Bí Mật Của Định Mệnh

Thẳng Thắn (2)

Lâm Mĩ Thi

2024-10-05 08:11:29

Từ Dịch Phàm im lặng một hồi rồi hỏi:

- Không thể chữa khỏi sao?

Cô gật đầu rồi lại nói tiếp:

- Nhưng không sao đâu, bây giờ gặp anh tôi cũng không còn cảm thấy đau đầu như trước kia nữa rồi. Dần dần sẽ quen thôi mà. Vì thế anh cũng không cần quá lo lắng đâu.

- Nhưng như vậy... – Từ Dịch Phàm nói, dù Đàm Lệ Linh có nói thế nào thì anh vẫn cứ lo.

- Dịch Phàm, thật ra tôi cũng muốn hỏi anh một chuyện được không? Có thể trả lời tôi không?

Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Nhưng Từ Dịch Phàm lại không nói gì cả. Đàm Lệ Linh dù thế vẫn hỏi:

- Thật sự thì anh... Anh có phải, có phải… coi tôi là thế thân của vợ anh hay không vậy?

- Sao cô lại hỏi vậy?

Câu hỏi này của Đàm Lệ Linh khiến cho Từ Dịch Phàm cảm thấy rất bất ngờ, và cũng có phần lúng túng. Không ngờ cô lại hỏi anh câu này. Và anh cũng không biết nên trả lời cô thế nào cho đúng nữa. Câu hỏi đưa anh vào tình trạng khó xử không biết nên làm gì.

- Nhìn qua thôi, tôi có thể nhận thấy rằng anh rất yêu vợ anh, thật đấy. Nhưng tôi cũng rất mong rằng anh đừng bao giờ coi tôi là thế thân của cô ấy. Đúng là diện mạo bên ngoài của tôi rất giống với cô ấy. Nhưng anh cũng biết đấy, trên thế gian này chẳng có một người con gái nào lại mong mình làm thế thân cho người khác cả.

Đàm Lệ Linh nhìn Từ Dịch Phàm bằng đôi mắt mệt mỏi, cô cũng không còn cười như vừa nãy nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Quả thật là lần đầu nhìn thấy cô tôi đã nghĩ ngay đến vợ tôi. Tôi cứ nghĩ là cô ấy đã trở về bên tôi rồi. Nhưng nói thật thì chuyện đó không thể xảy ra được, cô và cô ấy chỉ là hai người giống nhau thôi. Vì cô ngày hôm đó, tôi đã rất cố gắng để bình tĩnh bởi lúc đó tôi bắt buộc cần phải làm như vậy.

- Vậy à?

- Cô khiến tôi phải thay đổi mọi suy nghĩ, mọi quyết định mà tôi đã đưa ra trước đó. Tôi cũng đã nghĩ rất nhiều vấn đề nhưng lại không có một cách giải quyết nó cho thật hoàn hảo. Và tôi cũng biết, cho dù có như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không phải là cô ấy, tôi không thể coi cô là cô ấy được.

Đàm Lệ Linh hơi cúi đầu xuống, tay cô nắm chặt lấy ví. Cô mím môi rồi cố gắng nói:

- Thật may, thật may là cuối cùng anh vẫn coi tôi là Đàm Lệ Linh. Cảm ơn. Vậy là tôi yên tâm rồi.

- Cô...

- Chúng ta vẫn có thể là bạn bè như trước có đúng không? Tôi vẫn còn có thể cùng anh ngồi ở đây ngắm cảnh của đêm thành phố A đúng không? Tôi vẫn có thể nói chuyện với anh có đúng không? Và tôi vẫn có thể gọi tên anh như bình thường đúng không? Và tôi vẫn có thể… gặp anh đúng không?

Từ Dịch Phàm nghe vậy thì gật đầu. Khi nghe Đàm Lệ Linh nói vậy, tự dưng anh lại cảm thấy đau lòng. Còn Đàm Lệ Linh thấy vậy thì mỉm cười. Đàm Lệ Linh hỏi như vậy chỉ là muốn khẳng định chắc chắn rằng, mối quan hệ giữa Từ Dịch Phàm và cô không có ai cản trở cả, họ vẫn là bạn bè tốt.

- Cô sẽ không suy nghĩ quá nhiều về chuyện hôm nay chứ? Mọi chuyện có vẻ sẽ khiến....

- Tôi không phải người nhớ dai.

- Mà Lệ Linh này, tôi thật sự rất lo cho bệnh của cô. Lỡ như về sau mà xảy ra chuyện gì...

Đàm Lệ Linh bỗng đứng dậy, nhìn lên bầu trời đầy sao kia, sau đó thì quay lại nhìn anh:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Tôi sẽ không sao đâu, thật đấy. Anh không cần phải lo lắng đâu. Sẽ không có chuyện gì xảy ra.

- Nhưng...

- Yên tâm đi. À, mai tôi đến nhà anh lấy xe được không? Nếu không có lẽ là tôi sẽ phải bắt taxi hoặc đi bộ đi làm mất.

Đàm Lệ Linh mỉm cười nhìn Từ Dịch Phàm mà nói. Từ Dịch Phàm giọng nói trở nên trầm xuống:

- Cô không cần phải đến nhà tôi lấy lại xe đâu. Cô cứ đưa chìa khóa xe đây cho tôi, ngày mai tôi sẽ bảo người lái xe về căn hộ cho cô, sức khỏe cô không tốt, đừng đi lại nhiều.

- Vậy phiền anh rồi.

- Bây giờ tôi đưa cô về nhà được chưa? Cũng muộn rồi. Tôi sợ cô lại ngã bệnh nữa thì…

Đàm Lệ Linh vội ngắt lời:

- Anh không cho rằng tôi yếu ớt đến như vậy chứ? Sức khỏe của tôi bây giờ cũng ổn hơn rồi.

- Được rồi, về thôi.

- Ừ.

Sau đó Từ Dịch Phàm đưa Đàm Lệ Linh trở về căn hộ của cô. Cô không cần anh đưa lên tận trên căn hộ, bảo anh cũng nên về sớm nghỉ ngơi vì cũng đã muộn. Nhưng anh vẫn ngồi trong xe cho đến khi cô đi khuất, cho đến khi anh thấy căn hộ của cô sáng đèn...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Mật Của Định Mệnh

Số ký tự: 0