại gần, ánh mắt như đang ngập tràn kỳ vọng.
Chưa để nàng ta tới gần, Nguyên thị đã nhìn Thẩm Nhiễm, ánh mắt như cầu xin. Thẩm Nhiễm không nói lời nào, chỉ thản nhiên bẻ ba khúc giò, chia đều cho những người trong nhóm của mình.
“Đệ muội…” Nguyên thị ngập ngừng.
Thẩm Nhiễm không thèm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:
“Đại tẩu, đồ ăn đã chia đều, ai nấy đều có phần của mình. Nếu tẩu không muốn ăn thì có thể nhường lại cho người khác, ta không ý kiến. Nhưng phần của người khác, tẩu đừng tính toán giùm.
Hiện tại thì sao? Thẩm Nhiễm khẽ liếc mắt về phía Trương Mặc Lương. Với tính cách thanh cao của hắn, chắc chắn sẽ chẳng để mắt tới một nữ nhân "trà xanh" như Hứa Kiều Kiều.
Miệng nói không giận, nhưng Cố Bắc Từ thừa biết nàng vẫn còn khó chịu trong lòng. Nhưng hắn cũng không có cách nào khác, bởi đây đều là người nhà của hắn.
Hắn đành đưa ấm nước của mình cho nàng:
“Về sau ngươi dùng cái này đi. Ta biết ngươi không thích dùng chung với người khác. Ta sẽ cùng nương dùng một cái, còn để Nhị tẩu và Ngưng Tuyết dùng chung một cái khác.”
Thẩm Nhiễm lạnh lùng đẩy ấm nước trở lại:
“Ta không cần, ta tự nghĩ cách. Ngươi cứ giữ lấy mà dùng. Nước này ngươi uống nhiều vào, tốt cho việc hồi phục chân thương của ngươi.”
Cố Bắc Từ ngẩn người, không biết nói gì thêm. Trong lòng Thẩm Nhiễm đã có tính toán riêng, nếu cần, nàng sẽ tự mua một cái ấm nước từ chỗ quan binh. Nhưng tạm thời, nước trong không gian của nàng, nàng quyết không đem ra cung cấp cho bất kỳ ai.
***
Lúc này, Dư thị cầm chiếc màn thầu đen cứng mà nhíu mày. Nàng dùng sức bẻ thử, phát hiện nó cứng như đá, thật sự không thể nào ăn được. Cầm màn thầu trong tay, nàng quyết định tiến lại chỗ quan binh phát cơm để mua màn thầu trắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Quan gia, cho ta sáu cái màn thầu trắng!”
Lý Hổ, một tên quan binh phụ trách phát lương, bật cười lớn:
“Mười hai văn tiền!”
“Cái gì? Bột trắng cũng chỉ 35 văn một đấu, sao các ngươi bán đắt như vậy?” Dư thị nhỏ giọng oán trách, cảm thấy giá cả thật sự quá vô lý. Rõ ràng bọn quan binh này cố ý đẩy giá lên cao, biết rõ đám người lưu đày trên đầu đã mang nặng áp lực, nay lại càng ép bọn họ đến mức không thể thở nổi.
Lý Hổ hừ lạnh, giọng điệu khinh thường:
“Muốn mua hay không thì tùy. Không cần thì đừng cản đường người khác mua!”
Dư thị cắn răng, gằn giọng: “Vậy thì sáu cái đi.”
“Chỉ năm cái thôi!”
Thẩm Nhiễm bước tới, dứt khoát đưa bạc cho quan sai, nhận lấy năm chiếc màn thầu trắng mịn.
Lý Hổ cầm bạc, xoay người cười nhạt rồi rời đi.
Dư thị nhìn chằm chằm năm chiếc màn thầu, chau mày: “Năm cái thì làm sao đủ đây?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhị tẩu, ta không đói, các ngươi cứ chia nhau ăn là được. Đừng lo cho ta. Vừa hay trong bọc ta vẫn còn chút giò heo, lát nữa lấy ra chia thêm cho mọi người một chút.”
Nói xong, Thẩm Nhiễm mở túi hành lý, lôi ra ba khúc giò được bọc cẩn thận từ tối qua, lớp dầu vẫn còn bóng mịn. Nàng chia đều ba khúc giò cho mọi người.
“Oa, thơm quá! Giò heo kìa!”
Xảo Nhi đói bụng cả đêm, vừa ngửi thấy mùi thơm đã vui sướng reo lên. Tiếng hét của nàng khiến ánh mắt của những người xung quanh lập tức quét về phía họ.
Người lớn thì còn nén được cơn thèm, nhưng vài đứa trẻ từ các nhà khác đã không chịu nổi, nhìn chiếc màn thầu khô khốc trong tay mình mà nước mắt lưng tròng, miệng không ngừng khóc nháo.
Cha mẹ của những đứa trẻ đó vội vàng quát lớn ngăn chúng lại. Thẩm Nhiễm ngẩng đầu, vừa lúc thấy Hứa Kiều Kiều ngượng ngùng đi lại gần, ánh mắt như đang ngập tràn kỳ vọng.
Chưa để nàng ta tới gần, Nguyên thị đã nhìn Thẩm Nhiễm, ánh mắt như cầu xin. Thẩm Nhiễm không nói lời nào, chỉ thản nhiên bẻ ba khúc giò, chia đều cho những người trong nhóm của mình.
“Đệ muội…” Nguyên thị ngập ngừng.
Thẩm Nhiễm không thèm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:
“Đại tẩu, đồ ăn đã chia đều, ai nấy đều có phần của mình. Nếu tẩu không muốn ăn thì có thể nhường lại cho người khác, ta không ý kiến. Nhưng phần của người khác, tẩu đừng tính toán giùm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro