Bắt Cóc (5)
Lâm Mĩ Thi
2024-10-05 08:11:29
Tên A Báo nghe thấy tiếng thì vội mở cửa chạy vào trong xem có chuyện gì xảy ra không.
- Này Mạc Kiến Huy, mày đánh cô ta như thế, nếu cô ta mà chết thì chúng ta lấy tiền kiểu gì. Chỉ sợ đến lúc đó mất cả chì lẫn chài, cả tao và mày không đạt được mục đích.
- Mày yên tâm đi, đừng có cuống lên lo lắng như thế. Tiền thì chắc chắn sẽ lấy được thôi. Còn Phùng Lộ Phi, cô ta vẫn chưa thể chết khi mà Từ Dịch Phàm còn chưa đến.
Nói xong, tên Mạc Kiến Huy kia nhanh chóng đi ra ngoài. Tên A Báo sau đó cũng ra ngoài luôn.
Trong căn nhà tối tăm chỉ còn lại mỗi mình Phùng Lộ Phi. Cô ngồi sụp xuống, ôm bụng, nói nhỏ:
- Con trai à, đừng đạp nữa con. Con yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ con. Bố con nhất định sẽ cứu mẹ con mình. Con hãy cố gắng, phải thật cố gắng nhé. Nhất định phải như thế.
Giọng của Phùng Lộ Phi thật sự rất nhẹ nhàng, đầy tình yêu thương. Lúc này, đứa bé trong bụng cô không còn đạp nữa.
……………………………..
Thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian mà Từ Dịch Phàm đến đưa tiền chuộc sắp đến rồi.
Trong căn nhà, Phùng Lộ Phi vẫn ngồi bình thản, dựa người vào cột nhà. Tên A Báo liên tục quay sang nhìn Phùng Lộ Phi. Còn tên Mạc Kiến Huy đứng nhìn ra cửa sổ, tay có cầm khẩu súng.
- Mạc Kiến Huy, còn 10 phút nữa là đến 5 giờ. Mày có nghĩ là Từ Dịch Phàm sẽ đến không?
- Mày cần gì phải cuống lên như thế chứ hả? Có Phùng Lộ Phi ở đây, Từ Dịch Phàm chắc chắn sẽ phải đến.
- Nhưng mà…
- Im đi.
Mạc Kiến Huy bỗng nhiên gắt lên giận dữ. Tên A Báo im bặt chẳng nói thêm câu gì nữa.
Từ giây từng phút trôi qua, trong lòng Phùng Lộ Phi càng lo lắng hơn. Cô ôm chặt bụng.
Khi tên Mạc Kiến Huy đang định cầm điện thoại lên gọi thì cánh cửa mở ra. Từ Dịch Phàm xuất hiện!
Tên A Báo thấy tình hình này vội kéo Phùng Lộ Phi đứng ngay dậy rồi chĩa súng vào thẳng đầu cô.
Nhìn thấy Phùng Lộ Phi như thế, trên đầu còn có vết thương khiến Từ Dịch Phàm rất đau lòng.
- Từ Dịch Phàm, không ngờ mày cũng đến đúng giờ thật đấy. Nhanh hơn tao tưởng nhiều.
Từ Dịch Phàm quay sang nhìn tên Mạc Kiến Huy:
- Cuối cùng thì mày cũng đã trở về rồi. Nhưng chọn cái cách thế này để bắt tao xuất hiện, thật bẩn thỉu vô cùng.
- Đừng nói thế chứ Từ Dịch Phàm. Mày cũng đâu có sạch sẽ gì. Nói đi, tại sao mày biết đây là nơi tao nhốt Phùng Lộ Phi?
- Khi bọn mày gọi đến cho tao, khi nói ra địa chỉ thì tao đã hiểu rõ ràng tất cả rồi. Chúng mày không ngu ngốc đến mức chọn nơi đó là địa điểm chính cho vụ bắt cóc lần này. Vì thế mà tao đã cho người đi điều tra rõ mới biết mày giữ vợ tao ở nơi này.
Tên Mạc Kiến Huy nhếch mép cười.
- Thông minh, thông minh lắm.
- Mạc Kiến Huy, mày đừng có khen tao vội như vậy. Tao không đến đây một mình theo yêu cầu của mày đâu.
- Có những ai?
- Người của tao và… cảnh sát.
Mạc Kiến Huy cười lớn:
- Vậy thì tao phải khen mày quá ngu ngốc rồi Từ Dịch Phàm. Mày ngu ngốc quá thôi. Phùng Lộ Phi và con của mày vẫn đang nằm trong tay tao đấy. Muốn bọn chúng chết sao?
- Mày không thể giết Lộ Phi.
- Từ Dịch Phàm, mày đã dồn tao đến nước này, mày nghĩ còn có gì mà tao không thể làm nữa chứ? Hôm nay dù có phải chết, tao cũng phải kéo theo mày, Phùng Lộ Phi và con mày đi cùng.
Từ Dịch Phàm tiến lại gần Mạc Kiến Huy. Hắn cũng giơ khẩu súng hướng về phía anh.
- Suy nghĩ của mày thật đúng là giống tao. Nhưng mà, mày mới là người ngu ngốc nhất đấy Mạc Kiến Huy. Kế hoạch bắt cóc có vẻ rất chu toàn, nhưng những chuyện sau đó thì có vẻ lơi lỏng quá.
- Mày nói cái gì?
- Có muốn thử không?
- Cái gì?
Từ Dịch Phàm nhanh chóng tóm lấy nòng súng, đoạt ngay được khẩu súng rồi tóm lấy tay Mạc Kiến Huy, kéo hắn về phía mình, chĩa súng thẳng vào đầu Mạc Kiến Huy.
- Này Mạc Kiến Huy, mày đánh cô ta như thế, nếu cô ta mà chết thì chúng ta lấy tiền kiểu gì. Chỉ sợ đến lúc đó mất cả chì lẫn chài, cả tao và mày không đạt được mục đích.
- Mày yên tâm đi, đừng có cuống lên lo lắng như thế. Tiền thì chắc chắn sẽ lấy được thôi. Còn Phùng Lộ Phi, cô ta vẫn chưa thể chết khi mà Từ Dịch Phàm còn chưa đến.
Nói xong, tên Mạc Kiến Huy kia nhanh chóng đi ra ngoài. Tên A Báo sau đó cũng ra ngoài luôn.
Trong căn nhà tối tăm chỉ còn lại mỗi mình Phùng Lộ Phi. Cô ngồi sụp xuống, ôm bụng, nói nhỏ:
- Con trai à, đừng đạp nữa con. Con yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ con. Bố con nhất định sẽ cứu mẹ con mình. Con hãy cố gắng, phải thật cố gắng nhé. Nhất định phải như thế.
Giọng của Phùng Lộ Phi thật sự rất nhẹ nhàng, đầy tình yêu thương. Lúc này, đứa bé trong bụng cô không còn đạp nữa.
……………………………..
Thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian mà Từ Dịch Phàm đến đưa tiền chuộc sắp đến rồi.
Trong căn nhà, Phùng Lộ Phi vẫn ngồi bình thản, dựa người vào cột nhà. Tên A Báo liên tục quay sang nhìn Phùng Lộ Phi. Còn tên Mạc Kiến Huy đứng nhìn ra cửa sổ, tay có cầm khẩu súng.
- Mạc Kiến Huy, còn 10 phút nữa là đến 5 giờ. Mày có nghĩ là Từ Dịch Phàm sẽ đến không?
- Mày cần gì phải cuống lên như thế chứ hả? Có Phùng Lộ Phi ở đây, Từ Dịch Phàm chắc chắn sẽ phải đến.
- Nhưng mà…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Im đi.
Mạc Kiến Huy bỗng nhiên gắt lên giận dữ. Tên A Báo im bặt chẳng nói thêm câu gì nữa.
Từ giây từng phút trôi qua, trong lòng Phùng Lộ Phi càng lo lắng hơn. Cô ôm chặt bụng.
Khi tên Mạc Kiến Huy đang định cầm điện thoại lên gọi thì cánh cửa mở ra. Từ Dịch Phàm xuất hiện!
Tên A Báo thấy tình hình này vội kéo Phùng Lộ Phi đứng ngay dậy rồi chĩa súng vào thẳng đầu cô.
Nhìn thấy Phùng Lộ Phi như thế, trên đầu còn có vết thương khiến Từ Dịch Phàm rất đau lòng.
- Từ Dịch Phàm, không ngờ mày cũng đến đúng giờ thật đấy. Nhanh hơn tao tưởng nhiều.
Từ Dịch Phàm quay sang nhìn tên Mạc Kiến Huy:
- Cuối cùng thì mày cũng đã trở về rồi. Nhưng chọn cái cách thế này để bắt tao xuất hiện, thật bẩn thỉu vô cùng.
- Đừng nói thế chứ Từ Dịch Phàm. Mày cũng đâu có sạch sẽ gì. Nói đi, tại sao mày biết đây là nơi tao nhốt Phùng Lộ Phi?
- Khi bọn mày gọi đến cho tao, khi nói ra địa chỉ thì tao đã hiểu rõ ràng tất cả rồi. Chúng mày không ngu ngốc đến mức chọn nơi đó là địa điểm chính cho vụ bắt cóc lần này. Vì thế mà tao đã cho người đi điều tra rõ mới biết mày giữ vợ tao ở nơi này.
Tên Mạc Kiến Huy nhếch mép cười.
- Thông minh, thông minh lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mạc Kiến Huy, mày đừng có khen tao vội như vậy. Tao không đến đây một mình theo yêu cầu của mày đâu.
- Có những ai?
- Người của tao và… cảnh sát.
Mạc Kiến Huy cười lớn:
- Vậy thì tao phải khen mày quá ngu ngốc rồi Từ Dịch Phàm. Mày ngu ngốc quá thôi. Phùng Lộ Phi và con của mày vẫn đang nằm trong tay tao đấy. Muốn bọn chúng chết sao?
- Mày không thể giết Lộ Phi.
- Từ Dịch Phàm, mày đã dồn tao đến nước này, mày nghĩ còn có gì mà tao không thể làm nữa chứ? Hôm nay dù có phải chết, tao cũng phải kéo theo mày, Phùng Lộ Phi và con mày đi cùng.
Từ Dịch Phàm tiến lại gần Mạc Kiến Huy. Hắn cũng giơ khẩu súng hướng về phía anh.
- Suy nghĩ của mày thật đúng là giống tao. Nhưng mà, mày mới là người ngu ngốc nhất đấy Mạc Kiến Huy. Kế hoạch bắt cóc có vẻ rất chu toàn, nhưng những chuyện sau đó thì có vẻ lơi lỏng quá.
- Mày nói cái gì?
- Có muốn thử không?
- Cái gì?
Từ Dịch Phàm nhanh chóng tóm lấy nòng súng, đoạt ngay được khẩu súng rồi tóm lấy tay Mạc Kiến Huy, kéo hắn về phía mình, chĩa súng thẳng vào đầu Mạc Kiến Huy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro