Bị Mắng Là Ngôi Sao Chổi Ư? Toàn Thôn Khóc Chít Chít Cầu Ta Dẫn Theo Làm Giàu
Tới Nhà Trương...
Nam Phi Nhất Khách
2024-11-22 00:17:49
30 lượng?!!!
Thẩm Càn và Thẩm Khôn bị giá cả này làm cho choáng váng đầu óc.
Thẩm Niệm cũng không biết giá này là cao hay thấp, theo thói quen nâng giá: “Giá này quá thấp”
Người bán dạo kia lần này muốn đi tới Trung Đô, nơi đó có rất nhiều quan lớn và quý nhân, họ đều là kẻ không thiếu tiền.
Tấm da hổ này không tồi, nhất định có thể bán được giá tốt.
Lập tức bỏ thêm 10 lượng: “Như vậy đi, 40 lượng, cô nương cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt Thẩm Niệm hờ hững.
Khi xử lý da hổ thì nàng có dùng dị năng hệ mộc, tấm da hổ này có công hiệu nuôi dưỡng thân thể, bán bao nhiêu cũng đáng giá.
Người bán dạo cho rằng nàng vẫn không muốn nên cắn răng nói: “Ta lại thêm 5 lượng, nếu được thì bán, không được thì thôi”
45 lượng đã là giá cao nhất mà hắn có thể lấy ra.
Thẩm Niệm lập tức hoàn hồn: “Được”
Một tấm da hổ bán được 45 lượng, mọi người vây xem náo nhiệt rất thoả mãn.
Thẩm Khôn véo vào đùi mới làm chính mình miễn cưỡng bình tĩnh, tranh thủ lúc này có nhiều người nên há mồm hét to: “Thịt heo rừng và thịt hổ mới mẻ đây, mua sớm chọn sớm, quá hạn thì hết”
Người xem náo nhiệt vây quanh, ngươi một cân ta hai cân.
Chỉ một lúc sau đã bán được kha khá.
Thịt hổ đắt hơn một chút nên tạm thời không có ai mua.
Đại nương bày quán bên cạnh tốt bụng nói: “Cô nương, ta nghe nói Trương viên ngoại muốn làm mừng thọ cho lão phụ, trong nhà đang thiếu món ăn hoang dã, các ngươi có thể đi đến thành đông hỏi một câu”
Tin tức này quả thực là mưa đúng lúc, Thẩm Càn đưa cho đại nương một miếng thịt heo làm quà cảm ơn: “Cảm ơn đại nương, chúng ta sẽ đi tới thành đông”
Nói xong liền dẫn theo Thẩm Khôn và Thẩm Niệm rời đi.
Đại nương kia không ngờ mình sẽ nhận được một miếng thịt, tất nhiên là vô cùng sung sướng.
Trương viên ngoại là người tốt nổi tiếng trong huyện, thủ vệ cũng hiền lành.
Nghe nói đám người Thẩm Niệm tới bán món ăn hoang dã liền lập tức gọi quản gia tới.
Quản gia thấy thịt thật sự mới mẻ, thịt hổ cũng là loại khó mua được, cho nên tự làm chủ mua lại.
Đây cũng là do kỹ năng xử lý thịt của Thẩm Niệm tốt, từng miếng thịt rõ ràng, màu da đẹp, còn đỡ phải xử lý lại thêm một lần.
“Các ngươi xử lý thịt rất tốt, ta ra giá 30 văn một cân, vài vị cảm thấy thế nào?”
Thẩm Càn biết giá này đã không thấp, gật đầu nói: “Được”
“Tiểu ca thật sảng khoái” Quản gia Trương phủ cười nói một câu, ý bảo người hầu mang thịt đi cân.
Bọn họ hành động nhanh chóng.
Một thanh niên nhìn khá nhanh nhẹn nói: “Quản gia, 320 cân”
“Cũng chính là hơn 9 lượng, chưa đến 10 lượng” Trương quản gia nhanh chóng tính ra, thấy đám người Thẩm Niệm ăn mặc cũ nát, sắc mặt cũng không quá tốt, trong lòng mềm nhũn nói: “Ta làm tròn cho các ngươi, số dư ra coi như là quà cảm ơn các ngươi đặc biệt tới chúc thọ lão thái gia nhà chúng ta”
Nói xong liền móc ra 10 lượng bạc đưa cho Thẩm Càn.
Thẩm Càn đáp lễ: “Cảm ơn Trương quản gia”
Thẩm Khôn và Thẩm Niệm cũng cúi nhẹ người.
Sau đó, ba huynh muội rời đi Trương phủ.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, một tiểu tử trong sân đột nhiên mở miệng: “Đại cữu, một cân 30 văn có phải đắt quá không?”
Trương quản gia liếc nhìn cháu ngoại một cái, lắc đầu: “Không nhiều lắm”
Nói xong lại giải thích: “Hổ chính là thú dữ, người bình thường làm sao dám đi đánh hổ, ba huynh muội vừa rồi có thể đánh được một con hổ, sau lưng nhất định còn có người tài, giá cả đúng chỗ, nếu sau này có chuyện gì cũng dễ thương lượng”
Thẩm Càn và Thẩm Khôn bị giá cả này làm cho choáng váng đầu óc.
Thẩm Niệm cũng không biết giá này là cao hay thấp, theo thói quen nâng giá: “Giá này quá thấp”
Người bán dạo kia lần này muốn đi tới Trung Đô, nơi đó có rất nhiều quan lớn và quý nhân, họ đều là kẻ không thiếu tiền.
Tấm da hổ này không tồi, nhất định có thể bán được giá tốt.
Lập tức bỏ thêm 10 lượng: “Như vậy đi, 40 lượng, cô nương cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt Thẩm Niệm hờ hững.
Khi xử lý da hổ thì nàng có dùng dị năng hệ mộc, tấm da hổ này có công hiệu nuôi dưỡng thân thể, bán bao nhiêu cũng đáng giá.
Người bán dạo cho rằng nàng vẫn không muốn nên cắn răng nói: “Ta lại thêm 5 lượng, nếu được thì bán, không được thì thôi”
45 lượng đã là giá cao nhất mà hắn có thể lấy ra.
Thẩm Niệm lập tức hoàn hồn: “Được”
Một tấm da hổ bán được 45 lượng, mọi người vây xem náo nhiệt rất thoả mãn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Khôn véo vào đùi mới làm chính mình miễn cưỡng bình tĩnh, tranh thủ lúc này có nhiều người nên há mồm hét to: “Thịt heo rừng và thịt hổ mới mẻ đây, mua sớm chọn sớm, quá hạn thì hết”
Người xem náo nhiệt vây quanh, ngươi một cân ta hai cân.
Chỉ một lúc sau đã bán được kha khá.
Thịt hổ đắt hơn một chút nên tạm thời không có ai mua.
Đại nương bày quán bên cạnh tốt bụng nói: “Cô nương, ta nghe nói Trương viên ngoại muốn làm mừng thọ cho lão phụ, trong nhà đang thiếu món ăn hoang dã, các ngươi có thể đi đến thành đông hỏi một câu”
Tin tức này quả thực là mưa đúng lúc, Thẩm Càn đưa cho đại nương một miếng thịt heo làm quà cảm ơn: “Cảm ơn đại nương, chúng ta sẽ đi tới thành đông”
Nói xong liền dẫn theo Thẩm Khôn và Thẩm Niệm rời đi.
Đại nương kia không ngờ mình sẽ nhận được một miếng thịt, tất nhiên là vô cùng sung sướng.
Trương viên ngoại là người tốt nổi tiếng trong huyện, thủ vệ cũng hiền lành.
Nghe nói đám người Thẩm Niệm tới bán món ăn hoang dã liền lập tức gọi quản gia tới.
Quản gia thấy thịt thật sự mới mẻ, thịt hổ cũng là loại khó mua được, cho nên tự làm chủ mua lại.
Đây cũng là do kỹ năng xử lý thịt của Thẩm Niệm tốt, từng miếng thịt rõ ràng, màu da đẹp, còn đỡ phải xử lý lại thêm một lần.
“Các ngươi xử lý thịt rất tốt, ta ra giá 30 văn một cân, vài vị cảm thấy thế nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Càn biết giá này đã không thấp, gật đầu nói: “Được”
“Tiểu ca thật sảng khoái” Quản gia Trương phủ cười nói một câu, ý bảo người hầu mang thịt đi cân.
Bọn họ hành động nhanh chóng.
Một thanh niên nhìn khá nhanh nhẹn nói: “Quản gia, 320 cân”
“Cũng chính là hơn 9 lượng, chưa đến 10 lượng” Trương quản gia nhanh chóng tính ra, thấy đám người Thẩm Niệm ăn mặc cũ nát, sắc mặt cũng không quá tốt, trong lòng mềm nhũn nói: “Ta làm tròn cho các ngươi, số dư ra coi như là quà cảm ơn các ngươi đặc biệt tới chúc thọ lão thái gia nhà chúng ta”
Nói xong liền móc ra 10 lượng bạc đưa cho Thẩm Càn.
Thẩm Càn đáp lễ: “Cảm ơn Trương quản gia”
Thẩm Khôn và Thẩm Niệm cũng cúi nhẹ người.
Sau đó, ba huynh muội rời đi Trương phủ.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, một tiểu tử trong sân đột nhiên mở miệng: “Đại cữu, một cân 30 văn có phải đắt quá không?”
Trương quản gia liếc nhìn cháu ngoại một cái, lắc đầu: “Không nhiều lắm”
Nói xong lại giải thích: “Hổ chính là thú dữ, người bình thường làm sao dám đi đánh hổ, ba huynh muội vừa rồi có thể đánh được một con hổ, sau lưng nhất định còn có người tài, giá cả đúng chỗ, nếu sau này có chuyện gì cũng dễ thương lượng”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro