Lại thêm một sự...
Lâm Mĩ Thi
2024-10-05 08:11:29
Hoắc Tử Minh nghe xong thì chỉ có thể lắc đầu thở dài. Năm đó
khi Hoắc Tử Minh sau khi xem máy đo nhịp tim của Phùng Lộ Phi thì đã nói rằng Phùng Lộ Phi chết rồi. Nhưng thật không ngờ Phùng Lộ Phi đến giờ vẫn còn sống.
- Lộ Phi có bị nguy hiểm gì không?
- Không sao, tình trạng đã ổn định hơn nhiều rồi. Tuy nhiên vẫn phải theo dõi thêm 24 giờ nữa mới được. Sau 24 giờ nếu mọi chuyện vẫn bình thường thì đó là chuyện tốt. Anh cũng đừng quá lo, khả năng xảy ra biến chứng trong trường hợp này rất thấp.
- Tôi có thể đi chưa?
- Được rồi.
Từ Dịch Phàm đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của Hoắc Tử Minh. Hoắc Tử Minh bỏ kính ra, bóp bóp trán. Tự dưng lúc này anh cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.
……………………………………….
Vừa đến cửa phòng bệnh của Phùng Lộ Phi thì Từ Dịch Phàm đã thấy bên trong có người nhà mình, người của Phùng gia nữa. Sau khi dạ tiệc kết thúc, Triệu Chí Dương đã báo chuyện này cho người của Từ gia và Phùng gia biết. Họ vừa mừng vừa lo, vội vàng đến bệnh viện ngay.
Từ Dịch Phàm đang định quay đầu đi ra chỗ khác thì anh chạm mặt Hạ An Nhiên, cô ta cũng đến đây.
- Có thể nói chuyện với em một lát được không?
- Tôi không có gì muốn nói với cô nữa.
- Xin anh đấy, Dịch Phàm, hãy nghe em nói vài lời thôi.
Cuối cùng Từ Dịch Phàm đành đi cùng Hạ An Nhiên đến chỗ cầu thang thoát hiểm, chỗ này không có người nên dễ dàng nói chuyện hơn. Từ Dịch Phàm lạnh lùng lên tiếng:
- Cô có gì muốn nói thì nói nhanh lên.
- Dịch Phàm, Đàm Lệ Linh bị ngã, không phải do em đâu, là do cô ta tự trượt chân ngã...
- Vậy ý cô muốn nói là cô ấy cố tình trượt chân ngã xuống cầu thang để đổ tội cho cô?
Hạ An Nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt của Từ Dịch Phàm, và gương mặt đang rất tức giận của anh:- Dịch Phàm, sao anh lại có thể nói như vậy với em như vậy được chứ? Chẳng lẽ anh không tin em sao? Ngay cả một chút thôi mà anh cũng không tin? Tại sao lại thế chứ?
- Đúng, tôi không tin cô được. Từ lúc biết tất cả mọi chuyện có dính dáng đến cô, tôi không thể tin cô nữa rồi.
Cô ta bật cười.
- Không tin em, anh không tin em. Từ trước đến nay anh không tin em sao? Anh thật quá đáng, Từ Dịch Phàm.
- Tôi quá đáng sao hả? Vậy được, cô nói thử xem, vừa rồi cô đã nói những gì với Lộ Phi?
- Lộ Phi? Anh nói cô ta là Phùng Lộ Phi? Phùng Lộ Phi? Từ Dịch Phàm, Phùng Lộ Phi đã chết 3 năm trước rồi.
- Cô ấy chính là Lộ Phi, cô ấy chưa chết.
Hạ An Nhiên kinh hoàng, cô ta lùi lại phía sau hai bước.
- Nói đi, cô đã nói những gì với cô ấy?
- Em chỉ muốn cô ta rời xa anh thôi. Em bảo với cô ta là anh yêu cô ta chỉ vì cô ta giống Phùng Lộ Phi, cô ta mãi mãi sẽ chỉ là cái bóng của Phùng Lộ Phi thôi, cô ta cũng sẽ không có được trái tim anh, tình yêu của anh.
- Còn cô? Cô thì sao?
- Anh muốn nói gì hả Từ Dịch Phàm? Anh có biết là em vì anh mà đã làm ra những chuyện gì không hả? Từ Dịch Phàm, 5 năm trước lần đầu tiên em gặp được anh thì em đã yêu anh rồi. Từ lúc đó em rất muốn có được anh. Nhưng sau đó thì sao? Em lại đọc được tin anh kết hôn với Phùng Lộ Phi. Anh có biết là em lúc đó đã tuyệt vọng thế nào không hả?
Hạ An Nhiên lau nước mắt, lại nói:
- Ngày nào em cũng ngồi trong phòng khóc, em nguyền rủa Phùng Lộ Phi, em mong cô ta và anh sẽ nhanh chóng li hôn. Nhưng kết quả lại khác, anh và Phùng Lộ Phi không li hôn, lại còn sống rất hạnh phúc nữa, bố em còn bảo em nên quên anh đi. Em cũng đã nghĩ đến điều đó. Cho đến một ngày em đọc được tin tức trên báo nói rằng Phùng Lộ Phi đã chết. Anh có biết em đã vui sướng thế nào không hả? Cuối cùng em cũng có thể có được anh rồi. Thế nhưng một điều em không ngờ tới, đó là anh lại yêu Phùng Lộ Phi đến vậy. Dù em lúc đấy cùng anh có quen biết nhưng anh lại chẳng thèm để tâm đến em. Em đã nghĩ mình phải làm gì đây? Tại sao Phùng Lộ Phi chết rồi mà hình bóng cô ta vẫn hiện hữu trong trái tim anh? Em càng ngày càng hận Phùng Lộ Phi hơn. Nhưng em biết làm gì? Làm gì để lôi kéo trái tim anh về phía em? Đến cuối cùng, em chỉ còn cách là học theo tính cách của Phùng Lộ Phi, cách ăn mặc, nói chuyện của cô ta. Đúng, về sau anh đã phải nhìn em theo cách khác. Em biết, vì tính cách em giống Phùng Lộ Phi nên anh mới để ý đến em. Anh tưởng em vui lắm sao? Trong lòng em đau đớn lắm chứ. Anh chẳng bao giờ quên được Phùng Lộ Phi.
Từ Dịch Phàm im lặng một hồi lâu. Hạ An Nhiên đã nói ra được hết tất cả những gì mà cô ta đã giấu trong bao năm qua.
- Hạ An Nhiên, trước khi biết Lộ Phi còn sống, tôi đã đưa ra quyết định sẽ kết hôn với cô.
- Lộ Phi có bị nguy hiểm gì không?
- Không sao, tình trạng đã ổn định hơn nhiều rồi. Tuy nhiên vẫn phải theo dõi thêm 24 giờ nữa mới được. Sau 24 giờ nếu mọi chuyện vẫn bình thường thì đó là chuyện tốt. Anh cũng đừng quá lo, khả năng xảy ra biến chứng trong trường hợp này rất thấp.
- Tôi có thể đi chưa?
- Được rồi.
Từ Dịch Phàm đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của Hoắc Tử Minh. Hoắc Tử Minh bỏ kính ra, bóp bóp trán. Tự dưng lúc này anh cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.
……………………………………….
Vừa đến cửa phòng bệnh của Phùng Lộ Phi thì Từ Dịch Phàm đã thấy bên trong có người nhà mình, người của Phùng gia nữa. Sau khi dạ tiệc kết thúc, Triệu Chí Dương đã báo chuyện này cho người của Từ gia và Phùng gia biết. Họ vừa mừng vừa lo, vội vàng đến bệnh viện ngay.
Từ Dịch Phàm đang định quay đầu đi ra chỗ khác thì anh chạm mặt Hạ An Nhiên, cô ta cũng đến đây.
- Có thể nói chuyện với em một lát được không?
- Tôi không có gì muốn nói với cô nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Xin anh đấy, Dịch Phàm, hãy nghe em nói vài lời thôi.
Cuối cùng Từ Dịch Phàm đành đi cùng Hạ An Nhiên đến chỗ cầu thang thoát hiểm, chỗ này không có người nên dễ dàng nói chuyện hơn. Từ Dịch Phàm lạnh lùng lên tiếng:
- Cô có gì muốn nói thì nói nhanh lên.
- Dịch Phàm, Đàm Lệ Linh bị ngã, không phải do em đâu, là do cô ta tự trượt chân ngã...
- Vậy ý cô muốn nói là cô ấy cố tình trượt chân ngã xuống cầu thang để đổ tội cho cô?
Hạ An Nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt của Từ Dịch Phàm, và gương mặt đang rất tức giận của anh:- Dịch Phàm, sao anh lại có thể nói như vậy với em như vậy được chứ? Chẳng lẽ anh không tin em sao? Ngay cả một chút thôi mà anh cũng không tin? Tại sao lại thế chứ?
- Đúng, tôi không tin cô được. Từ lúc biết tất cả mọi chuyện có dính dáng đến cô, tôi không thể tin cô nữa rồi.
Cô ta bật cười.
- Không tin em, anh không tin em. Từ trước đến nay anh không tin em sao? Anh thật quá đáng, Từ Dịch Phàm.
- Tôi quá đáng sao hả? Vậy được, cô nói thử xem, vừa rồi cô đã nói những gì với Lộ Phi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lộ Phi? Anh nói cô ta là Phùng Lộ Phi? Phùng Lộ Phi? Từ Dịch Phàm, Phùng Lộ Phi đã chết 3 năm trước rồi.
- Cô ấy chính là Lộ Phi, cô ấy chưa chết.
Hạ An Nhiên kinh hoàng, cô ta lùi lại phía sau hai bước.
- Nói đi, cô đã nói những gì với cô ấy?
- Em chỉ muốn cô ta rời xa anh thôi. Em bảo với cô ta là anh yêu cô ta chỉ vì cô ta giống Phùng Lộ Phi, cô ta mãi mãi sẽ chỉ là cái bóng của Phùng Lộ Phi thôi, cô ta cũng sẽ không có được trái tim anh, tình yêu của anh.
- Còn cô? Cô thì sao?
- Anh muốn nói gì hả Từ Dịch Phàm? Anh có biết là em vì anh mà đã làm ra những chuyện gì không hả? Từ Dịch Phàm, 5 năm trước lần đầu tiên em gặp được anh thì em đã yêu anh rồi. Từ lúc đó em rất muốn có được anh. Nhưng sau đó thì sao? Em lại đọc được tin anh kết hôn với Phùng Lộ Phi. Anh có biết là em lúc đó đã tuyệt vọng thế nào không hả?
Hạ An Nhiên lau nước mắt, lại nói:
- Ngày nào em cũng ngồi trong phòng khóc, em nguyền rủa Phùng Lộ Phi, em mong cô ta và anh sẽ nhanh chóng li hôn. Nhưng kết quả lại khác, anh và Phùng Lộ Phi không li hôn, lại còn sống rất hạnh phúc nữa, bố em còn bảo em nên quên anh đi. Em cũng đã nghĩ đến điều đó. Cho đến một ngày em đọc được tin tức trên báo nói rằng Phùng Lộ Phi đã chết. Anh có biết em đã vui sướng thế nào không hả? Cuối cùng em cũng có thể có được anh rồi. Thế nhưng một điều em không ngờ tới, đó là anh lại yêu Phùng Lộ Phi đến vậy. Dù em lúc đấy cùng anh có quen biết nhưng anh lại chẳng thèm để tâm đến em. Em đã nghĩ mình phải làm gì đây? Tại sao Phùng Lộ Phi chết rồi mà hình bóng cô ta vẫn hiện hữu trong trái tim anh? Em càng ngày càng hận Phùng Lộ Phi hơn. Nhưng em biết làm gì? Làm gì để lôi kéo trái tim anh về phía em? Đến cuối cùng, em chỉ còn cách là học theo tính cách của Phùng Lộ Phi, cách ăn mặc, nói chuyện của cô ta. Đúng, về sau anh đã phải nhìn em theo cách khác. Em biết, vì tính cách em giống Phùng Lộ Phi nên anh mới để ý đến em. Anh tưởng em vui lắm sao? Trong lòng em đau đớn lắm chứ. Anh chẳng bao giờ quên được Phùng Lộ Phi.
Từ Dịch Phàm im lặng một hồi lâu. Hạ An Nhiên đã nói ra được hết tất cả những gì mà cô ta đã giấu trong bao năm qua.
- Hạ An Nhiên, trước khi biết Lộ Phi còn sống, tôi đã đưa ra quyết định sẽ kết hôn với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro