Bị Nam Chính Điên Cuồng Cưỡng Ép Yêu
Bị đè trên xe h...
2024-11-19 02:53:24
Nhưng muốn làm cũng không dễ.
Cậu đi hỏi thăm những người bạn cùng lớp xung quanh, nhưng ai cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu, sau đó nhìn cậu từ trên xuống dưới một cách soi mói và đưa ra câu trả lời khó hiểu: "Tôi thấy cậu không có cửa đâu."
Lúc đầu Mạch Kính nghe vậy vẫn chưa hiểu tại sao, cho đến khi bạn cùng phòng Vương An Thuận chân thành nói với cậu: "Người anh em lo hoàn thiện bản thân đi, cậu không với tới bọn họ được đâu."
Lúc này Mạch Kính mới nhận ra hành động của mình đã quá vội vàng, nhưng cậu cũng không dễ dàng bỏ cuộc mà bắt đầu tìm kiếm thông tin của người này trên mạng. Sau vài câu đọc được trên mạng, cậu nhận ra người đàn ông tên Trịnh Thù Quan này rất hoàn hảo.
Một tuần sau, trong một buổi tối nọ, Vương An Thuận đang nằm trong ký túc xá xem video bỗng nhiên nhìn thấy Đỗ Kinh Hồng và Mạch Kính lần lượt bước vào. Hai người không hề nhìn nhau nhưng Đỗ Kinh Hồng lại đi thẳng đến trước bàn học của Mạch Kính, mở Notebook của cậu ra rồi đổi phần giới thiệu bản thân ở đầu bài phát biểu thành: "Như kinh hồng thoáng hiện chốn trần gian, nhuộm mực trời sao nước biết ngàn."
Mạch Kính cúi gằm mặt xuống, toàn thân không kiềm chế được cơn run dù bàn tay đã nắm ống quần rất chặt, vẻ mặt dẫu không cam lòng nhưng lại đành phải chấp nhận.
"Mấy người làm gì thế?" Vương An Thuận buông điện thoại xuống, thò đầu ra ngoài hỏi.
Đỗ Kinh Hồng đột nhiên ngẩng đầu, quay người lại mỉm cười hỏi Mạch Kinh: "Tôi không sửa được à? Đã trả tiền hết rồi mà."
Một sự im lặng ngắn ngủi trong ký túc xá nhỏ.
Trong im lặng, Mạch Kính không nhìn thẳng vào mắt của hai người mà quay người bước về phía giường ngủ của mình. Giữa ánh sáng và bóng tối đan xen, những đường nét vốn rạng rỡ trên khuôn mặt cậu dần nhuốm một lớp tro tàn không thể gột rửa, thái độ của cậu cũng dần trở nên bình tĩnh như thể đã mặc nhiên chấp nhận mọi chuyện.
Một tia nắng chiều chiếu xuống bức tường cũ kỹ đã loang lổ của ký túc xá, bốn mùa luân phiên thay đổi ngoài cửa sổ, thời gian quay trở lại lúc Mạch Kính đang ngồi co ro một mình ở ghế sau xe.
Cộp cộp, tiếng bước chân quen thuộc vang lên.
Một bóng người cao lớn từ xa tiến đến.
Mạch Kính nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn thân căng cứng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Hai tay ôm đầu gối không ngừng run rẩy, giọng nói cũng run lên, mỗi một từ nói ra đều toát ra sự cầu xin trong tuyệt vọng.
Cậu nhỏ giọng cầu xin chính mình: "Mạch Kính, mày ngoan ngoãn đi. Chỉ cần mày ngoan, hắn sẽ sớm chán mày thôi."
Đừng trở thành cái kẻ cứng đầu để rồi bị đập nát.
Lúc quay lại xe tâm trạng của Trịnh Thù Quan đang rất tốt. Dưới ánh đèn, đường viền hàm dưới sắc nét và trắng lạnh của hắn hiện rõ.
Hắn mở cửa hàng ghế sau xe rồi cúi xuống ngồi vào, vươn tay ôm gọn thân hình ấm áp của cậu vào lòng. Đôi mắt của Trịnh Thù Quan nhìn chằm chằm Mạch Kính đang cúi đầu né tránh ánh mắt của mình, mỉm cười khen ngợi.
Giọng nói của hắn trầm thấp nhẹ nhàng, âm cuối kéo dài lại tràn đầy ý cười: "À, ngoan quá."
Hàng lông mi run rẩy của Mạch Kính từ từ nâng lên khi nghe thấy lời nói của hắn, vốn dĩ đây chỉ là một động tác theo bản năng nhưng lọt vào trong mắt Trịnh Thù Quan lại giống như đang phát ra một tín hiệu mời gọi nào đó.
Bàn tay to đặt trên bờ vai nhỏ đang co rúm của Mạch Kính thong thả vuốt ve, Trịnh Thù Quan kề sát cái trán vào gò má mềm mại không còn chút máu nào của cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Giờ làm được rồi nhỉ?"
Vẫn không cho Mạch Kính có thời gian trả lời.
Lời vừa dứt, khoang miệng đáng thương lại bị chiếc lưỡi của đối phương mạnh mẽ lấp đầy. Đôi mắt đen láy của Mạch Kính bỗng nhiên trở nên ươn ướt, trên mu bàn tay ôm đầu gối nổi lên từng mạch máu xanh tím, từng đường gân nổi lên đều toát ra vẻ kháng cự và né tránh quyết liệt.
Trong khi cậu phải chịu đựng nụ hôn đáng sợ, cơ thể cậu chợt cứng đờ và sợ sệt trước hành động đẩy dương v/ật c/ương cứng dưới háng của hắn.
Ham muốn nồng nàn len lỏi trong đôi mắt xanh biếc lạnh lùng, Trịnh Thù Quan chậm rãi nhưng kiên quyết dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người cậu. Một bàn tay nắm lấy chiếc cúc trên cùng của chiếc áo khoác trên người Mạch Kính rồi từ từ kéo ra, khiến cái bóng đen khổng lồ có thể che phủ hoàn toàn cơ thể mảnh mai trắng muốt.
Sau đó, bàn tay đang ôm đầu gối của Mạch Kính cũng bị nắm lấy đặt trên cái khối căng phồng ở dưới háng của người đàn ông.
Vật cứng bị lòng bàn tay mềm mại của Mạch Kính chạm vào vô cùng hưng phấn, tuy cách nhau hai lớp vải nhưng vẫn nhanh chóng c/ương cứng, hiển nhiên vẫn còn nhớ rõ dư vị ngọt ngào đã nếm được sau lần vuốt ve trước đó.
"Ưm a."
Chiếc lưỡi mềm mại đỏ tươi vì bị mút mà trở nên sưng đau, Mạch Kính khó khăn kêu lên vài tiếng nức nở. Đợi đến khi bàn tay bị cưỡng ép vuốt ve cái dương v/ật thô to hung tợn, trong đôi mắt đen láy của cậu chỉ còn sót lại sự cầu xin trong vô thức.
Trịnh Thù Quan rất vừa lòng, thoải mái nheo mắt lại.
Miệng của cún con vừa ướt vừa nóng, mỗi lần đầu lưỡi của hắn vói vào đều dễ dàng lấp đầy miệng cậu, kích cỡ phù hợp với nhau đến độ hoàn hảo. Và khi được lòng bàn tay mềm mại mà ướt át của Mạch Kính chạm vào, cảm giác sung sướng này lại đạt đến một ngưỡng mới.
Trịnh Thù Quan không cởi thắt lưng hay kéo quần lót xuống mà chỉ nhẹ nhàng cọ xát dương v/ật vào lòng bàn tay qua lớp vải, thong thả di chuyển qua lại, miết lên lòng bàn tay cong cong tự nhiên của đối phương. Ngay sau đó, hơi thở nóng rực dồn dập phả ra từ mũi báo hiệu cho ham muốn đang cuộn trào mãnh liệt.
Ở bên trên hắn hôn vừa mạnh vừa nhanh nhưng bên dưới lại cọ xát thật chậm rãi, sự tương phản giữa trên và dưới rõ ràng đến mức Mạch Kính chịu không nổi, nước mắt sinh lý không ngừng tuôn rơi.
Cậu cố gắng né tránh, bộ ngực trắng nõn mềm mại không còn được áo khoác che đậy đang phập phồng lên xuống dữ dội, nhưng mọi phản kháng của cậu đều bị hắn dễ dàng kiềm chế.
Ngược lại còn khiến dương v/ật giấu trong quần càng cứng hơn, không ngừng tràn ra chất dịch trơn trượt d/âm d/ục khiến lớp vải ướt đẫm.
"A, em giỏi quá đi, làm tôi sắp bắn ra luôn rồi." Hắn thè lưỡi ra, thở hổn hển buông cổ tay của Mạch Kính ra, sau đó xoay người thay đổi tư thế, dùng sức nắm lấy đùi của cậu dang rộng sang hai bên.
Lúc này, hai tay Mạch Kính đã được giải thoát, cậu vừa đặt tay lên ngực để dễ thở hơn cũng như có thêm cảm giác an toàn, bỗng nhiên nghe thấy Trịnh Thù Quan nho nhã hỏi:
"Cúc quần ở bên trái thắt lưng, bao cao su ở túi áo khoác bên phải của tôi. A... hôm nay cún con vẫn sẽ giúp tôi phải không?"
Sự phản kháng trong lòng vẫn tiếp tục bành trướng, nhưng một cảm xúc khác mãnh liệt hơn lại ập đến. Những gì cậu đã tự nhủ với bản thân trước khi Trịnh Thù Quan về, cuối cùng cũng như một chiếc boomerang quay lại đập vào trái tim của cậu.
Phải ngoan.
"Dạ."
Khuôn mặt ướt át và đỏ bừng sau những nụ hôn âu yếm, bàn tay non mềm trùm chiếc bao cao su lên dương v/ật cương to của người đàn ông, cuối cùng cậu cúi đầu xuống nhìn dương v/ật dữ tợn tiến sâu vào cơ thể mình, kéo căng các nếp gấp đâm vào lút cán.
Trịnh Thù Quan nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cậu, không khỏi cúi đầu hôn lên trán cậu. Hắn áp trán của hai người vào nhau, lướt qua mí mắt hôn lên gò má, liếm qua chóp mũi rồi lại trở lại khoang miệng, giọng nói trầm thấp mà vô cùng dịu dàng: "Đáng yêu quá."
Cậu đi hỏi thăm những người bạn cùng lớp xung quanh, nhưng ai cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu, sau đó nhìn cậu từ trên xuống dưới một cách soi mói và đưa ra câu trả lời khó hiểu: "Tôi thấy cậu không có cửa đâu."
Lúc đầu Mạch Kính nghe vậy vẫn chưa hiểu tại sao, cho đến khi bạn cùng phòng Vương An Thuận chân thành nói với cậu: "Người anh em lo hoàn thiện bản thân đi, cậu không với tới bọn họ được đâu."
Lúc này Mạch Kính mới nhận ra hành động của mình đã quá vội vàng, nhưng cậu cũng không dễ dàng bỏ cuộc mà bắt đầu tìm kiếm thông tin của người này trên mạng. Sau vài câu đọc được trên mạng, cậu nhận ra người đàn ông tên Trịnh Thù Quan này rất hoàn hảo.
Một tuần sau, trong một buổi tối nọ, Vương An Thuận đang nằm trong ký túc xá xem video bỗng nhiên nhìn thấy Đỗ Kinh Hồng và Mạch Kính lần lượt bước vào. Hai người không hề nhìn nhau nhưng Đỗ Kinh Hồng lại đi thẳng đến trước bàn học của Mạch Kính, mở Notebook của cậu ra rồi đổi phần giới thiệu bản thân ở đầu bài phát biểu thành: "Như kinh hồng thoáng hiện chốn trần gian, nhuộm mực trời sao nước biết ngàn."
Mạch Kính cúi gằm mặt xuống, toàn thân không kiềm chế được cơn run dù bàn tay đã nắm ống quần rất chặt, vẻ mặt dẫu không cam lòng nhưng lại đành phải chấp nhận.
"Mấy người làm gì thế?" Vương An Thuận buông điện thoại xuống, thò đầu ra ngoài hỏi.
Đỗ Kinh Hồng đột nhiên ngẩng đầu, quay người lại mỉm cười hỏi Mạch Kinh: "Tôi không sửa được à? Đã trả tiền hết rồi mà."
Một sự im lặng ngắn ngủi trong ký túc xá nhỏ.
Trong im lặng, Mạch Kính không nhìn thẳng vào mắt của hai người mà quay người bước về phía giường ngủ của mình. Giữa ánh sáng và bóng tối đan xen, những đường nét vốn rạng rỡ trên khuôn mặt cậu dần nhuốm một lớp tro tàn không thể gột rửa, thái độ của cậu cũng dần trở nên bình tĩnh như thể đã mặc nhiên chấp nhận mọi chuyện.
Một tia nắng chiều chiếu xuống bức tường cũ kỹ đã loang lổ của ký túc xá, bốn mùa luân phiên thay đổi ngoài cửa sổ, thời gian quay trở lại lúc Mạch Kính đang ngồi co ro một mình ở ghế sau xe.
Cộp cộp, tiếng bước chân quen thuộc vang lên.
Một bóng người cao lớn từ xa tiến đến.
Mạch Kính nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn thân căng cứng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Hai tay ôm đầu gối không ngừng run rẩy, giọng nói cũng run lên, mỗi một từ nói ra đều toát ra sự cầu xin trong tuyệt vọng.
Cậu nhỏ giọng cầu xin chính mình: "Mạch Kính, mày ngoan ngoãn đi. Chỉ cần mày ngoan, hắn sẽ sớm chán mày thôi."
Đừng trở thành cái kẻ cứng đầu để rồi bị đập nát.
Lúc quay lại xe tâm trạng của Trịnh Thù Quan đang rất tốt. Dưới ánh đèn, đường viền hàm dưới sắc nét và trắng lạnh của hắn hiện rõ.
Hắn mở cửa hàng ghế sau xe rồi cúi xuống ngồi vào, vươn tay ôm gọn thân hình ấm áp của cậu vào lòng. Đôi mắt của Trịnh Thù Quan nhìn chằm chằm Mạch Kính đang cúi đầu né tránh ánh mắt của mình, mỉm cười khen ngợi.
Giọng nói của hắn trầm thấp nhẹ nhàng, âm cuối kéo dài lại tràn đầy ý cười: "À, ngoan quá."
Hàng lông mi run rẩy của Mạch Kính từ từ nâng lên khi nghe thấy lời nói của hắn, vốn dĩ đây chỉ là một động tác theo bản năng nhưng lọt vào trong mắt Trịnh Thù Quan lại giống như đang phát ra một tín hiệu mời gọi nào đó.
Bàn tay to đặt trên bờ vai nhỏ đang co rúm của Mạch Kính thong thả vuốt ve, Trịnh Thù Quan kề sát cái trán vào gò má mềm mại không còn chút máu nào của cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Giờ làm được rồi nhỉ?"
Vẫn không cho Mạch Kính có thời gian trả lời.
Lời vừa dứt, khoang miệng đáng thương lại bị chiếc lưỡi của đối phương mạnh mẽ lấp đầy. Đôi mắt đen láy của Mạch Kính bỗng nhiên trở nên ươn ướt, trên mu bàn tay ôm đầu gối nổi lên từng mạch máu xanh tím, từng đường gân nổi lên đều toát ra vẻ kháng cự và né tránh quyết liệt.
Trong khi cậu phải chịu đựng nụ hôn đáng sợ, cơ thể cậu chợt cứng đờ và sợ sệt trước hành động đẩy dương v/ật c/ương cứng dưới háng của hắn.
Ham muốn nồng nàn len lỏi trong đôi mắt xanh biếc lạnh lùng, Trịnh Thù Quan chậm rãi nhưng kiên quyết dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người cậu. Một bàn tay nắm lấy chiếc cúc trên cùng của chiếc áo khoác trên người Mạch Kính rồi từ từ kéo ra, khiến cái bóng đen khổng lồ có thể che phủ hoàn toàn cơ thể mảnh mai trắng muốt.
Sau đó, bàn tay đang ôm đầu gối của Mạch Kính cũng bị nắm lấy đặt trên cái khối căng phồng ở dưới háng của người đàn ông.
Vật cứng bị lòng bàn tay mềm mại của Mạch Kính chạm vào vô cùng hưng phấn, tuy cách nhau hai lớp vải nhưng vẫn nhanh chóng c/ương cứng, hiển nhiên vẫn còn nhớ rõ dư vị ngọt ngào đã nếm được sau lần vuốt ve trước đó.
"Ưm a."
Chiếc lưỡi mềm mại đỏ tươi vì bị mút mà trở nên sưng đau, Mạch Kính khó khăn kêu lên vài tiếng nức nở. Đợi đến khi bàn tay bị cưỡng ép vuốt ve cái dương v/ật thô to hung tợn, trong đôi mắt đen láy của cậu chỉ còn sót lại sự cầu xin trong vô thức.
Trịnh Thù Quan rất vừa lòng, thoải mái nheo mắt lại.
Miệng của cún con vừa ướt vừa nóng, mỗi lần đầu lưỡi của hắn vói vào đều dễ dàng lấp đầy miệng cậu, kích cỡ phù hợp với nhau đến độ hoàn hảo. Và khi được lòng bàn tay mềm mại mà ướt át của Mạch Kính chạm vào, cảm giác sung sướng này lại đạt đến một ngưỡng mới.
Trịnh Thù Quan không cởi thắt lưng hay kéo quần lót xuống mà chỉ nhẹ nhàng cọ xát dương v/ật vào lòng bàn tay qua lớp vải, thong thả di chuyển qua lại, miết lên lòng bàn tay cong cong tự nhiên của đối phương. Ngay sau đó, hơi thở nóng rực dồn dập phả ra từ mũi báo hiệu cho ham muốn đang cuộn trào mãnh liệt.
Ở bên trên hắn hôn vừa mạnh vừa nhanh nhưng bên dưới lại cọ xát thật chậm rãi, sự tương phản giữa trên và dưới rõ ràng đến mức Mạch Kính chịu không nổi, nước mắt sinh lý không ngừng tuôn rơi.
Cậu cố gắng né tránh, bộ ngực trắng nõn mềm mại không còn được áo khoác che đậy đang phập phồng lên xuống dữ dội, nhưng mọi phản kháng của cậu đều bị hắn dễ dàng kiềm chế.
Ngược lại còn khiến dương v/ật giấu trong quần càng cứng hơn, không ngừng tràn ra chất dịch trơn trượt d/âm d/ục khiến lớp vải ướt đẫm.
"A, em giỏi quá đi, làm tôi sắp bắn ra luôn rồi." Hắn thè lưỡi ra, thở hổn hển buông cổ tay của Mạch Kính ra, sau đó xoay người thay đổi tư thế, dùng sức nắm lấy đùi của cậu dang rộng sang hai bên.
Lúc này, hai tay Mạch Kính đã được giải thoát, cậu vừa đặt tay lên ngực để dễ thở hơn cũng như có thêm cảm giác an toàn, bỗng nhiên nghe thấy Trịnh Thù Quan nho nhã hỏi:
"Cúc quần ở bên trái thắt lưng, bao cao su ở túi áo khoác bên phải của tôi. A... hôm nay cún con vẫn sẽ giúp tôi phải không?"
Sự phản kháng trong lòng vẫn tiếp tục bành trướng, nhưng một cảm xúc khác mãnh liệt hơn lại ập đến. Những gì cậu đã tự nhủ với bản thân trước khi Trịnh Thù Quan về, cuối cùng cũng như một chiếc boomerang quay lại đập vào trái tim của cậu.
Phải ngoan.
"Dạ."
Khuôn mặt ướt át và đỏ bừng sau những nụ hôn âu yếm, bàn tay non mềm trùm chiếc bao cao su lên dương v/ật cương to của người đàn ông, cuối cùng cậu cúi đầu xuống nhìn dương v/ật dữ tợn tiến sâu vào cơ thể mình, kéo căng các nếp gấp đâm vào lút cán.
Trịnh Thù Quan nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cậu, không khỏi cúi đầu hôn lên trán cậu. Hắn áp trán của hai người vào nhau, lướt qua mí mắt hôn lên gò má, liếm qua chóp mũi rồi lại trở lại khoang miệng, giọng nói trầm thấp mà vô cùng dịu dàng: "Đáng yêu quá."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro