Không Thể Mềm Y...
Lâm Mĩ Thi
2024-10-05 08:11:29
Sáng hôm sau.
Phùng Lộ Phi vừa tỉnh dậy thì cảm thấy đầu đau như búa bổ. Đúng là không sấy khô tóc trước khi đi ngủ thì hôm sau quả thật rất đau đầu. Chẳng thể làm gì, Phùng Lộ Phi chỉ thở dài. Thay quần áo xong, cô đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út rồi xuống bên dưới.
Lúc vừa đi xuống thì Phùng Lộ Phi đã nhìn thấy Từ Dịch Phàm ngồi sẵn ở bàn ăn kia rồi. Nhìn thấy Phùng Lộ Phi đi đến, nhìn thấy cô đã đeo chiếc nhẫn cưới trên tay, Từ Dịch Phàm nhếch mép cười, nói với giọng chọc ngoáy, mỉa mai:
- Ngoan ngoãn như vậy thì mới đúng. Phùng Lộ Phi, cô nên biết nghe lời như vậy thì mọi chuyện may ra còn dễ giải quyết. Đừng có tỏ vẻ cứng rắn ngoan cố.
Phùng Lộ Phi tuy tức giận nhưng vẫn cố nén. Cô ngồi xuống, cầm bánh, vừa quệt bơ vừa nói:
- Tôi đây cũng không phải con nít mà anh dùng từ "ngoan ngoãn" ấy với tôi đâu Từ Dịch Phàm à. Đúng là chẳng ra cái gì hết. Mà này, chẳng lẽ anh không biết dùng từ ngữ hay sao? Hay từ nhỏ anh học kém quá, căn bản là không biết dùng từ thích hợp? Hơn nữa, đừng bao giờ nghĩ rằng là tôi sẽ nghe lời anh, đúng là mơ giữa ban ngày.
- Mà nghe nói hôm qua cô cùng bạn đi gặp một người đàn ông, ai vậy? Mới có mấy ngày kết hôn mà đã ra ngoài gặp đàn ông rồi. Mong muốn ngoại tình nhanh như vậy sao?
- Cái gì cơ?
Mặc dù nói chuyện của cô Từ Dịch Phàm không quan tâm nhưng chẳng hiểu sao anh vẫn hỏi.
- Đừng có giả bộ trước mặt tôi.
- Không phải anh cho người theo dõi tôi đấy chứ? Chuyện tôi đi cùng ai mà anh cũng biết. Nếu đã biết đến như vậy mà còn không biết người đi cùng tôi là ai hay sao?
- Tôi muốn chính cô nói cho tôi nghe. Sao vậy, không thể nói ra được à? Khó thế ư?
- Nếu tôi không nói thì anh làm được gì? Có giỏi thì sai người đi điều tra tiếp đi.
Phùng Lộ Phi nhìn thẳng vào đôi mắt của Từ Dịch Phàm mà nói, chẳng sợ sệt bất cứ điều gì cả. Với quan điểm của Phùng Lộ Phi cô thì trước mặt loại đàn ông như Từ Dịch Phàm này thì không thể nhún nhường bước nào được cả. Vậy nên bắt đầu từ bây giờ, Phùng Lộ Phi cô phải cho Từ Dịch Phàm anh biết, cô không phải loại người có thể dễ dàng bắt nạt, cũng không để cho người ta bắt nạt.
- Quả nhiên... Đúng là không thể không phục cô. Rất biết cách ăn nói đấy chứ.
- Haizz... Thật là ngại quá Từ Tổng giám đốc. Sao tôi lại có thể khiến anh phục tôi như vậy được chứ? Đáng lý ra tôi nên phục anh mới đúng phải không? Số tình nhân bên ngoài của anh khéo còn nhiều gấp đôi tuổi đời của tôi nữa.
- Cái gì? Cô...
- Tôi cái gì?
Từ Dịch Phàm nghe cô nói vậy tức không nói được gì nữa. Anh lau tay rồi cầm áo vest đi làm.
Còn Phùng Lộ Phi, cô cười với nụ cười chiến thắng.
- Từ Dịch Phàm, anh tưởng anh là "hoàng đế" còn tôi là "nô lệ" của anh sao? Tôi sao để anh sỉ nhục tôi như vậy được chứ? Tôi không phải là người dễ chơi như cái bộ dạng hiền lành mà anh thấy đâu.
Cô tiếp tục ăn sáng. Bữa sáng hôm nay rất ngon!
…………………………………………..
Một tuần sau khi kết hôn. Phùng Lộ Phi trở về nhà mẹ đẻ mà không có Từ Dịch Phàm đi cùng. Phùng Lộ Phi cũng chẳng nói cho anh việc cô trở về nhà mẹ đẻ.
Cánh cổng sắt từ từ mở ra, Phùng Lộ Phi lái xe vào bên trong rồi xách vài túi quà đã chuẩn bị sẵn đi vào.
- Ôi Lộ Phi của mẹ, con đã về rồi!
Phùng Phu nhân thấy con gái trở về thì vui mừng đi đến chỗ cô, sau đó thì ngó qua ngó lại:
- Lộ Phi, hôm nay con đi một mình hả? Thế Dịch Phàm đi đâu rồi? Sao không thấy Dịch Phàm đâu cả thế? Không phải là nó không về đây cùng con đấy chứ?
- Anh ta đi làm rồi ạ.
- Cái gì? Đi làm sao? Nhà mẹ vợ cũng chẳng thèm đến nữa, thật chẳng ra thể thống gì. Không biết Từ gia dạy dỗ con cái kiểu gì nữa đây. Đúng là cần phải…
- Được rồi mẹ, đừng nhắc đến anh ta nữa, vào trong thôi. – Phùng Lộ Phi nhanh chóng ngắt lời.
- Ừ, mau vào đi.
Hai mẹ con nhanh chóng đi vào trong, hàn huyên một hồi lâu, chủ yếu nói về chuyện của Phùng Lộ Phi sau khi kết hôn. Phùng Lộ Phi cũng chỉ kể qua loa, cuộc sống 1 tuần nay ở Từ gia quả thực với cô rất nhàm chán, chẳng có mấy việc là có thể làm.
Phùng Lộ Phi vừa tỉnh dậy thì cảm thấy đầu đau như búa bổ. Đúng là không sấy khô tóc trước khi đi ngủ thì hôm sau quả thật rất đau đầu. Chẳng thể làm gì, Phùng Lộ Phi chỉ thở dài. Thay quần áo xong, cô đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út rồi xuống bên dưới.
Lúc vừa đi xuống thì Phùng Lộ Phi đã nhìn thấy Từ Dịch Phàm ngồi sẵn ở bàn ăn kia rồi. Nhìn thấy Phùng Lộ Phi đi đến, nhìn thấy cô đã đeo chiếc nhẫn cưới trên tay, Từ Dịch Phàm nhếch mép cười, nói với giọng chọc ngoáy, mỉa mai:
- Ngoan ngoãn như vậy thì mới đúng. Phùng Lộ Phi, cô nên biết nghe lời như vậy thì mọi chuyện may ra còn dễ giải quyết. Đừng có tỏ vẻ cứng rắn ngoan cố.
Phùng Lộ Phi tuy tức giận nhưng vẫn cố nén. Cô ngồi xuống, cầm bánh, vừa quệt bơ vừa nói:
- Tôi đây cũng không phải con nít mà anh dùng từ "ngoan ngoãn" ấy với tôi đâu Từ Dịch Phàm à. Đúng là chẳng ra cái gì hết. Mà này, chẳng lẽ anh không biết dùng từ ngữ hay sao? Hay từ nhỏ anh học kém quá, căn bản là không biết dùng từ thích hợp? Hơn nữa, đừng bao giờ nghĩ rằng là tôi sẽ nghe lời anh, đúng là mơ giữa ban ngày.
- Mà nghe nói hôm qua cô cùng bạn đi gặp một người đàn ông, ai vậy? Mới có mấy ngày kết hôn mà đã ra ngoài gặp đàn ông rồi. Mong muốn ngoại tình nhanh như vậy sao?
- Cái gì cơ?
Mặc dù nói chuyện của cô Từ Dịch Phàm không quan tâm nhưng chẳng hiểu sao anh vẫn hỏi.
- Đừng có giả bộ trước mặt tôi.
- Không phải anh cho người theo dõi tôi đấy chứ? Chuyện tôi đi cùng ai mà anh cũng biết. Nếu đã biết đến như vậy mà còn không biết người đi cùng tôi là ai hay sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tôi muốn chính cô nói cho tôi nghe. Sao vậy, không thể nói ra được à? Khó thế ư?
- Nếu tôi không nói thì anh làm được gì? Có giỏi thì sai người đi điều tra tiếp đi.
Phùng Lộ Phi nhìn thẳng vào đôi mắt của Từ Dịch Phàm mà nói, chẳng sợ sệt bất cứ điều gì cả. Với quan điểm của Phùng Lộ Phi cô thì trước mặt loại đàn ông như Từ Dịch Phàm này thì không thể nhún nhường bước nào được cả. Vậy nên bắt đầu từ bây giờ, Phùng Lộ Phi cô phải cho Từ Dịch Phàm anh biết, cô không phải loại người có thể dễ dàng bắt nạt, cũng không để cho người ta bắt nạt.
- Quả nhiên... Đúng là không thể không phục cô. Rất biết cách ăn nói đấy chứ.
- Haizz... Thật là ngại quá Từ Tổng giám đốc. Sao tôi lại có thể khiến anh phục tôi như vậy được chứ? Đáng lý ra tôi nên phục anh mới đúng phải không? Số tình nhân bên ngoài của anh khéo còn nhiều gấp đôi tuổi đời của tôi nữa.
- Cái gì? Cô...
- Tôi cái gì?
Từ Dịch Phàm nghe cô nói vậy tức không nói được gì nữa. Anh lau tay rồi cầm áo vest đi làm.
Còn Phùng Lộ Phi, cô cười với nụ cười chiến thắng.
- Từ Dịch Phàm, anh tưởng anh là "hoàng đế" còn tôi là "nô lệ" của anh sao? Tôi sao để anh sỉ nhục tôi như vậy được chứ? Tôi không phải là người dễ chơi như cái bộ dạng hiền lành mà anh thấy đâu.
Cô tiếp tục ăn sáng. Bữa sáng hôm nay rất ngon!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…………………………………………..
Một tuần sau khi kết hôn. Phùng Lộ Phi trở về nhà mẹ đẻ mà không có Từ Dịch Phàm đi cùng. Phùng Lộ Phi cũng chẳng nói cho anh việc cô trở về nhà mẹ đẻ.
Cánh cổng sắt từ từ mở ra, Phùng Lộ Phi lái xe vào bên trong rồi xách vài túi quà đã chuẩn bị sẵn đi vào.
- Ôi Lộ Phi của mẹ, con đã về rồi!
Phùng Phu nhân thấy con gái trở về thì vui mừng đi đến chỗ cô, sau đó thì ngó qua ngó lại:
- Lộ Phi, hôm nay con đi một mình hả? Thế Dịch Phàm đi đâu rồi? Sao không thấy Dịch Phàm đâu cả thế? Không phải là nó không về đây cùng con đấy chứ?
- Anh ta đi làm rồi ạ.
- Cái gì? Đi làm sao? Nhà mẹ vợ cũng chẳng thèm đến nữa, thật chẳng ra thể thống gì. Không biết Từ gia dạy dỗ con cái kiểu gì nữa đây. Đúng là cần phải…
- Được rồi mẹ, đừng nhắc đến anh ta nữa, vào trong thôi. – Phùng Lộ Phi nhanh chóng ngắt lời.
- Ừ, mau vào đi.
Hai mẹ con nhanh chóng đi vào trong, hàn huyên một hồi lâu, chủ yếu nói về chuyện của Phùng Lộ Phi sau khi kết hôn. Phùng Lộ Phi cũng chỉ kể qua loa, cuộc sống 1 tuần nay ở Từ gia quả thực với cô rất nhàm chán, chẳng có mấy việc là có thể làm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro