Tỏ Tình (4)
Lâm Mĩ Thi
2024-10-05 08:11:29
Chưa bao giờ Từ Dịch Phàm lại cảm thấy
run như thế này. Nhưng cuối cùng anh vẫn cố gắng trấn an lại bản thân,
kế hoạch hôm nay đã xếp ra, bắt buộc phải hoàn thành hết. Mọi chuyện hôm nay, cho dù là thành công hay thất bại, Từ Dịch Phàm anh cũng bắt buộc
phải nói hết cho Phùng Lộ Phi nghe.
Đẩy cửa bước vào trong căn phòng thuê riêng, Phùng Lộ Phi cảm thấy rất ngạc nhiên. Thật không ngờ Từ Dịch Phàm cũng lãng mạn như vậy, mua đầy hoa sắp vào đây, còn thắp cả đống nến nữa.
Từ Dịch Phàm vội vàng mở hộp đồ trang sức ra, lấy chiếc nhẫn kim cương rồi quay lại, quỳ một chân trước Phùng Lộ Phi khiến cô giật mình.
- Phùng Lộ Phi, anh không biết là anh làm như thế này có muộn hay không nhưng dù thế nào anh cũng vẫn muốn làm. Nửa năm qua ở bên em, anh thật sự đã tìm được một ánh sáng mới trong cuộc đời của anh, ánh sáng ấy thật sự rất ấm áp. Lộ Phi, anh không giỏi nói năng về chuyện này, anh chỉ muốn nói với em là anh yêu em.
- Em…
- Lộ Phi, anh hy vọng em đừng ly hôn với anh. Anh thật sự yêu em mà. Anh chỉ mong chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, tìm ra được hạnh phúc thật sự chỉ của riêng chúng ta mà thôi.
Không biết được nữa nhưng mắt của Phùng Lộ Phi bỗng mờ hẳn đi. Rồi những giọt nước mắt cứ thế mà rơi xuống, ngay chính cả bản thân Phùng Lộ Phi cũng không ngăn lại được nữa.
- Dịch Phàm, anh thật sự muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu, sống một cuộc sống mới của riêng chúng ta sao?
- Phải. Em có đồng ý không?
Lúc này, Phùng Lộ Phi đỡ Từ Dịch Phàm đứng dậy, cô lau hết nước mắt rồi bình tĩnh hỏi anh:
- Dịch Phàm, em nói cho anh biết, nhược điểm của em còn nhiều hơn cả ưu điểm nữa đấy.
- Không sao, anh cũng chẳng có nhiều ưu điểm hơn em đâu.
- Em không xinh đẹp, em nấu ăn kém lắm, lại còn cả cái tính hậu đậu, so đo tính toán nữa chứ. À phải, em còn rất hẹp hòi, hơn nữa, em cũng chẳng gọn gàng gì đâu, sống bừa bộn lắm.
- Anh cũng có đẹp trai gì đâu chứ. Anh từ nhỏ đến giờ cũng chưa từng vào bếp, tính tình anh trẻ con lắm, anh cũng hay so đo và thích áp đặt. Tính cách của anh cũng giống em.
Phùng Lộ Phi nghe thế thì bật cười:
- Anh không chê em hả?
- Chê em cái gì? Chính bản thân anh cũng có hơn em cái gì đâu mà ở đấy chê em cơ chứ.
- Anh thật sự muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu?
- Phải.
Tự nhiên Phùng Lộ Phi mỉm cười và gật đầu. Cô nhìn thẳng vào Từ Dịch Phàm mà nói:
- Dịch Phàm, anh đưa thêm chiếc nhẫn này nữa thì nhẫn cưới em đang đeo vứt đi đâu đây hả?
- Em thích vứt đi đâu thì vứt. Nhưng chiếc nhẫn này, em bắt buộc phải đeo. Em nhìn này, ở đây có khắc chữ A&E, tức là tên tiếng Anh của anh và em đấy. Như vậy mới ý nghĩa.
- Thật không ngờ anh có nhiều trò như vậy.
Từ Dịch Phàm vẫn nhìn chằm chằm Phùng Lộ Phi như vậy, có điều không hiểu bèn hỏi:
- Lộ Phi, thế bây giờ em có thể nhận chiếc nhẫn này của anh không?
- Nếu anh đã có thành ý như vậy, nếu như anh đã chấp nhận được mọi thói hư tật xấu của em thì em đồng ý.
- Cảm ơn em.
Từ Dịch Phàm đeo chiếc nhẫn lên tay cho Phùng Lộ Phi, rồi lấy luôn mấy món đồ khác rồi đeo hết lên cho cô.
- Từ Dịch Phàm, em yêu anh. Thật ra hôm nay em muốn nhân cơ hội này để tỏ tình với anh, chấp nhận cả việc anh từ chối. Nhưng thật không ngờ, anh lại nói chuyện này trước với em.
- Em yêu anh từ lúc nào?
- Em không biết.
Rồi Từ Dịch Phàm ôm chầm lấy Phùng Lộ Phi, anh ôm chặt cô đến nỗi như sợ cô sẽ rời khỏi vòng tay của anh vậy.
- Lộ Phi, anh không mong điều gì cả, anh chỉ mong cuộc sống sau này của chúng ta trôi qua thật nhẹ nhàng và hạnh phúc. Anh biết lúc bắt đầu của chúng ta không tốt nhưng thời gian còn dài, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian để xây dựng hạnh phúc sau này của chúng ta.
- Em biết, Dịch Phàm. Em biết là em có rất nhiều khuyết điểm nhưng mà anh yên tâm, vì hạnh phúc sau này của chúng ta, em sẽ cố gắng sửa đổi cho bằng hết.
- Không cần đâu Lộ Phi, em không cần phải thay đổi điều gì. Anh yêu em, yêu con người em của hiện tại chứ không phải con người em sau khi đã thay đổi. Thật đấy, chỉ cần đơn giản là đủ rồi.
- Em yêu anh.
Từ Dịch Phàm buông tay ra, cúi người hôn lên đôi môi của Phùng Lộ Phi.
Lúc này, cả Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi mới cảm nhận được tình yêu và hạnh phúc thật sự.
Đẩy cửa bước vào trong căn phòng thuê riêng, Phùng Lộ Phi cảm thấy rất ngạc nhiên. Thật không ngờ Từ Dịch Phàm cũng lãng mạn như vậy, mua đầy hoa sắp vào đây, còn thắp cả đống nến nữa.
Từ Dịch Phàm vội vàng mở hộp đồ trang sức ra, lấy chiếc nhẫn kim cương rồi quay lại, quỳ một chân trước Phùng Lộ Phi khiến cô giật mình.
- Phùng Lộ Phi, anh không biết là anh làm như thế này có muộn hay không nhưng dù thế nào anh cũng vẫn muốn làm. Nửa năm qua ở bên em, anh thật sự đã tìm được một ánh sáng mới trong cuộc đời của anh, ánh sáng ấy thật sự rất ấm áp. Lộ Phi, anh không giỏi nói năng về chuyện này, anh chỉ muốn nói với em là anh yêu em.
- Em…
- Lộ Phi, anh hy vọng em đừng ly hôn với anh. Anh thật sự yêu em mà. Anh chỉ mong chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, tìm ra được hạnh phúc thật sự chỉ của riêng chúng ta mà thôi.
Không biết được nữa nhưng mắt của Phùng Lộ Phi bỗng mờ hẳn đi. Rồi những giọt nước mắt cứ thế mà rơi xuống, ngay chính cả bản thân Phùng Lộ Phi cũng không ngăn lại được nữa.
- Dịch Phàm, anh thật sự muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu, sống một cuộc sống mới của riêng chúng ta sao?
- Phải. Em có đồng ý không?
Lúc này, Phùng Lộ Phi đỡ Từ Dịch Phàm đứng dậy, cô lau hết nước mắt rồi bình tĩnh hỏi anh:
- Dịch Phàm, em nói cho anh biết, nhược điểm của em còn nhiều hơn cả ưu điểm nữa đấy.
- Không sao, anh cũng chẳng có nhiều ưu điểm hơn em đâu.
- Em không xinh đẹp, em nấu ăn kém lắm, lại còn cả cái tính hậu đậu, so đo tính toán nữa chứ. À phải, em còn rất hẹp hòi, hơn nữa, em cũng chẳng gọn gàng gì đâu, sống bừa bộn lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Anh cũng có đẹp trai gì đâu chứ. Anh từ nhỏ đến giờ cũng chưa từng vào bếp, tính tình anh trẻ con lắm, anh cũng hay so đo và thích áp đặt. Tính cách của anh cũng giống em.
Phùng Lộ Phi nghe thế thì bật cười:
- Anh không chê em hả?
- Chê em cái gì? Chính bản thân anh cũng có hơn em cái gì đâu mà ở đấy chê em cơ chứ.
- Anh thật sự muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu?
- Phải.
Tự nhiên Phùng Lộ Phi mỉm cười và gật đầu. Cô nhìn thẳng vào Từ Dịch Phàm mà nói:
- Dịch Phàm, anh đưa thêm chiếc nhẫn này nữa thì nhẫn cưới em đang đeo vứt đi đâu đây hả?
- Em thích vứt đi đâu thì vứt. Nhưng chiếc nhẫn này, em bắt buộc phải đeo. Em nhìn này, ở đây có khắc chữ A&E, tức là tên tiếng Anh của anh và em đấy. Như vậy mới ý nghĩa.
- Thật không ngờ anh có nhiều trò như vậy.
Từ Dịch Phàm vẫn nhìn chằm chằm Phùng Lộ Phi như vậy, có điều không hiểu bèn hỏi:
- Lộ Phi, thế bây giờ em có thể nhận chiếc nhẫn này của anh không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nếu anh đã có thành ý như vậy, nếu như anh đã chấp nhận được mọi thói hư tật xấu của em thì em đồng ý.
- Cảm ơn em.
Từ Dịch Phàm đeo chiếc nhẫn lên tay cho Phùng Lộ Phi, rồi lấy luôn mấy món đồ khác rồi đeo hết lên cho cô.
- Từ Dịch Phàm, em yêu anh. Thật ra hôm nay em muốn nhân cơ hội này để tỏ tình với anh, chấp nhận cả việc anh từ chối. Nhưng thật không ngờ, anh lại nói chuyện này trước với em.
- Em yêu anh từ lúc nào?
- Em không biết.
Rồi Từ Dịch Phàm ôm chầm lấy Phùng Lộ Phi, anh ôm chặt cô đến nỗi như sợ cô sẽ rời khỏi vòng tay của anh vậy.
- Lộ Phi, anh không mong điều gì cả, anh chỉ mong cuộc sống sau này của chúng ta trôi qua thật nhẹ nhàng và hạnh phúc. Anh biết lúc bắt đầu của chúng ta không tốt nhưng thời gian còn dài, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian để xây dựng hạnh phúc sau này của chúng ta.
- Em biết, Dịch Phàm. Em biết là em có rất nhiều khuyết điểm nhưng mà anh yên tâm, vì hạnh phúc sau này của chúng ta, em sẽ cố gắng sửa đổi cho bằng hết.
- Không cần đâu Lộ Phi, em không cần phải thay đổi điều gì. Anh yêu em, yêu con người em của hiện tại chứ không phải con người em sau khi đã thay đổi. Thật đấy, chỉ cần đơn giản là đủ rồi.
- Em yêu anh.
Từ Dịch Phàm buông tay ra, cúi người hôn lên đôi môi của Phùng Lộ Phi.
Lúc này, cả Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi mới cảm nhận được tình yêu và hạnh phúc thật sự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro