Bị Mắng Là Ngôi Sao Chổi Ư? Toàn Thôn Khóc Chít Chít Cầu Ta Dẫn Theo Làm Giàu
Xử Lý Thịt 1
Nam Phi Nhất Khách
2024-11-22 00:17:49
Lý Tú Nương vẫn luôn không nói chuyện, bà muốn nhìn bà già kia còn có thể nói ra những lời vô sỉ nào.
Nghe bà ta nói như vậy, bà ấy tức giận tới ngực thở dốc.
“Lão thái thái, bà nói vậy không khỏi quá khắc nghiệt rồi đấy”
“Bà há mồm ra là ngôi sao chổi, ngậm miệng lại là con hoang, đâu có giống như lời nói của người lớn trong nhà chứ”
Thẩm gia nuôi lớn Niệm tỷ nhi, nhưng là do bà và tướng công nuôi lớn, không liên quan đến lão Cao thị.
Thẩm Niệm nhìn cha mẹ vì mình mà không chút thoái nhượng, Thẩm Mãn cố chấp đứng bảo vệ trước mặt mình, trái tim nàng cảm thấy ấm áp.
Đến từ mạt thế có lòng người vặn vẹo, không thể yêu cầu Thẩm Niệm có đạo đức tình cảm.
Muốn sống sót ở thế giới khắp nơi đều là quái vật thì làm gì có ai hiền lành chứ?!
Thẩm Niệm gặp qua rất nhiều người ghê tởm, vẫn luôn cảm thấy lòng người hiểm ác.
Nhưng trong giây phút này, nhìn một nhà Thẩm Nhị che chở nàng vô điều kiện, nàng biết bọn họ đã đi vào trái tim nàng.
Lão Cao thị rất tức giận, đôi mắt giống như có ngọn lửa: “Nương tử lão nhị, ngươi đang dạy dỗ ta sao?”
Lý Tú Nương gục đầu xuống: “…… Con dâu không dám”
Bộ dạng không phục nhưng không thể làm gì.
“Phi!!” Lão Cao thị phỉ nhổ, ước gì có thể cào nát mặt Lý Tú Nương.
“Ngươi không dám? Ngươi có cái gì không dám, ngay cả mẹ chồng mà cũng dám chống đối, Thẩm lão nhị thật là cưới được một người thê tử tốt”
Cao Nguyệt Hồng thấy nhị tẩu bị mẹ chồng dạy dỗ thì trên mặt lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Thẩm Nhị chỉ làm như không nghe được lão thái thái đang châm chọc mà chỉ cười nói: “Tú Nương luôn là một người thê tử tốt, giỏi làm, đúng thật là một người thê tử tốt”
Tâm lý của Lý Tú Nương mạnh mẽ, căn bản không đặt lời mẹ chồng ở trong lòng, chỉ là khi nghe tướng công nói như vậy thì trong lòng bà vẫn cảm thấy nóng hầm hập.
Thẩm Niệm nhớ thương việc ăn thịt, không muốn nhiều lời với đám người muốn có được lợi ích từ nàng, nói: “Bà nội, tứ thẩm, các ngươi đừng bám lấy cha nương ta! Con mồi là do ta săn, ta không muốn cho các ngươi, các ngươi tìm ai cũng vô ích!”
Lười nhìn sắc mặt hai người kia khó coi thế nào, nàng vỗ vai Thẩm Mãn: “Mãn ca nhi, về sân thôi, tỷ biểu diễn kỹ năng giết heo cho đệ xem”
Nói xong, hai tỷ đệ liền rời đi.
Hai vợ chồng Thẩm Nhị liếc nhau, sau đó cũng rời đi.
Mẹ chồng nàng dâu lão Cao thị và tiểu Cao thị tức giận đến mức cả người phát run.
“Nương, nhị ca và nhị tẩu thật quá đáng, quả thực không tôn trọng người làm chủ gia đình như ngài, ngài sẽ không nhìn bọn họ vẫn luôn kiêu ngạo như vậy chứ?” Cao Nguyệt Hồng châm ngòi thổi gió.
Ánh mắt lão Cao thị hung ác: “Đương nhiên sẽ không, chờ mà xem——”
-
Sân nhị phòng, Thẩm Niệm mài dao bóng loáng bắt đầu giết heo.
Tay nghề của nàng được luyện ra ở mạt thế, động tác của nàng thong thả ung dung lưu loát và ưu nhã.
Một đao xuống, lấy máu, dùng nước ấm rửa qua, cạo lông, mổ bụng, chia khúc ……
Da hổ và da thỏ phải cẩn thận hơn một chút, xương hổ sẽ để lại cho đại bá biết bào chế dược liệu xử lý…… trong lòng Thẩm Niệm đã có tính toán.
Thẩm Nhị và Lý Tú Nương nhìn hình ảnh này mà tròng mắt suýt chút nữa đã rơi xuống.
Nghe bà ta nói như vậy, bà ấy tức giận tới ngực thở dốc.
“Lão thái thái, bà nói vậy không khỏi quá khắc nghiệt rồi đấy”
“Bà há mồm ra là ngôi sao chổi, ngậm miệng lại là con hoang, đâu có giống như lời nói của người lớn trong nhà chứ”
Thẩm gia nuôi lớn Niệm tỷ nhi, nhưng là do bà và tướng công nuôi lớn, không liên quan đến lão Cao thị.
Thẩm Niệm nhìn cha mẹ vì mình mà không chút thoái nhượng, Thẩm Mãn cố chấp đứng bảo vệ trước mặt mình, trái tim nàng cảm thấy ấm áp.
Đến từ mạt thế có lòng người vặn vẹo, không thể yêu cầu Thẩm Niệm có đạo đức tình cảm.
Muốn sống sót ở thế giới khắp nơi đều là quái vật thì làm gì có ai hiền lành chứ?!
Thẩm Niệm gặp qua rất nhiều người ghê tởm, vẫn luôn cảm thấy lòng người hiểm ác.
Nhưng trong giây phút này, nhìn một nhà Thẩm Nhị che chở nàng vô điều kiện, nàng biết bọn họ đã đi vào trái tim nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão Cao thị rất tức giận, đôi mắt giống như có ngọn lửa: “Nương tử lão nhị, ngươi đang dạy dỗ ta sao?”
Lý Tú Nương gục đầu xuống: “…… Con dâu không dám”
Bộ dạng không phục nhưng không thể làm gì.
“Phi!!” Lão Cao thị phỉ nhổ, ước gì có thể cào nát mặt Lý Tú Nương.
“Ngươi không dám? Ngươi có cái gì không dám, ngay cả mẹ chồng mà cũng dám chống đối, Thẩm lão nhị thật là cưới được một người thê tử tốt”
Cao Nguyệt Hồng thấy nhị tẩu bị mẹ chồng dạy dỗ thì trên mặt lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Thẩm Nhị chỉ làm như không nghe được lão thái thái đang châm chọc mà chỉ cười nói: “Tú Nương luôn là một người thê tử tốt, giỏi làm, đúng thật là một người thê tử tốt”
Tâm lý của Lý Tú Nương mạnh mẽ, căn bản không đặt lời mẹ chồng ở trong lòng, chỉ là khi nghe tướng công nói như vậy thì trong lòng bà vẫn cảm thấy nóng hầm hập.
Thẩm Niệm nhớ thương việc ăn thịt, không muốn nhiều lời với đám người muốn có được lợi ích từ nàng, nói: “Bà nội, tứ thẩm, các ngươi đừng bám lấy cha nương ta! Con mồi là do ta săn, ta không muốn cho các ngươi, các ngươi tìm ai cũng vô ích!”
Lười nhìn sắc mặt hai người kia khó coi thế nào, nàng vỗ vai Thẩm Mãn: “Mãn ca nhi, về sân thôi, tỷ biểu diễn kỹ năng giết heo cho đệ xem”
Nói xong, hai tỷ đệ liền rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai vợ chồng Thẩm Nhị liếc nhau, sau đó cũng rời đi.
Mẹ chồng nàng dâu lão Cao thị và tiểu Cao thị tức giận đến mức cả người phát run.
“Nương, nhị ca và nhị tẩu thật quá đáng, quả thực không tôn trọng người làm chủ gia đình như ngài, ngài sẽ không nhìn bọn họ vẫn luôn kiêu ngạo như vậy chứ?” Cao Nguyệt Hồng châm ngòi thổi gió.
Ánh mắt lão Cao thị hung ác: “Đương nhiên sẽ không, chờ mà xem——”
-
Sân nhị phòng, Thẩm Niệm mài dao bóng loáng bắt đầu giết heo.
Tay nghề của nàng được luyện ra ở mạt thế, động tác của nàng thong thả ung dung lưu loát và ưu nhã.
Một đao xuống, lấy máu, dùng nước ấm rửa qua, cạo lông, mổ bụng, chia khúc ……
Da hổ và da thỏ phải cẩn thận hơn một chút, xương hổ sẽ để lại cho đại bá biết bào chế dược liệu xử lý…… trong lòng Thẩm Niệm đã có tính toán.
Thẩm Nhị và Lý Tú Nương nhìn hình ảnh này mà tròng mắt suýt chút nữa đã rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro