Bị Mắng Là Ngôi Sao Chổi Ư? Toàn Thôn Khóc Chít Chít Cầu Ta Dẫn Theo Làm Giàu
Cậu Bé Đã Năm T...
Nam Phi Nhất Khách
2024-11-15 15:58:33
Thẩm Niệm đã nghe nhiều lời nịnh nọt nên chuyển đề tài hỏi: “Các ngươi biết Mãn ca nhi bị làm sao không?”
“Ta biết” Người nói chuyện chính là một đứa nhỏ trạc tuổi Mãn ca nhi.
Đứa nhỏ đi đến bên cạnh Thẩm Niệm, cậu bé liếc nhìn con rắn đen lớn trên vai nàng xong liền nâng lên khuôn mặt nhỏ đen tuyền nói: “Phúc Toàn đẩy Mãn ca nhi, còn nói sau này Mãn ca nhi chỉ có thể đi bến tàu khiêng hàng, cả đời này đừng hòng nghĩ đến việc làm người đọc sách”
Trong mắt Thẩm Niệm loé lên một tia lạnh lẽo.
Khi nhìn sang Mãn ca nhi lại là vẻ mặt dịu dàng.
“Không bị thương chứ?”
Đám trẻ con ở nông thôn đều chắc nịch, Mãn ca nhi lắc đầu: “Không có”
Chỉ là trên mông có hơi đau.
Nhưng cậu bé đã 5 tuổi rưỡi, không còn là một đứa bé 3 tuổi, đương nhiên sẽ không mách lẻo.
“Không đau thì khóc cái gì?” Thẩm Niệm nói xong liền duỗi tay xoa đầu Mãn ca nhi.
“Thẩm Phúc Toàn nói đệ chỉ có thể đi bến tàu khiêng hàng thì sau ngày đệ sẽ đi khiêng hàng sao? Đừng nghe thấy miệng cậu ta phun phân, còn không phải là đọc sách thôi sao, chúng ta cũng đọc sách”
Mãn ca nhi từ nhỏ đã hiểu chuyện, biết đọc sách rất tốn tiền, tuy rằng khát vọng nhưng vẫn lắc đầu nói: “Đọc sách rất tốn tiền, đệ không đọc”
Thẩm Niệm: “Đọc sách có thể tốn bao nhiêu chứ, muốn đi học thì cứ đi thôi”
Khát vọng đọc sách áp xuống bị bắt thành thục hiểu chuyện, trong mắt Thẩm Mãn ngập tràn những ngôi sao nhỏ nhìn nàng; “…… Thật sự có thể chứ?”
“Còn có thể giả sao? Mấy ngày nữa đi trong huyện, tỷ mang đệ đi tìm trường học” Thẩm Niệm nói.
Trường học ở trong huyện nhất định tốt hơn trong thôn phải không……
Mãn ca nhi vừa chờ mong lại cảm thấy có chút không chân thật, khuôn mặt nhỏ hoảng hốt.
Trong khi Thẩm Niệm và Mãn ca nhi đang nói chuyện, những đứa khác lại đến gần sờ rắn.
“Mãn ca nhi, ngươi lại có thịt ăn, tỷ của ngươi thật là giỏi”
Mãn ca nhi lấy lại tinh thần, khẽ hếch cằm: “Ừ, tỷ của ta là giỏi nhất, a tỷ đi hái nấm cũng có thể săn được thịt, người lớn đều không làm được……”
Cho nên, a tỷ của ta mới không phải là ngôi sao chổi!!
Đám tiểu tử nghe vậy thì tràn ngập vẻ hâm mộ.
“Đúng vậy, a tỷ của ngươi còn giỏi hơn cả cha ta, Mãn ca nhi, a tỷ của ngươi còn thiếu đệ đệ không? Ta cũng muốn làm đệ đệ của a tỷ ngươi ……”
Vừa nghe được lời này, khuôn mặt nhỏ của Thẩm Mãn tối sầm, cậu bé kéo tay Thẩm Niệm nhanh chóng bỏ chạy.
Muốn cướp a tỷ của cậu ư? Không có cửa đâu!
Thẩm Niệm về đến nhà liền bắt đầu xử lý thịt rắn, gan rắn để lại cho đại bá, cắt thịt rắn thành từng khúc nhỏ.
“Mãn ca nhi, đi gọi Tinh tỷ của đệ tới đây”
Một lát sau Thẩm Tinh liền tới.
“Làm xong nhanh như vậy sao!”
Thẩm Niệm liếc nhìn nàng một cái: “Cũng không phiền phức”
Thẩm Tinh co giật khóe miệng, một lúc sau đôi mắt mở to nói: “Gọi ta tới làm gì thế, tới chia thịt sao?”
“Của ngươi ở chỗ đó” Thẩm Niệm chỉ vào cái rổ bên cạnh, sau đó chỉ từng khúc thịt ở trước mặt: “Đây là của những người khác……”
“Để ta đi đưa” Thẩm Tinh dứt khoát nói.
Nói xong liền cầm theo thịt rời đi.
Thẩm Niệm nhìn theo bóng dáng nàng ấy đi ra ngoài, còn nàng đi đến chuồng ngựa cho ngựa ăn một chút cỏ khô.
“Ta biết” Người nói chuyện chính là một đứa nhỏ trạc tuổi Mãn ca nhi.
Đứa nhỏ đi đến bên cạnh Thẩm Niệm, cậu bé liếc nhìn con rắn đen lớn trên vai nàng xong liền nâng lên khuôn mặt nhỏ đen tuyền nói: “Phúc Toàn đẩy Mãn ca nhi, còn nói sau này Mãn ca nhi chỉ có thể đi bến tàu khiêng hàng, cả đời này đừng hòng nghĩ đến việc làm người đọc sách”
Trong mắt Thẩm Niệm loé lên một tia lạnh lẽo.
Khi nhìn sang Mãn ca nhi lại là vẻ mặt dịu dàng.
“Không bị thương chứ?”
Đám trẻ con ở nông thôn đều chắc nịch, Mãn ca nhi lắc đầu: “Không có”
Chỉ là trên mông có hơi đau.
Nhưng cậu bé đã 5 tuổi rưỡi, không còn là một đứa bé 3 tuổi, đương nhiên sẽ không mách lẻo.
“Không đau thì khóc cái gì?” Thẩm Niệm nói xong liền duỗi tay xoa đầu Mãn ca nhi.
“Thẩm Phúc Toàn nói đệ chỉ có thể đi bến tàu khiêng hàng thì sau ngày đệ sẽ đi khiêng hàng sao? Đừng nghe thấy miệng cậu ta phun phân, còn không phải là đọc sách thôi sao, chúng ta cũng đọc sách”
Mãn ca nhi từ nhỏ đã hiểu chuyện, biết đọc sách rất tốn tiền, tuy rằng khát vọng nhưng vẫn lắc đầu nói: “Đọc sách rất tốn tiền, đệ không đọc”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Niệm: “Đọc sách có thể tốn bao nhiêu chứ, muốn đi học thì cứ đi thôi”
Khát vọng đọc sách áp xuống bị bắt thành thục hiểu chuyện, trong mắt Thẩm Mãn ngập tràn những ngôi sao nhỏ nhìn nàng; “…… Thật sự có thể chứ?”
“Còn có thể giả sao? Mấy ngày nữa đi trong huyện, tỷ mang đệ đi tìm trường học” Thẩm Niệm nói.
Trường học ở trong huyện nhất định tốt hơn trong thôn phải không……
Mãn ca nhi vừa chờ mong lại cảm thấy có chút không chân thật, khuôn mặt nhỏ hoảng hốt.
Trong khi Thẩm Niệm và Mãn ca nhi đang nói chuyện, những đứa khác lại đến gần sờ rắn.
“Mãn ca nhi, ngươi lại có thịt ăn, tỷ của ngươi thật là giỏi”
Mãn ca nhi lấy lại tinh thần, khẽ hếch cằm: “Ừ, tỷ của ta là giỏi nhất, a tỷ đi hái nấm cũng có thể săn được thịt, người lớn đều không làm được……”
Cho nên, a tỷ của ta mới không phải là ngôi sao chổi!!
Đám tiểu tử nghe vậy thì tràn ngập vẻ hâm mộ.
“Đúng vậy, a tỷ của ngươi còn giỏi hơn cả cha ta, Mãn ca nhi, a tỷ của ngươi còn thiếu đệ đệ không? Ta cũng muốn làm đệ đệ của a tỷ ngươi ……”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nghe được lời này, khuôn mặt nhỏ của Thẩm Mãn tối sầm, cậu bé kéo tay Thẩm Niệm nhanh chóng bỏ chạy.
Muốn cướp a tỷ của cậu ư? Không có cửa đâu!
Thẩm Niệm về đến nhà liền bắt đầu xử lý thịt rắn, gan rắn để lại cho đại bá, cắt thịt rắn thành từng khúc nhỏ.
“Mãn ca nhi, đi gọi Tinh tỷ của đệ tới đây”
Một lát sau Thẩm Tinh liền tới.
“Làm xong nhanh như vậy sao!”
Thẩm Niệm liếc nhìn nàng một cái: “Cũng không phiền phức”
Thẩm Tinh co giật khóe miệng, một lúc sau đôi mắt mở to nói: “Gọi ta tới làm gì thế, tới chia thịt sao?”
“Của ngươi ở chỗ đó” Thẩm Niệm chỉ vào cái rổ bên cạnh, sau đó chỉ từng khúc thịt ở trước mặt: “Đây là của những người khác……”
“Để ta đi đưa” Thẩm Tinh dứt khoát nói.
Nói xong liền cầm theo thịt rời đi.
Thẩm Niệm nhìn theo bóng dáng nàng ấy đi ra ngoài, còn nàng đi đến chuồng ngựa cho ngựa ăn một chút cỏ khô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro