Sự Thật Sáng Tỏ...
Lâm Mĩ Thi
2024-10-05 08:11:29
Tại một nhà hàng cao cấp.
Khi nhìn thấy Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương đang đi đến, A Toàn vội vàng đứng lên chào, tên đứng bên cạnh anh ta thấy vậy cũng vội vàng đứng dậy, nhìn mặt trông có vẻ sợ sệt, từ nãy đến giờ không dám ngẩng đầu lên.
- Triệu tổng, Từ tổng.
- Ngồi xuống đi.
Triệu Chí Dương lên tiếng nói một câu ngắn gọn. Từ Dịch Phàm cũng chỉ im lặng mà không nói gì ngồi xuống bên cạnh Triệu Chí Dương. A Toàn ngồi bên cạnh tên kia, ngồi đối diện với Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương.
- Ngẩng đầu lên.
Triệu Chí Dương tiếp tục lên tiếng trong khi Từ Dịch Phàm lại không nói bất kỳ lời nào cả. Tên kia khi nghe thấy lời này thì vừa sợ hãi vừa run lên, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Triệu Chí Dương nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt của Từ Dịch Phàm.
- Mày chính là người hỏa táng có phải không? Chắc mày còn nhớ ngày 23/9 của 3 năm trước mày có tiến hành hỏa táng Từ Thiếu phu nhân Phùng Lộ Phi của Từ tổng đây chứ?
- Vâng... vâng ạ.
Tên kia sợ quá nói lắp bắp. Hắn cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn ai nữa. Trước mặt hắn đều là những người có quyền có thế của thành phố A này. Lần này đụng chạm đến bọn họ, e rằng khó sống rồi.
- Nhưng nếu đã hỏa táng như vậy, nếu đã trao tận tay cho Từ Tổng giám đốc đây tro cốt của Từ Thiếu Phu nhân, tại sao Từ Thiếu Phu nhân đến bây giờ vẫn còn sống thế hả? Mày thử nói cho tao nghe xem, chuyện này nên suy nghĩ thế nào mới phải đây?
- Dạ... dạ... chuyện này...?
- Sao vậy?
Triệu Chí Dương tuy nói giọng rất bình thản nhưng cũng đủ để khiến tên kia phải sợ hãi, hắn bất giác run lên, tay đổ mồ hôi lạnh. Hắn càng cúi đầu xuống thấp hơn và không dám ngẩng lên nữa.
- Mày đừng có ấp a ấp úng như thế nữa, mày có nhanh nói ra mọi chuyện không hả? Nếu mày mà không nói hết tất cả mọi chuyện ra thì biết hậu quả rồi đấy. Nhanh nói đi. - A Toàn ngồi bên cạnh hắn nói bằng giọng lạnh lùng khiến tên đó càng thêm sợ.
- Dạ.... vâng... tôi xin nói.... tôi nói ngay...
- Nói mau.
Tên kia sợ chết khiếp khi nghe lời đe dọa của A Toàn. Hắn sợ hãi nhìn qua Triệu Chí Dương rồi lại nhìn về phía Từ Dịch Phàm, sau đó hơi cúi đầu xuống, kể mọi chuyện:
- 3 năm trước… chuyện 3 năm trước... thật ra là... hôm đó… hôm đó chúng tôi nhận được một điện thoại nói rằng Từ gia nào đó muốn hỏa táng cho Từ Thiếu phu nhân của bọn họ. Ban đầu khi nghe như vậy, chúng tôi không biết đó là Từ gia nào với Từ Thiếu phu nhân nào. Nhưng khi thấy Từ Tổng giám đốc đây thì chúng tôi mới biết người nằm trong quan tài kia chính là vị Từ Thiếu phu nhân, con gái của chủ tịch tập đoàn Phùng Thị .
Hắn nói đến đây thì dừng lại, nuốt nước bọt rồi lại nói tiếp:
- Chúng tôi cũng đã rất lo lắng sợ đắc tội với Từ gia nên cố gắng làm cho thật tốt mọi chuyện. Khi đưa quan tài vào trong, chúng tôi có rời đó một chút để chuẩn bị thêm một vài thứ. Nào ngờ lúc đi ra ngoài thì thấy nắp quan tài đã bị mở ra rồi, nhưng bên trong lại không có ai cả. Lúc đấy chúng tôi rất sợ hãi nên đã tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy gì cả. Những điều về Từ gia chúng tôi cũng có nghe qua. Vì sợ quá nên chúng tôi không dám nói ra sự thật về chuyện này. Sau đó chúng tôi vẫn đem quan tài cho vào lò hỏa táng, rồi giao lại cho Từ Tổng giám đốc một bình tro cốt giả. Thế nên thời gian hỏa táng ban đầu tính ra chỉ mất khoảng 1 giờ, nhưng vì thời gian đi tìm Thiếu phu nhân nên đã mất gần 2 giờ. Khi người bên phía Từ gia có thắc mắc về thời gian, tôi lúc đó chỉ dám nói do có một số trục trặc nên hỏa táng muộn.
Lúc đó Từ Dịch Phàm chỉ nắm chặt lấy bình đựng tro cốt kia, cũng cho rằng đó chính là tro cốt của Phùng Lộ Phi. Anh lúc đấy giống như một người mất hồn vậy, chẳng quan tâm đến mọi chuyện xung quanh nữa, cứ thế mà mang bình tro cốt kia đi thôi.
- Khi Từ gia rời đi, các người có tìm Từ Thiếu Phu nhân nữa không? - Triệu Chí Dương hỏi.
- Có ạ, chúng tôi có đi tìm. Nhưng chúng tôi tìm mãi vẫn không thấy, không biết xác cô ấy bị người ta trộm mất hay là cô ấy đi đâu. Tôi nghĩ là ai đó trộm xác, chứ cô ấy chết rồi...
- Chết cái gì mà chết chứ hả, ăn nói linh tinh. Từ Thiếu phu nhân vẫn còn sống sờ sờ kia kìa....
Tên này nghe xong hoảng hồn, khuôn mặt trắng bệch. Từ Thiếu phu nhân vẫn còn sống? Nếu năm đó hắn hỏa táng sớm một chút thì chẳng phải là đã giết người rồi sao? Từ Thiếu phu nhân còn sống hay đã chết, Từ gia mà biết được bọn họ chắc chắn không được yên ổn.
- Từ Thiếu Phu nhân... Thiếu phu nhân vẫn còn sống ạ? - Hắn ấp úng hỏi lại cho chắc ăn.
- Chứ còn gì nữa.
Từ Dịch Phàm không nói gì nữa, chỉ ngồi im lặng. Rồi, anh đã rõ tất cả mọi chuyện rồi.
Khi nhìn thấy Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương đang đi đến, A Toàn vội vàng đứng lên chào, tên đứng bên cạnh anh ta thấy vậy cũng vội vàng đứng dậy, nhìn mặt trông có vẻ sợ sệt, từ nãy đến giờ không dám ngẩng đầu lên.
- Triệu tổng, Từ tổng.
- Ngồi xuống đi.
Triệu Chí Dương lên tiếng nói một câu ngắn gọn. Từ Dịch Phàm cũng chỉ im lặng mà không nói gì ngồi xuống bên cạnh Triệu Chí Dương. A Toàn ngồi bên cạnh tên kia, ngồi đối diện với Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương.
- Ngẩng đầu lên.
Triệu Chí Dương tiếp tục lên tiếng trong khi Từ Dịch Phàm lại không nói bất kỳ lời nào cả. Tên kia khi nghe thấy lời này thì vừa sợ hãi vừa run lên, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Triệu Chí Dương nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt của Từ Dịch Phàm.
- Mày chính là người hỏa táng có phải không? Chắc mày còn nhớ ngày 23/9 của 3 năm trước mày có tiến hành hỏa táng Từ Thiếu phu nhân Phùng Lộ Phi của Từ tổng đây chứ?
- Vâng... vâng ạ.
Tên kia sợ quá nói lắp bắp. Hắn cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn ai nữa. Trước mặt hắn đều là những người có quyền có thế của thành phố A này. Lần này đụng chạm đến bọn họ, e rằng khó sống rồi.
- Nhưng nếu đã hỏa táng như vậy, nếu đã trao tận tay cho Từ Tổng giám đốc đây tro cốt của Từ Thiếu Phu nhân, tại sao Từ Thiếu Phu nhân đến bây giờ vẫn còn sống thế hả? Mày thử nói cho tao nghe xem, chuyện này nên suy nghĩ thế nào mới phải đây?
- Dạ... dạ... chuyện này...?
- Sao vậy?
Triệu Chí Dương tuy nói giọng rất bình thản nhưng cũng đủ để khiến tên kia phải sợ hãi, hắn bất giác run lên, tay đổ mồ hôi lạnh. Hắn càng cúi đầu xuống thấp hơn và không dám ngẩng lên nữa.
- Mày đừng có ấp a ấp úng như thế nữa, mày có nhanh nói ra mọi chuyện không hả? Nếu mày mà không nói hết tất cả mọi chuyện ra thì biết hậu quả rồi đấy. Nhanh nói đi. - A Toàn ngồi bên cạnh hắn nói bằng giọng lạnh lùng khiến tên đó càng thêm sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Dạ.... vâng... tôi xin nói.... tôi nói ngay...
- Nói mau.
Tên kia sợ chết khiếp khi nghe lời đe dọa của A Toàn. Hắn sợ hãi nhìn qua Triệu Chí Dương rồi lại nhìn về phía Từ Dịch Phàm, sau đó hơi cúi đầu xuống, kể mọi chuyện:
- 3 năm trước… chuyện 3 năm trước... thật ra là... hôm đó… hôm đó chúng tôi nhận được một điện thoại nói rằng Từ gia nào đó muốn hỏa táng cho Từ Thiếu phu nhân của bọn họ. Ban đầu khi nghe như vậy, chúng tôi không biết đó là Từ gia nào với Từ Thiếu phu nhân nào. Nhưng khi thấy Từ Tổng giám đốc đây thì chúng tôi mới biết người nằm trong quan tài kia chính là vị Từ Thiếu phu nhân, con gái của chủ tịch tập đoàn Phùng Thị .
Hắn nói đến đây thì dừng lại, nuốt nước bọt rồi lại nói tiếp:
- Chúng tôi cũng đã rất lo lắng sợ đắc tội với Từ gia nên cố gắng làm cho thật tốt mọi chuyện. Khi đưa quan tài vào trong, chúng tôi có rời đó một chút để chuẩn bị thêm một vài thứ. Nào ngờ lúc đi ra ngoài thì thấy nắp quan tài đã bị mở ra rồi, nhưng bên trong lại không có ai cả. Lúc đấy chúng tôi rất sợ hãi nên đã tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy gì cả. Những điều về Từ gia chúng tôi cũng có nghe qua. Vì sợ quá nên chúng tôi không dám nói ra sự thật về chuyện này. Sau đó chúng tôi vẫn đem quan tài cho vào lò hỏa táng, rồi giao lại cho Từ Tổng giám đốc một bình tro cốt giả. Thế nên thời gian hỏa táng ban đầu tính ra chỉ mất khoảng 1 giờ, nhưng vì thời gian đi tìm Thiếu phu nhân nên đã mất gần 2 giờ. Khi người bên phía Từ gia có thắc mắc về thời gian, tôi lúc đó chỉ dám nói do có một số trục trặc nên hỏa táng muộn.
Lúc đó Từ Dịch Phàm chỉ nắm chặt lấy bình đựng tro cốt kia, cũng cho rằng đó chính là tro cốt của Phùng Lộ Phi. Anh lúc đấy giống như một người mất hồn vậy, chẳng quan tâm đến mọi chuyện xung quanh nữa, cứ thế mà mang bình tro cốt kia đi thôi.
- Khi Từ gia rời đi, các người có tìm Từ Thiếu Phu nhân nữa không? - Triệu Chí Dương hỏi.
- Có ạ, chúng tôi có đi tìm. Nhưng chúng tôi tìm mãi vẫn không thấy, không biết xác cô ấy bị người ta trộm mất hay là cô ấy đi đâu. Tôi nghĩ là ai đó trộm xác, chứ cô ấy chết rồi...
- Chết cái gì mà chết chứ hả, ăn nói linh tinh. Từ Thiếu phu nhân vẫn còn sống sờ sờ kia kìa....
Tên này nghe xong hoảng hồn, khuôn mặt trắng bệch. Từ Thiếu phu nhân vẫn còn sống? Nếu năm đó hắn hỏa táng sớm một chút thì chẳng phải là đã giết người rồi sao? Từ Thiếu phu nhân còn sống hay đã chết, Từ gia mà biết được bọn họ chắc chắn không được yên ổn.
- Từ Thiếu Phu nhân... Thiếu phu nhân vẫn còn sống ạ? - Hắn ấp úng hỏi lại cho chắc ăn.
- Chứ còn gì nữa.
Từ Dịch Phàm không nói gì nữa, chỉ ngồi im lặng. Rồi, anh đã rõ tất cả mọi chuyện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro