Bị Lưu Đày, Nàng Dùng Không Gian Vơ Vét Quốc Khố Chạy Nạn
Chương 5
2024-11-20 08:10:14
"Ngươi có thể đừng lăn qua lăn lại nữa không? Nếu không ngủ thì ra ngoài mà ngủ!"
Giọng nói lạnh nhạt của Thẩm Nhiễm vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Cố Bắc Từ nheo mắt, quay sang nhìn nàng:
"Ngươi tưởng tiểu gia thích nằm ở đây lắm à? Nhưng trường kỷ lại hẹp, nệm thì cứng, chân ta còn không duỗi thẳng được, thế thì làm sao mà ngủ?"
"Vậy thì đừng ngủ."
Thẩm Nhiễm ngồi bật dậy, không nói không rằng, túm lấy hắn từ trên nệm rồi thẳng tay đẩy ra khỏi cửa. Tiện tay, nàng cũng ném luôn gối và chăn của hắn ra ngoài.
"Ngươi… Ngươi đúng là nữ nhân đanh đá, khinh người quá đáng!" Cố Bắc Từ tức đến đỏ mặt, chỉ vào nàng mắng lớn.
Thẩm Nhiễm vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, chẳng buồn tranh cãi. Nàng xoay người trở lại phòng, nhặt luôn đôi giày của hắn, ném ra ngoài cửa, rồi đóng "phập" cánh cửa lại ngay trước mặt hắn.
"Ngươi… Ngươi có giỏi thì về sau đừng cầu bổn thiếu gia trở về!"
Thẩm Nhiễm cười nhạt, nhấc tay xua xua:
"Đi thong thả, không tiễn."
Cố Bắc Từ đứng ngoài, tức đến mức giậm chân. Hắn đang định lớn tiếng mắng tiếp thì cánh cửa phòng đóng sầm lại trước mặt hắn.
"Khinh người quá đáng! Tức chết tiểu gia ta rồi!"
Tiểu Ngũ vội chạy tới, nhặt chăn gối lên, nhìn thiếu gia nhà mình đang nổi trận lôi đình mà không dám ho he tiếng nào. Hắn ngập ngừng một lát rồi dè dặt hỏi:
"Ngũ thiếu gia, hay là ngài quay lại đi. Ban đêm ra ngoài không tiện đâu…"
Cố Bắc Từ lườm hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói thêm lời nào, gương mặt đen như đáy nồi.
"Mân Hồng Uyển!"
Cố Bắc Từ hừ lạnh đáp, ánh mắt sáng lên vẻ bất mãn.
Mân Hồng Uyển, kỹ viện nổi danh nhất kinh thành, nơi mà các công tử quyền quý thường lui tới để tiêu khiển. Hắn trước kia cũng từng đến vài lần, nhưng chỉ để xem ca vũ. Bởi lẽ, đám cô nương ở đó xức hương quá nồng, mỗi lần đến gần là hắn lại thấy khó chịu, buồn nôn. Vậy nên, Cố Bắc Từ chưa bao giờ điểm ai, chỉ đến ngồi cho có mà thôi.
"Không… Không được đâu, thiếu gia! Lão phu nhân đã dặn, nếu ngài còn dám đến đó nữa, bà sẽ đánh gãy chân ngài!"
Tiểu Ngũ vội vàng chạy tới, đưa tay giữ lấy hắn, giọng điệu đầy lo lắng.
Cố Bắc Từ nhướn mày, ánh mắt không tin tưởng nhìn hắn: "Thật là mẹ ta nói?"
"Thiên chân vạn xác! Nếu nô tài dám nói sai một chữ, nguyện bị trời đánh năm lôi giáng xuống!"
"Đừng, đừng… Không cần nghiêm trọng như thế!"
Cố Bắc Từ giật mình, vội kéo tay Tiểu Ngũ xuống. Hắn chẳng dám để lời thề như thế vang lên, lỡ mà đắc tội vị thần tiên nào thì không xong!
"Vậy… đi tìm cho bổn thiếu gia một căn phòng khác đi."
Tiểu Ngũ lắc đầu nguầy nguậy: "Không được, thiếu gia ơi! Tất cả chìa khóa đều trong tay lão phu nhân. Nô tài làm sao có nổi chứ!"
Cố Bắc Từ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại. Nhưng trong lòng hắn đã bừng bừng lửa giận, nghiến răng hỏi:
"Thế bổn thiếu gia ngủ ở đâu? Không lẽ phải ngủ ngoài sân?"
Tiểu Ngũ dè dặt đề nghị: "Thiếu gia… nếu ngài không chê, có thể tạm ngủ cùng nô tài một chút?"
"Ngủ cùng ngươi?"
Tiểu Ngũ gật đầu lia lịa, vẻ mặt như chờ đợi một ân huệ lớn lao.
"Chỗ ngươi có hôi không?"
"…"
Tiểu Ngũ nhất thời nghẹn họng. Làm nam nhân, ở chút mùi vị là chuyện bình thường, huống hồ mấy người ngủ chung thì càng không tránh khỏi.
Nhìn vẻ mặt lúng túng của Tiểu Ngũ, Cố Bắc Từ ghét bỏ quay mặt đi. Nhưng hắn cũng biết tình thế trước mắt không còn lựa chọn nào khác. Ngủ ngoài sân thì mất mặt, còn về phòng… nghĩ đến người đàn bà đanh đá kia, hắn không khỏi rùng mình.
"Đi, dẫn đường!"
Tiểu Ngũ vui mừng khôn xiết, cảm giác như được ban ơn lớn, vội vàng chạy trước dẫn thiếu gia đến chỗ mình ở.
Nhưng vừa bước vào, Cố Bắc Từ lập tức hối hận. Mùi ẩm mốc lẫn với thứ mùi hôi chân xộc thẳng vào mũi, thiếu chút nữa làm hắn ngạt thở mà ngất đi.
"Ngươi… sống kiểu gì vậy?"
Hắn vội lùi lại, không nhịn được mà quát. Đưa tay túm lấy chăn gối của Tiểu Ngũ, hắn xoay người rời khỏi mà chẳng nói thêm câu nào.
Giọng nói lạnh nhạt của Thẩm Nhiễm vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Cố Bắc Từ nheo mắt, quay sang nhìn nàng:
"Ngươi tưởng tiểu gia thích nằm ở đây lắm à? Nhưng trường kỷ lại hẹp, nệm thì cứng, chân ta còn không duỗi thẳng được, thế thì làm sao mà ngủ?"
"Vậy thì đừng ngủ."
Thẩm Nhiễm ngồi bật dậy, không nói không rằng, túm lấy hắn từ trên nệm rồi thẳng tay đẩy ra khỏi cửa. Tiện tay, nàng cũng ném luôn gối và chăn của hắn ra ngoài.
"Ngươi… Ngươi đúng là nữ nhân đanh đá, khinh người quá đáng!" Cố Bắc Từ tức đến đỏ mặt, chỉ vào nàng mắng lớn.
Thẩm Nhiễm vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, chẳng buồn tranh cãi. Nàng xoay người trở lại phòng, nhặt luôn đôi giày của hắn, ném ra ngoài cửa, rồi đóng "phập" cánh cửa lại ngay trước mặt hắn.
"Ngươi… Ngươi có giỏi thì về sau đừng cầu bổn thiếu gia trở về!"
Thẩm Nhiễm cười nhạt, nhấc tay xua xua:
"Đi thong thả, không tiễn."
Cố Bắc Từ đứng ngoài, tức đến mức giậm chân. Hắn đang định lớn tiếng mắng tiếp thì cánh cửa phòng đóng sầm lại trước mặt hắn.
"Khinh người quá đáng! Tức chết tiểu gia ta rồi!"
Tiểu Ngũ vội chạy tới, nhặt chăn gối lên, nhìn thiếu gia nhà mình đang nổi trận lôi đình mà không dám ho he tiếng nào. Hắn ngập ngừng một lát rồi dè dặt hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngũ thiếu gia, hay là ngài quay lại đi. Ban đêm ra ngoài không tiện đâu…"
Cố Bắc Từ lườm hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói thêm lời nào, gương mặt đen như đáy nồi.
"Mân Hồng Uyển!"
Cố Bắc Từ hừ lạnh đáp, ánh mắt sáng lên vẻ bất mãn.
Mân Hồng Uyển, kỹ viện nổi danh nhất kinh thành, nơi mà các công tử quyền quý thường lui tới để tiêu khiển. Hắn trước kia cũng từng đến vài lần, nhưng chỉ để xem ca vũ. Bởi lẽ, đám cô nương ở đó xức hương quá nồng, mỗi lần đến gần là hắn lại thấy khó chịu, buồn nôn. Vậy nên, Cố Bắc Từ chưa bao giờ điểm ai, chỉ đến ngồi cho có mà thôi.
"Không… Không được đâu, thiếu gia! Lão phu nhân đã dặn, nếu ngài còn dám đến đó nữa, bà sẽ đánh gãy chân ngài!"
Tiểu Ngũ vội vàng chạy tới, đưa tay giữ lấy hắn, giọng điệu đầy lo lắng.
Cố Bắc Từ nhướn mày, ánh mắt không tin tưởng nhìn hắn: "Thật là mẹ ta nói?"
"Thiên chân vạn xác! Nếu nô tài dám nói sai một chữ, nguyện bị trời đánh năm lôi giáng xuống!"
"Đừng, đừng… Không cần nghiêm trọng như thế!"
Cố Bắc Từ giật mình, vội kéo tay Tiểu Ngũ xuống. Hắn chẳng dám để lời thề như thế vang lên, lỡ mà đắc tội vị thần tiên nào thì không xong!
"Vậy… đi tìm cho bổn thiếu gia một căn phòng khác đi."
Tiểu Ngũ lắc đầu nguầy nguậy: "Không được, thiếu gia ơi! Tất cả chìa khóa đều trong tay lão phu nhân. Nô tài làm sao có nổi chứ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Bắc Từ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại. Nhưng trong lòng hắn đã bừng bừng lửa giận, nghiến răng hỏi:
"Thế bổn thiếu gia ngủ ở đâu? Không lẽ phải ngủ ngoài sân?"
Tiểu Ngũ dè dặt đề nghị: "Thiếu gia… nếu ngài không chê, có thể tạm ngủ cùng nô tài một chút?"
"Ngủ cùng ngươi?"
Tiểu Ngũ gật đầu lia lịa, vẻ mặt như chờ đợi một ân huệ lớn lao.
"Chỗ ngươi có hôi không?"
"…"
Tiểu Ngũ nhất thời nghẹn họng. Làm nam nhân, ở chút mùi vị là chuyện bình thường, huống hồ mấy người ngủ chung thì càng không tránh khỏi.
Nhìn vẻ mặt lúng túng của Tiểu Ngũ, Cố Bắc Từ ghét bỏ quay mặt đi. Nhưng hắn cũng biết tình thế trước mắt không còn lựa chọn nào khác. Ngủ ngoài sân thì mất mặt, còn về phòng… nghĩ đến người đàn bà đanh đá kia, hắn không khỏi rùng mình.
"Đi, dẫn đường!"
Tiểu Ngũ vui mừng khôn xiết, cảm giác như được ban ơn lớn, vội vàng chạy trước dẫn thiếu gia đến chỗ mình ở.
Nhưng vừa bước vào, Cố Bắc Từ lập tức hối hận. Mùi ẩm mốc lẫn với thứ mùi hôi chân xộc thẳng vào mũi, thiếu chút nữa làm hắn ngạt thở mà ngất đi.
"Ngươi… sống kiểu gì vậy?"
Hắn vội lùi lại, không nhịn được mà quát. Đưa tay túm lấy chăn gối của Tiểu Ngũ, hắn xoay người rời khỏi mà chẳng nói thêm câu nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro