Bị Mắng Là Ngôi Sao Chổi Ư? Toàn Thôn Khóc Chít Chít Cầu Ta Dẫn Theo Làm Giàu
Tỷ Sẽ Cho Đệ Mộ...
Nam Phi Nhất Khách
2024-11-15 15:58:33
Mãn ca nhi khẽ lắc đầu: “Không đau, chỉ là thấy đói bụng”
Thẩm Niệm đi lên đỡ cậu bé dậy: “Đại bá nương có hầm riêng canh gà cho đệ đấy, có một cái đùi gà rất lớn, có thèm không?”
“A tỷ đã ăn chưa?” Mãn ca nhi hỏi.
Nghe cậu bé đến lúc này còn nhớ rõ chính mình, lòng ngực Thẩm Niệm ê ẩm mềm mại: “Ăn rồi”
Xoa đầu tóc mềm mại của đệ đệ, nàng dịu dàng nói: “Mau khỏe lên nha, vài ngày nữa a tỷ sẽ cho đệ một bất ngờ”
“Bất ngờ ư?” Đôi mắt Mãn ca nhi sáng lên, tò mò hỏi: “Là cái gì?”
Thẩm Niệm khẽ nâng cằm: “Là bất ngờ thì phải bảo mật, nếu như nói trước thì không còn là bất ngờ nha, đệ phải dưỡng thương thật tốt mới được”
-
Vì làm giường mà Thẩm Niệm đặc biệt đi vào trong huyện mua một bộ công cụ làm mộc.
Đối với việc này, mấy người Thẩm Nhị cũng không nói gì.
Vì ở trong mắt bọn họ tiền bạc là do Niệm tỷ nhi kiếm được, nàng muốn xài như thế nào cũng được.
Thẩm Niệm không biết người nhà đang suy nghĩ gì, lúc này nàng đang luyện tập làm những đồ vật trang trí nhỏ.
Làm giường cần gỗ lớn, cũng sẽ còn rất nhiều vật liệu thừa.
Thẩm Niệm ngồi ở trên ghế, di chuyển con dao nhỏ trong tay rất nhanh, vụn gỗ rơi rào rạt trên mặt đất, động tác có thể so sánh với nét vẽ trong tranh.
Thẩm Càn và Thẩm Khôn đều nhìn tới hoa mắt.
Không biết qua bao lâu.
Thẩm Niệm cẩn thận lau bột phấn trên đầu vật trang trí, nàng hài lòng gật đầu nhìn giá bút vừa đáng yêu lại tinh xảo trên tay: “Cũng không tệ lắm”
Nàng quả nhiên thông minh, chỉ là phụ việc cho ông lão quỷ quái nào đó một tháng mà đã học được một nửa nghề mộc.
Thẩm Khôn cầm lấy giá bút trong tay: “Muội muội, đây là giá bút phải không, thật là đẹp mắt, nhưng hình như có hơi nhỏ một chút”
Loại giá bút này nhỏ hơn loại bình thường một cỡ, phía dưới là tấm ván gỗ hình chữ nhật được chà bóng loáng, có thể để nghiên mực.
Nơi cắm bút lông giống cầu thang, một tầng cao hơn một tầng.
Tinh xảo nhất chính là đầu móc nối thế nhưng được khắc thành một con mèo nhỏ rất sống động và có chút đáng yêu.
“Làm cho Mãn ca nhi thì đương nhiên phải nhỏ hơn một cỡ rồi” Thẩm Niệm nói đúng lý hợp tình.
Thẩm Khôn nghe vậy liền ganh tỵ: “Muội làm cho Mãn ca nhi, vậy của nhị ca đâu?”
Thẩm Càn im lặng nhìn Thẩm Niệm, không nói một câu nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Thẩm Niệm là cao thủ nhìn người, liếc mắt một cái liền biết hai ca ca đang muốn gì: “Ta là loại người này sao, đều có, không phải đang luyện tập trước sao”
Hoàn toàn không nói đến việc làm vật nhỏ trang trí chỉ là vì muốn làm Mãn ca nhi vui vẻ.
Tay Thẩm Càn cầm thành nắm, ho nhẹ một tiếng: “Khụ, cần hỗ trợ thì muội muội nói thẳng”
Thẩm Niệm không chút khách sáo: “Được, vậy các huynh phụ ta một chút đi”
Một mình nàng làm cũng được, nhưng có người hỗ trợ thì càng nhanh.
Hai huynh đệ vui vẻ gật đầu.
Thẩm Niệm về phòng lấy bản vẽ ra, dựa theo kích cỡ đã tính toán bên trên mà chỉ huy Thẩm Càn và Thẩm Khôn cưa gỗ.
Phòng ngủ của mấy người đại ca không lớn, nàng định vận dụng hết mọi không gian trong phòng.
Giường của hai ca ca sẽ làm thành hai tầng.
Thẩm Niệm đi lên đỡ cậu bé dậy: “Đại bá nương có hầm riêng canh gà cho đệ đấy, có một cái đùi gà rất lớn, có thèm không?”
“A tỷ đã ăn chưa?” Mãn ca nhi hỏi.
Nghe cậu bé đến lúc này còn nhớ rõ chính mình, lòng ngực Thẩm Niệm ê ẩm mềm mại: “Ăn rồi”
Xoa đầu tóc mềm mại của đệ đệ, nàng dịu dàng nói: “Mau khỏe lên nha, vài ngày nữa a tỷ sẽ cho đệ một bất ngờ”
“Bất ngờ ư?” Đôi mắt Mãn ca nhi sáng lên, tò mò hỏi: “Là cái gì?”
Thẩm Niệm khẽ nâng cằm: “Là bất ngờ thì phải bảo mật, nếu như nói trước thì không còn là bất ngờ nha, đệ phải dưỡng thương thật tốt mới được”
-
Vì làm giường mà Thẩm Niệm đặc biệt đi vào trong huyện mua một bộ công cụ làm mộc.
Đối với việc này, mấy người Thẩm Nhị cũng không nói gì.
Vì ở trong mắt bọn họ tiền bạc là do Niệm tỷ nhi kiếm được, nàng muốn xài như thế nào cũng được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Niệm không biết người nhà đang suy nghĩ gì, lúc này nàng đang luyện tập làm những đồ vật trang trí nhỏ.
Làm giường cần gỗ lớn, cũng sẽ còn rất nhiều vật liệu thừa.
Thẩm Niệm ngồi ở trên ghế, di chuyển con dao nhỏ trong tay rất nhanh, vụn gỗ rơi rào rạt trên mặt đất, động tác có thể so sánh với nét vẽ trong tranh.
Thẩm Càn và Thẩm Khôn đều nhìn tới hoa mắt.
Không biết qua bao lâu.
Thẩm Niệm cẩn thận lau bột phấn trên đầu vật trang trí, nàng hài lòng gật đầu nhìn giá bút vừa đáng yêu lại tinh xảo trên tay: “Cũng không tệ lắm”
Nàng quả nhiên thông minh, chỉ là phụ việc cho ông lão quỷ quái nào đó một tháng mà đã học được một nửa nghề mộc.
Thẩm Khôn cầm lấy giá bút trong tay: “Muội muội, đây là giá bút phải không, thật là đẹp mắt, nhưng hình như có hơi nhỏ một chút”
Loại giá bút này nhỏ hơn loại bình thường một cỡ, phía dưới là tấm ván gỗ hình chữ nhật được chà bóng loáng, có thể để nghiên mực.
Nơi cắm bút lông giống cầu thang, một tầng cao hơn một tầng.
Tinh xảo nhất chính là đầu móc nối thế nhưng được khắc thành một con mèo nhỏ rất sống động và có chút đáng yêu.
“Làm cho Mãn ca nhi thì đương nhiên phải nhỏ hơn một cỡ rồi” Thẩm Niệm nói đúng lý hợp tình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Khôn nghe vậy liền ganh tỵ: “Muội làm cho Mãn ca nhi, vậy của nhị ca đâu?”
Thẩm Càn im lặng nhìn Thẩm Niệm, không nói một câu nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Thẩm Niệm là cao thủ nhìn người, liếc mắt một cái liền biết hai ca ca đang muốn gì: “Ta là loại người này sao, đều có, không phải đang luyện tập trước sao”
Hoàn toàn không nói đến việc làm vật nhỏ trang trí chỉ là vì muốn làm Mãn ca nhi vui vẻ.
Tay Thẩm Càn cầm thành nắm, ho nhẹ một tiếng: “Khụ, cần hỗ trợ thì muội muội nói thẳng”
Thẩm Niệm không chút khách sáo: “Được, vậy các huynh phụ ta một chút đi”
Một mình nàng làm cũng được, nhưng có người hỗ trợ thì càng nhanh.
Hai huynh đệ vui vẻ gật đầu.
Thẩm Niệm về phòng lấy bản vẽ ra, dựa theo kích cỡ đã tính toán bên trên mà chỉ huy Thẩm Càn và Thẩm Khôn cưa gỗ.
Phòng ngủ của mấy người đại ca không lớn, nàng định vận dụng hết mọi không gian trong phòng.
Giường của hai ca ca sẽ làm thành hai tầng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro