Bắt Cóc (2)
Lâm Mĩ Thi
2024-10-05 08:11:29
Tập đoàn Từ Thị. Phòng Tổng giám đốc.
Trong khi Từ Dịch Phàm đang đi đi lại lại trong phòng với tâm trạng vô cùng lo lắng thì Triệu Chí Dương cũng ngồi ở sofa suy nghĩ đến chuyện Phùng Lộ Phi bị bắt cóc.
- Bọn chúng đòi những 20 triệu USD sao? Đúng là một lũ khốn nạn mà. Nhưng mà cậu đừng lo, mình sẽ gọi điện ngay bảo người bên mình rút 20 triệu USD ra ngay cho cậu.
- Ừ.
- Mà cậu đừng có đi đi lại lại như thế nữa được không, chóng hết cả mặt. Cứ như này thì làm sao nghĩ ra cách để cứu Lộ Phi. Mau ngồi xuống đây, bình tĩnh lại một chút đi.
Từ Dịch Phàm cuối cùng cũng ngồi xuống sofa. Thật sự lúc này anh đang rất lo lắng cho Phùng Lộ Phi.
- Nghĩ ra được cách nào chưa?
Triệu Chí Dương vừa uống cốc café vừa quay sang hỏi Từ Dịch Phàm. Vốn dĩ hôm nay anh ta đến tập đoàn Từ Thị để bàn bạc mấy công việc với Từ Dịch Phàm, nào ngờ lại có chuyện này xảy ra. Với tư cách là một bạn thân của Từ Dịch Phàm bao năm nay, anh ta đương nhiên là không thể bỏ đi vào những lúc quan trọng như thế này được.
- Tên bắt cóc kia nói mang 20 triệu USD đến nhà 32 đường số 5 ở ngoại ô thành phố A lúc 5 giờ chiều nay.
- Bây giờ là 10 giờ, còn 7 tiếng nữa, cậu cũng chuẩn bị đi, mình sẽ giúp cậu sắp xếp.
- Chí Dương, có phải là cậu đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi không vậy? Mình cảm thấy…
Triệu Chí Dương nhíu mày, hỏi:
- Ý cậu là gì?
- Theo mình thấy, chắc chắn bọn chúng sẽ không nhốt Lộ Phi ở nhà 32 đường số 5 ấy đâu.
- Sao cậu lại nói vậy?
Hai bàn tay của Từ Dịch Phàm đan chặt lấy nhau, anh thở dài, dựa hẳn lưng vào sofa rồi nói:
- Nếu bọn chúng đã bắt cóc Lộ Phi để uy hiếp mình, ắt hẳn là đã suy tính từ lâu rồi. Hơn nữa, nghe tên bắt cóc nói, mình nghĩ bọn bắt cóc không chỉ có một người thôi đâu. Địa chỉ căn nhà ấy chỉ là nói ra thôi, chúng sẽ ngốc đến mức nói ra địa chỉ thật đâu.
- Nghe cũng có lý. Bọn chúng bắt cậu phải đi một mình, không có ai khác đi cùng, đặc biệt là cảnh sát. Nhưng chúng cũng biết, cậu chắc chắn sẽ không đi một mình đâu.
Từ Dịch Phàm bấm số, gọi điện thoại bảo trợ lý Trương vào, anh có chuyện muốn nói.
Trợ lý Trương nhanh chóng gõ cửa đi vào.
- Tổng giám đốc, Triệu Tổng, không biết anh có việc gì ạ?
Nhìn gương mặt đang rất lo lắng của Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương lúc này, trợ lý Trương có thể nhận ra là đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra rồi. Nhưng là chuyện gì thì anh ta không thể đoán ra.
- Trợ lý Trương, hiện giờ vợ của tôi đang bị bắt cóc. Bọn chúng cũng đã gọi điện đưa ra yêu cầu với tôi rồi. Bây giờ anh lập tức huy động toàn bộ người, kiểm tra toàn bộ khu ngoại ô, cố gắng tìm kiếm bằng được chỗ mà vợ tôi đang bị nhốt. Nhớ kỹ, phải tìm thật cẩn thận nhưng cũng phải thật kín đáo, không để cho bất cứ ai biết cả.
- Vâng.
Trợ lý Trương đang định đi thì Triệu Chí Dương lên tiếng:
- Trợ lý Trương, đợi đã.
Trợ lý Trương đứng lại. Từ Dịch Phàm thấy vậy thì quay sang hỏi Triệu Chí Dương:
- Cậu muốn làm gì vậy?
- Kiểm tra nguyên mỗi khu ngoại ô e là hơi có vấn đề. Bên cậu huy động người tìm ở ngoại ô, mình cũng sẽ cho người tìm kiếm trong khu vực nội thành. Hơn nữa, chúng ta cũng cần sự trợ giúp từ phía cảnh sát nữa để đảm bảo. Cậu thấy có đúng không?
- Phải.
- Dịch Phàm, cậu quen biết Cục trưởng Lương bên Cục cảnh sát thành phố A này đúng không? Mau chóng liên lạc với ông ta đi. Trợ lý Trương, anh hãy nhớ rõ, mọi chuyện không thể làm ầm lên được, nếu không sẽ rất nguy hiểm cho Lộ Phi và đứa trẻ.
- Vâng.
- Cậu đi làm việc đi.
Trợ lý Trương nghe xong lời của Triệu Chí Dương thì lập tức ra ngoài ngay, bắt đầu làm việc.
- Dịch Phàm, cậu mau gọi điện cho Cục trưởng Lương đi, mình sẽ gọi điện dặn người của mình.
- Được.
Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương, mỗi người bắt đầu làm một công việc của riêng mình.
Trong khi Từ Dịch Phàm đang đi đi lại lại trong phòng với tâm trạng vô cùng lo lắng thì Triệu Chí Dương cũng ngồi ở sofa suy nghĩ đến chuyện Phùng Lộ Phi bị bắt cóc.
- Bọn chúng đòi những 20 triệu USD sao? Đúng là một lũ khốn nạn mà. Nhưng mà cậu đừng lo, mình sẽ gọi điện ngay bảo người bên mình rút 20 triệu USD ra ngay cho cậu.
- Ừ.
- Mà cậu đừng có đi đi lại lại như thế nữa được không, chóng hết cả mặt. Cứ như này thì làm sao nghĩ ra cách để cứu Lộ Phi. Mau ngồi xuống đây, bình tĩnh lại một chút đi.
Từ Dịch Phàm cuối cùng cũng ngồi xuống sofa. Thật sự lúc này anh đang rất lo lắng cho Phùng Lộ Phi.
- Nghĩ ra được cách nào chưa?
Triệu Chí Dương vừa uống cốc café vừa quay sang hỏi Từ Dịch Phàm. Vốn dĩ hôm nay anh ta đến tập đoàn Từ Thị để bàn bạc mấy công việc với Từ Dịch Phàm, nào ngờ lại có chuyện này xảy ra. Với tư cách là một bạn thân của Từ Dịch Phàm bao năm nay, anh ta đương nhiên là không thể bỏ đi vào những lúc quan trọng như thế này được.
- Tên bắt cóc kia nói mang 20 triệu USD đến nhà 32 đường số 5 ở ngoại ô thành phố A lúc 5 giờ chiều nay.
- Bây giờ là 10 giờ, còn 7 tiếng nữa, cậu cũng chuẩn bị đi, mình sẽ giúp cậu sắp xếp.
- Chí Dương, có phải là cậu đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi không vậy? Mình cảm thấy…
Triệu Chí Dương nhíu mày, hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ý cậu là gì?
- Theo mình thấy, chắc chắn bọn chúng sẽ không nhốt Lộ Phi ở nhà 32 đường số 5 ấy đâu.
- Sao cậu lại nói vậy?
Hai bàn tay của Từ Dịch Phàm đan chặt lấy nhau, anh thở dài, dựa hẳn lưng vào sofa rồi nói:
- Nếu bọn chúng đã bắt cóc Lộ Phi để uy hiếp mình, ắt hẳn là đã suy tính từ lâu rồi. Hơn nữa, nghe tên bắt cóc nói, mình nghĩ bọn bắt cóc không chỉ có một người thôi đâu. Địa chỉ căn nhà ấy chỉ là nói ra thôi, chúng sẽ ngốc đến mức nói ra địa chỉ thật đâu.
- Nghe cũng có lý. Bọn chúng bắt cậu phải đi một mình, không có ai khác đi cùng, đặc biệt là cảnh sát. Nhưng chúng cũng biết, cậu chắc chắn sẽ không đi một mình đâu.
Từ Dịch Phàm bấm số, gọi điện thoại bảo trợ lý Trương vào, anh có chuyện muốn nói.
Trợ lý Trương nhanh chóng gõ cửa đi vào.
- Tổng giám đốc, Triệu Tổng, không biết anh có việc gì ạ?
Nhìn gương mặt đang rất lo lắng của Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương lúc này, trợ lý Trương có thể nhận ra là đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra rồi. Nhưng là chuyện gì thì anh ta không thể đoán ra.
- Trợ lý Trương, hiện giờ vợ của tôi đang bị bắt cóc. Bọn chúng cũng đã gọi điện đưa ra yêu cầu với tôi rồi. Bây giờ anh lập tức huy động toàn bộ người, kiểm tra toàn bộ khu ngoại ô, cố gắng tìm kiếm bằng được chỗ mà vợ tôi đang bị nhốt. Nhớ kỹ, phải tìm thật cẩn thận nhưng cũng phải thật kín đáo, không để cho bất cứ ai biết cả.
- Vâng.
Trợ lý Trương đang định đi thì Triệu Chí Dương lên tiếng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Trợ lý Trương, đợi đã.
Trợ lý Trương đứng lại. Từ Dịch Phàm thấy vậy thì quay sang hỏi Triệu Chí Dương:
- Cậu muốn làm gì vậy?
- Kiểm tra nguyên mỗi khu ngoại ô e là hơi có vấn đề. Bên cậu huy động người tìm ở ngoại ô, mình cũng sẽ cho người tìm kiếm trong khu vực nội thành. Hơn nữa, chúng ta cũng cần sự trợ giúp từ phía cảnh sát nữa để đảm bảo. Cậu thấy có đúng không?
- Phải.
- Dịch Phàm, cậu quen biết Cục trưởng Lương bên Cục cảnh sát thành phố A này đúng không? Mau chóng liên lạc với ông ta đi. Trợ lý Trương, anh hãy nhớ rõ, mọi chuyện không thể làm ầm lên được, nếu không sẽ rất nguy hiểm cho Lộ Phi và đứa trẻ.
- Vâng.
- Cậu đi làm việc đi.
Trợ lý Trương nghe xong lời của Triệu Chí Dương thì lập tức ra ngoài ngay, bắt đầu làm việc.
- Dịch Phàm, cậu mau gọi điện cho Cục trưởng Lương đi, mình sẽ gọi điện dặn người của mình.
- Được.
Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương, mỗi người bắt đầu làm một công việc của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro