Bị Mắng Là Ngôi Sao Chổi Ư? Toàn Thôn Khóc Chít Chít Cầu Ta Dẫn Theo Làm Giàu
Đại Cô Cực Phẩm...
Nam Phi Nhất Khách
2024-11-15 15:58:33
Cũng không hề úp úp mở mở, mà là nói trắng ra: “Không phải, ý tứ của ta là cơ hội khó được, đệ đệ nhà ngươi không phải muốn cầu học sao, bảo cậu ấy trong khoảng thời gian này cố gắng lực, nếu như có thể tiến vào thư viện Ôn gia thì tương lai sẽ rất tươi sáng!”
Thẩm Nhị nghe vậy liền sáng mắt: “Tiểu ca đang nói thật à?”
Trương Nghiên vỗ ngực: “Thật sự, chỉ là các nhà giàu trong huyện đều đang nhìn chằm chằm Ôn gia, cho nên……”
Ai có thể tiến, ai không thể tiến, chuyện này không thể đoán trước được.
Dù sao ngay cả lão gia nhà hắn cũng không dám bảo đảm thiếu gia có thể tiến vào.
Thẩm Nhị hiểu những lời chưa hết của Trương Nghiên, cảm kích nói: “Ta hiểu, cảm ơn tiểu ca”
Chuyện khác không nói, tin tức này là vô giá với bọn họ.
Trương Nghiên cười nói: “Điều nên làm thôi, Thẩm cô nương đã cứu ta, chỉ là một tin tức mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra ngoài”
Nói xong liền đi đến quán bánh bên cạnh mua một hộp bánh làm quà, sau đó mới giá xe ngựa rời đi.
Thẩm Niệm xách theo hộp bánh, còn rất nặng.
Sau đó nhìn cha nương nói: “Hiện tại đã có bánh, chúng ta không cần phải mua nữa”
Thẩm Nhị cảm khái: “Không hổ là gã sai vặt của Trương đại thiện nhân, nói chuyện làm việc đều chu đáo”
Sau đó ba người đi tới tiệm gạo mua lương thực, lại mua thêm vài thứ trong nhà mới lái xe về nhà.
-
Xe ngựa vừa đến cửa thôn.
Một phụ nhân vẫy tay với Lý Tú Nương, la lớn: “Tú Nương, các ngươi mau về nhà đi, Xuân Nương đã trở lại, ta nghe nói Mãn ca nhi nhà ngươi bị đánh vỡ đầu, hiện tại cũng không biết thế nào……”
Thẩm Nhị nghe được lời này thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Tú Nương, Niệm tỷ nhi, ngồi chắc vào. “
Vừa nói xong, ông ấy gật đầu qua loa với phụ nhân truyền lời, sau đó giá xe ngựa chạy như bay.
Lý Tú Nương nghe người trong thôn nói Mãn ca nhi bị đánh vỡ đầu thì nôn nóng ngồi không yên, cắn chặt môi tới tím tái hết cả lên.
“Nương, Mãn ca nhi sẽ không sao” Thẩm Niệm khô cằn an ủi.
…… Xuân Nương là ai?
Lý Tú Nương gật đầu lung tung, lo lắng đến mức nước mắt rơi xuống như mưa: “Nếu biết như vậy thì chúng ta đã dẫn theo Mãn ca nhi đi trong huyện rồi”
Tối qua Mãn ca nhi có hơi nóng lên, sáng nay bà có nấu một chén cháo gạo trắng cho cậu bé ăn, thấy đứa nhỏ còn mệt nên bà bảo Mãn ca nhi ở nhà nghỉ ngơi, ai ngờ……
Xuân Nương là người nào chứ, đó là nữ nhi của lão thái thái, là một người có lòng dạ độc ác, chuyện gì cũng có thể làm được.
Thẩm Nhị đang lái xe cũng biết tính đại tỷ, sắc mặt cũng khó coi.
Một lát sau, xe ngựa đến trước cửa Thẩm gia.
Xe còn chưa dừng hẳn thì Lý Tú Nương đã sốt ruột hoảng hốt nhảy xuống, cũng may có Thẩm Niệm đỡ lấy, nếu không bà đã ngã nằm sấp xuống đất rồi.
Thẩm Nhị hoảng sợ: “Nương tử cẩn thận!”
Lý Tú Nương không có tâm tư để ý tới ông, lôi kéo Thẩm Niệm chạy vào trong nhà, Thẩm Nhị thấy vậy chỉ đành cười khổ đuổi theo.
Trong sân nhị phòng truyền đến tiếng ầm ĩ, từ xa đã nghe được một giọng nữ sắc nhọn khắc nghiệt.
Thẩm Nhị nghe vậy liền sáng mắt: “Tiểu ca đang nói thật à?”
Trương Nghiên vỗ ngực: “Thật sự, chỉ là các nhà giàu trong huyện đều đang nhìn chằm chằm Ôn gia, cho nên……”
Ai có thể tiến, ai không thể tiến, chuyện này không thể đoán trước được.
Dù sao ngay cả lão gia nhà hắn cũng không dám bảo đảm thiếu gia có thể tiến vào.
Thẩm Nhị hiểu những lời chưa hết của Trương Nghiên, cảm kích nói: “Ta hiểu, cảm ơn tiểu ca”
Chuyện khác không nói, tin tức này là vô giá với bọn họ.
Trương Nghiên cười nói: “Điều nên làm thôi, Thẩm cô nương đã cứu ta, chỉ là một tin tức mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra ngoài”
Nói xong liền đi đến quán bánh bên cạnh mua một hộp bánh làm quà, sau đó mới giá xe ngựa rời đi.
Thẩm Niệm xách theo hộp bánh, còn rất nặng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó nhìn cha nương nói: “Hiện tại đã có bánh, chúng ta không cần phải mua nữa”
Thẩm Nhị cảm khái: “Không hổ là gã sai vặt của Trương đại thiện nhân, nói chuyện làm việc đều chu đáo”
Sau đó ba người đi tới tiệm gạo mua lương thực, lại mua thêm vài thứ trong nhà mới lái xe về nhà.
-
Xe ngựa vừa đến cửa thôn.
Một phụ nhân vẫy tay với Lý Tú Nương, la lớn: “Tú Nương, các ngươi mau về nhà đi, Xuân Nương đã trở lại, ta nghe nói Mãn ca nhi nhà ngươi bị đánh vỡ đầu, hiện tại cũng không biết thế nào……”
Thẩm Nhị nghe được lời này thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Tú Nương, Niệm tỷ nhi, ngồi chắc vào. “
Vừa nói xong, ông ấy gật đầu qua loa với phụ nhân truyền lời, sau đó giá xe ngựa chạy như bay.
Lý Tú Nương nghe người trong thôn nói Mãn ca nhi bị đánh vỡ đầu thì nôn nóng ngồi không yên, cắn chặt môi tới tím tái hết cả lên.
“Nương, Mãn ca nhi sẽ không sao” Thẩm Niệm khô cằn an ủi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…… Xuân Nương là ai?
Lý Tú Nương gật đầu lung tung, lo lắng đến mức nước mắt rơi xuống như mưa: “Nếu biết như vậy thì chúng ta đã dẫn theo Mãn ca nhi đi trong huyện rồi”
Tối qua Mãn ca nhi có hơi nóng lên, sáng nay bà có nấu một chén cháo gạo trắng cho cậu bé ăn, thấy đứa nhỏ còn mệt nên bà bảo Mãn ca nhi ở nhà nghỉ ngơi, ai ngờ……
Xuân Nương là người nào chứ, đó là nữ nhi của lão thái thái, là một người có lòng dạ độc ác, chuyện gì cũng có thể làm được.
Thẩm Nhị đang lái xe cũng biết tính đại tỷ, sắc mặt cũng khó coi.
Một lát sau, xe ngựa đến trước cửa Thẩm gia.
Xe còn chưa dừng hẳn thì Lý Tú Nương đã sốt ruột hoảng hốt nhảy xuống, cũng may có Thẩm Niệm đỡ lấy, nếu không bà đã ngã nằm sấp xuống đất rồi.
Thẩm Nhị hoảng sợ: “Nương tử cẩn thận!”
Lý Tú Nương không có tâm tư để ý tới ông, lôi kéo Thẩm Niệm chạy vào trong nhà, Thẩm Nhị thấy vậy chỉ đành cười khổ đuổi theo.
Trong sân nhị phòng truyền đến tiếng ầm ĩ, từ xa đã nghe được một giọng nữ sắc nhọn khắc nghiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro