Bị Nam Chính Điên Cuồng Cưỡng Ép Yêu
Mang máy rung đ...
2024-11-19 02:53:24
Mạch Kính ngủ rất say.
Ánh sáng dịu nhẹ bên ngoài cửa sổ từ từ tràn vào căn phòng, nhuộm lên một màu sắc ấm áp cho cả chiếc ghế lông mềm mại. Ngay cả những cơn gió lùa qua cửa sổ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, chỉ khẽ chạm vào hàng rào sắt rồi lại vụt bay đi.
Cậu thở đều đều trong cơn ngủ say, lúc tỉnh giấc rất cũng nhẹ nhàng.
Không có ai xung quanh.
Nhưng chắc hẳn Trịnh Thù Quan đã từng quay lại.
Chiếc áo khoác vest mà cậu đang khoác đã được thay bằng một chiếc áo khác. Mạch Kính cúi đầu, cảm giác như nơi đó vẫn còn vương vấn hơi ấm cơ thể của đối phương, nóng đến nỗi cậu phải vội rụt tay lại.
Thời gian cứ thế trôi qua, lặng lẽ chảy qua những đầu ngón tay vừa rút về của cậu.
Những ngày sau đó, Mạch Kính tất bật sửa lại luận văn tốt nghiệp. Cậu đọc thêm rất nhiều tài liệu, và soạn bài thuyết trình để chuẩn bị cho lần bảo vệ luận văn đầu tiên của khoa. Còn Trịnh Thù Quan cũng bận rộn giải quyết những công việc khó nhằn, hắn đi sớm về muộn thường chỉ kịp nói vài câu với cậu khi cậu còn đang nằm lim dim trên giường, lần nào cậu cũng nằm trong vòng tay hắn ngủ thiếp đi.
Một thời gian sau.
Mạch Kính được mặc một bộ quần áo mới, Trịnh Thù Quan nắm tay dắt cậu lên xe đi đến vùng ngoại ô.
Tài xế hôm nay là người chuyên chạy đường dài, khác với những tài xế chạy đường ngắn khác. Vì bình thường ít có cơ hội làm việc nên đây là lần đầu tiên ông ấy thấy ghế sau xe của ông chủ có thêm một người lạ mặt, không khỏi tò mò liếc nhìn hai người vài lần sau khi họ lên xe.
Nhiệt độ hơi cao nên Trịnh Thù Quan cởi luôn áo khoác, chỉ còn lại áo sơ mi và quần dài. Chất liệu của chiếc áo mềm mại ôm sát cơ thể phác họa rõ nét vóc dáng rắn rỏi, gợi cảm của người đàn ông.
Ông ấy biết từ lâu ông chủ của mình đã sở hữu một thân hình cực phẩm, nên hầu như ánh mắt đều đổ dồn vào gương mặt lạ lẫm kia. Nhìn qua gương chiếu hậu của xe người đó không có vẻ ngoài mấy nổi bật, nhưng càng nhìn càng thấy dịu dàng, cảm giác thân thiết như thấy đứa cháu chưa thành niên ngoan ngoãn và học giỏi trong nhà nên cũng dễ có cảm tình.
Chỉ có điều hai chân cậu khép lại, đầu ngón tay đặt trên đầu gối hoàn toàn trắng bệch, trái ngược với hai gò má đỏ ửng. Hàng mi đen cụp xuống và đôi mắt ánh lên vẻ ướt át, chiếc răng nhỏ lộ ra khi cậu cắn nhẹ môi dưới, giữa mày hơi nhíu lại như đang cố kìm nén điều gì đó.
Mạch Kính cố nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được áp trán vào cánh tay của Trịnh Thù Quan nhỏ giọng cầu xin: "Tắt đi được không?"
Đối phương không có phản ứng, hai mắt nhắm nghiền như đang dưỡng thần.
Chờ một lúc bỗng cảm giác rung bên trong càng lúc càng mãnh liệt, Mạch Kính run rẩy nắm lấy cổ tay của đối phương kéo nhẹ, tiếp tục cầu xin: "Tắt đi được không? Trịnh Thù Quan, Trịnh Thù Quan, được không?"
Nhưng người này quả thật làm bằng sắt đá mà, chỉ lo ôm tay ngồi im ở ghế sau. Hắn thấy Mạch Kính vô thức đến gần hơn, ngoại trừ đôi môi khẽ nhếch lên một chút và hơi thở hơi gấp gáp ra, những lúc còn lại hắn đều không khác gì một con thú đang ngủ đông.
Đến khi cậu không chịu nổi mà ngã về phía trước, hắn mới ôm chặt nửa người trên của cậu, mở mắt ra quan tâm hỏi: "Có bị ngã đau không? Nhìn em kìa, gấp cái gì, chưa đến nơi nữa mà."
Mặt Mạch Kính đỏ bừng, không đủ sức để phản bác hắn.
Khi tài xế nhìn về phía sau lần nữa, ông chủ đã che chắn hoàn toàn phần trên cơ thể của Mạch Kính. Từ góc độ của tài xế, chỉ có thể nhìn thấy ba ngón tay trắng nõn đang siết chặt lấy tay áo sơ mi của ông chủ. Không biết có phải do ảo giác của ông ấy hay không, nhưng trên những ngón tay đó hình như còn sót lại vài dấu răng in hằn.
Giây tiếp theo ông ấy nhận được ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng từ ông chủ, tim đập thình thịch vội vàng dời mắt đi.
Đến nơi, xe dừng lại ở vị trí đỗ xe, tài xế muốn như mọi khi định xuống xe giúp ông chủ mở cửa. Nhưng thấy hắn thậm chí còn không liếc mắt nhìn mình một cái, tự mở cửa rồi bế người vào khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.
Tài xế vẫn giữ nguyên tư thế định mở cửa nhưng miệng há ra càng lúc càng lớn, đơ người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng nằm ẩn mình giữa những ngọn núi, là một nơi lý tưởng để nghỉ dưỡng giữa thiên nhiên. Còn chưa đến gần cũng có thể ngửi thấy mùi lưu huỳnh thoang thoảng. Đi dọc theo những bậc thang gỗ tự nhiên, cuối cùng cũng đến được hồ tắm riêng tư và đắt đỏ nhất của toàn bộ khu nghỉ dưỡng.
Trịnh Thù Quan cởi bỏ quần áo rồi bế cậu vào phòng tắm vòi sen, vẫn không có ý định lấy món đồ chơi ra khỏi người cậu.
Mạch Kính rơi vào tình cảnh bất lực, dòng nước ấm đầu tiên chảy xuống gò má đỏ bừng, sau đó chảy qua đôi mắt lơ đãng và đôi môi hơi hé mở, lọt vào vào xương quai xanh rồi cái bụng trắng mềm đang nhấp nhô lên xuống.
Vốn dĩ những chỗ này đều có vô số những dấu hôn lúc đậm lúc nhạt, vết véo và dấu vân tay. Làn da không có ý thức, nên cũng chẳng biết sau khi những dấu vết này biến mất sẽ khiến người đàn ông đó bất mãn đến mức nào. Chủ nhân của nó chắc hẳn đã biết, nhưng bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để chữa cháy nên giờ cũng không làm gì được.
Lúc ra khỏi phòng tắm, Trịnh Thù Quan đeo vòng khóa tinh lên hai hòn bi của Mạch Kính, lắc đầu nói: "Cún con nghe lời, em bớt xuất tinh đi. Nhìn em kìa, mặt em trông tiều tụy nhiều lắm."
"Tôi không muốn đeo."
Mạch Kính cảm nhận được sự nguy hiểm của cái thứ này nên muốn co người lại tự cởi ra, ai ngờ lại bị người đàn ông banh hai chân đè lên lớp đất mềm bên cạnh suối nước nóng.
Mắt cá chân mảnh khảnh bị hắn nắm trong tay, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Thân hình cao lớn đầy áp bức ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra tình trạng của lỗ nhỏ đang bị nhét máy rung. Nơi đó chắc vẫn đang nhớ nhung đến khoái cảm tột cùng khi bị dương v/ật hung hăng nện, bị nhìn chằm chằm một thời gian dài mà thịt non đỏ rực bên trong cũng trồi ra, vài giọt chất lỏng trong suốt lại nhiễu xuống đất.
Lát sau Mạch Kính mới hoảng hốt phát hiện ra hắn chẳng thèm lấy máy rung ra cho mình, mà tự dưng đứng thẳng lên nhấp dương v/ật c/ương cứng của mình vào trong.
Lỗ nhỏ lập tức làm theo suy nghĩ của chủ nhân đang rơi vào trạng thái sợ hãi, dù có bị dương v/ật đâm chọc hay ấn mạnh thế nào cũng đóng chặt miệng không cho đối phương đi vào.
Trịnh Thù Quan không vào được, nhưng cũng không muốn bỏ cuộc thế này. Bàn tay to lớn của hắn nâng khuôn mặt đang rơi nước mắt lã chã của Mạch Kính lên, vừa nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu vừa chậm rãi nhấp dương v/ật về phía trước từng chút một. Cho đến khi cái máy rung khiến nước dâm trào ra trong cái lỗ nhỏ khít khao, nước dâm vừa đổ lên q/uy đầu hắn lập tức dùng lực đâm mạnh về phía trước đút vào hơn phân nửa.
Mạch Kính bị hắn kiềm chặt lập tức cứng người lại, vốn đã bị máy rung chơi đến bủn rủn bây giờ bị hắn nện mạnh một cái khiến cậu càng mất sức, chỉ kịp thốt lên một tiếng kêu ngắn gọn "A".
Trịnh Thù Quan tiếp tục hôn cậu, vừa mới tận hưởng cảm giác khít khao và trơn trượt khi được bao bọc trong lỗ nhỏ mềm mại. Vòng eo rắn chắc nhấp sâu vào một lần nữa, sau đó áp vào cặp mông đang run rẩy của Mạch Kính bắt đầu đâm rút, khiến cái máy rung cũng bị đút vào sâu bên trong!
Cậu ngẩng đầu ngơ ngác nhìn suối nước nóng cách đó không xa, há miệng nhưng không nói được lời nào.
Dương v/ật to lớn không hấp tấp di chuyển, mà từ từ tận hưởng cảm giác sung sướng khi bị lỗ nhỏ liên tục mút chặt. Hắn thoả mãn nhắm mắt lại, ham muốn huỷ diệt lại lan ra khắp cơ thể, tuôn trào đến từng lỗ chân lông.
Một lúc sau, Trịnh Thù Quan vẫn không có ý định di chuyển, hắn ôm eo Mạch Kính từ từ bế cậu lên rồi đứng dậy, trong suốt quá trình đó dương v/ật vẫn luôn cắm vào bên trong. Mạch Kính không còn chút sức lực nào chỉ đành cúi đầu, buông thõng chân tay, để mình hoàn toàn bám lên trên dương v/ật của người nọ.
Người đàn ông duy cứ trì tư thế này đi đến bể suối nước nóng. Dương v/ật khổng lồ nóng đến kinh người từ từ chuyển động trong cơ thể Mạch Kính, lực ma sát không hề mạnh nhưng trong tình huống này chỉ càng khiến cậu theo bản năng tuôn ra nước dâm ồ ạt, để làm chậm cảm giác kích thích gây ra.
Đôi chân trắng trẻo bị buộc phải banh ra đang đung đưa yếu ớt giữa không trung. Thỉnh thoảng lại quơ trúng đầu gối của Trịnh Thù Quan, mang đến cảm giác hơi đau. Người đàn ông vạm vỡ còn dám lên tiếng than thở trước, cười khẽ nói với cậu: "Cún con va vào tôi nhiều thế, đầu gối chắc bị trầy luôn rồi quá."
Ngay lập tức trong mắt hắn loé lên ánh sáng hung hãn, đỡ lấy tấm lưng đang vô thức lùi về phía sau của cậu rồi nhanh chóng đi vào trong suối nước nóng. Sau khi điều chỉnh xong tư thế hắn lại giữ chặt lấy người Mạch Kính, đột nhiên rút ra đâm vào nhưng lần nào cũng dùng sức đâm vào thật sâu.
Kiểu làm tình vừa nhanh vừa mãnh liệt, cộng thêm lực va chạm đáng sợ như muốn đâm gãy bụng khiến Mạch Kính vô cùng sợ hãi, hơn nữa cậu vẫn không biết hôm nay tại sao Trịnh Thù Quan lại phát điên đến mức bỏ thêm máy rung vào.
Dương v/ật của Mạch Kính đong đưa loạn xạ theo từng cú đâm, các bộ phận khác trên cơ thể cũng lắc lư lên xuống cùng những giọt nước bắn tung tóe.
Trịnh Thù Quan chẳng thèm quan tâm đến cái lỗ nhỏ phía có muốn mình đ/ị/t hay không, hắn cứ đâm rút dồn dập cho đến khi bên trong trơn trượt đẫm nước vẫn không chịu dừng lại.
Ánh sáng dịu nhẹ bên ngoài cửa sổ từ từ tràn vào căn phòng, nhuộm lên một màu sắc ấm áp cho cả chiếc ghế lông mềm mại. Ngay cả những cơn gió lùa qua cửa sổ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, chỉ khẽ chạm vào hàng rào sắt rồi lại vụt bay đi.
Cậu thở đều đều trong cơn ngủ say, lúc tỉnh giấc rất cũng nhẹ nhàng.
Không có ai xung quanh.
Nhưng chắc hẳn Trịnh Thù Quan đã từng quay lại.
Chiếc áo khoác vest mà cậu đang khoác đã được thay bằng một chiếc áo khác. Mạch Kính cúi đầu, cảm giác như nơi đó vẫn còn vương vấn hơi ấm cơ thể của đối phương, nóng đến nỗi cậu phải vội rụt tay lại.
Thời gian cứ thế trôi qua, lặng lẽ chảy qua những đầu ngón tay vừa rút về của cậu.
Những ngày sau đó, Mạch Kính tất bật sửa lại luận văn tốt nghiệp. Cậu đọc thêm rất nhiều tài liệu, và soạn bài thuyết trình để chuẩn bị cho lần bảo vệ luận văn đầu tiên của khoa. Còn Trịnh Thù Quan cũng bận rộn giải quyết những công việc khó nhằn, hắn đi sớm về muộn thường chỉ kịp nói vài câu với cậu khi cậu còn đang nằm lim dim trên giường, lần nào cậu cũng nằm trong vòng tay hắn ngủ thiếp đi.
Một thời gian sau.
Mạch Kính được mặc một bộ quần áo mới, Trịnh Thù Quan nắm tay dắt cậu lên xe đi đến vùng ngoại ô.
Tài xế hôm nay là người chuyên chạy đường dài, khác với những tài xế chạy đường ngắn khác. Vì bình thường ít có cơ hội làm việc nên đây là lần đầu tiên ông ấy thấy ghế sau xe của ông chủ có thêm một người lạ mặt, không khỏi tò mò liếc nhìn hai người vài lần sau khi họ lên xe.
Nhiệt độ hơi cao nên Trịnh Thù Quan cởi luôn áo khoác, chỉ còn lại áo sơ mi và quần dài. Chất liệu của chiếc áo mềm mại ôm sát cơ thể phác họa rõ nét vóc dáng rắn rỏi, gợi cảm của người đàn ông.
Ông ấy biết từ lâu ông chủ của mình đã sở hữu một thân hình cực phẩm, nên hầu như ánh mắt đều đổ dồn vào gương mặt lạ lẫm kia. Nhìn qua gương chiếu hậu của xe người đó không có vẻ ngoài mấy nổi bật, nhưng càng nhìn càng thấy dịu dàng, cảm giác thân thiết như thấy đứa cháu chưa thành niên ngoan ngoãn và học giỏi trong nhà nên cũng dễ có cảm tình.
Chỉ có điều hai chân cậu khép lại, đầu ngón tay đặt trên đầu gối hoàn toàn trắng bệch, trái ngược với hai gò má đỏ ửng. Hàng mi đen cụp xuống và đôi mắt ánh lên vẻ ướt át, chiếc răng nhỏ lộ ra khi cậu cắn nhẹ môi dưới, giữa mày hơi nhíu lại như đang cố kìm nén điều gì đó.
Mạch Kính cố nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được áp trán vào cánh tay của Trịnh Thù Quan nhỏ giọng cầu xin: "Tắt đi được không?"
Đối phương không có phản ứng, hai mắt nhắm nghiền như đang dưỡng thần.
Chờ một lúc bỗng cảm giác rung bên trong càng lúc càng mãnh liệt, Mạch Kính run rẩy nắm lấy cổ tay của đối phương kéo nhẹ, tiếp tục cầu xin: "Tắt đi được không? Trịnh Thù Quan, Trịnh Thù Quan, được không?"
Nhưng người này quả thật làm bằng sắt đá mà, chỉ lo ôm tay ngồi im ở ghế sau. Hắn thấy Mạch Kính vô thức đến gần hơn, ngoại trừ đôi môi khẽ nhếch lên một chút và hơi thở hơi gấp gáp ra, những lúc còn lại hắn đều không khác gì một con thú đang ngủ đông.
Đến khi cậu không chịu nổi mà ngã về phía trước, hắn mới ôm chặt nửa người trên của cậu, mở mắt ra quan tâm hỏi: "Có bị ngã đau không? Nhìn em kìa, gấp cái gì, chưa đến nơi nữa mà."
Mặt Mạch Kính đỏ bừng, không đủ sức để phản bác hắn.
Khi tài xế nhìn về phía sau lần nữa, ông chủ đã che chắn hoàn toàn phần trên cơ thể của Mạch Kính. Từ góc độ của tài xế, chỉ có thể nhìn thấy ba ngón tay trắng nõn đang siết chặt lấy tay áo sơ mi của ông chủ. Không biết có phải do ảo giác của ông ấy hay không, nhưng trên những ngón tay đó hình như còn sót lại vài dấu răng in hằn.
Giây tiếp theo ông ấy nhận được ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng từ ông chủ, tim đập thình thịch vội vàng dời mắt đi.
Đến nơi, xe dừng lại ở vị trí đỗ xe, tài xế muốn như mọi khi định xuống xe giúp ông chủ mở cửa. Nhưng thấy hắn thậm chí còn không liếc mắt nhìn mình một cái, tự mở cửa rồi bế người vào khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.
Tài xế vẫn giữ nguyên tư thế định mở cửa nhưng miệng há ra càng lúc càng lớn, đơ người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng nằm ẩn mình giữa những ngọn núi, là một nơi lý tưởng để nghỉ dưỡng giữa thiên nhiên. Còn chưa đến gần cũng có thể ngửi thấy mùi lưu huỳnh thoang thoảng. Đi dọc theo những bậc thang gỗ tự nhiên, cuối cùng cũng đến được hồ tắm riêng tư và đắt đỏ nhất của toàn bộ khu nghỉ dưỡng.
Trịnh Thù Quan cởi bỏ quần áo rồi bế cậu vào phòng tắm vòi sen, vẫn không có ý định lấy món đồ chơi ra khỏi người cậu.
Mạch Kính rơi vào tình cảnh bất lực, dòng nước ấm đầu tiên chảy xuống gò má đỏ bừng, sau đó chảy qua đôi mắt lơ đãng và đôi môi hơi hé mở, lọt vào vào xương quai xanh rồi cái bụng trắng mềm đang nhấp nhô lên xuống.
Vốn dĩ những chỗ này đều có vô số những dấu hôn lúc đậm lúc nhạt, vết véo và dấu vân tay. Làn da không có ý thức, nên cũng chẳng biết sau khi những dấu vết này biến mất sẽ khiến người đàn ông đó bất mãn đến mức nào. Chủ nhân của nó chắc hẳn đã biết, nhưng bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để chữa cháy nên giờ cũng không làm gì được.
Lúc ra khỏi phòng tắm, Trịnh Thù Quan đeo vòng khóa tinh lên hai hòn bi của Mạch Kính, lắc đầu nói: "Cún con nghe lời, em bớt xuất tinh đi. Nhìn em kìa, mặt em trông tiều tụy nhiều lắm."
"Tôi không muốn đeo."
Mạch Kính cảm nhận được sự nguy hiểm của cái thứ này nên muốn co người lại tự cởi ra, ai ngờ lại bị người đàn ông banh hai chân đè lên lớp đất mềm bên cạnh suối nước nóng.
Mắt cá chân mảnh khảnh bị hắn nắm trong tay, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Thân hình cao lớn đầy áp bức ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra tình trạng của lỗ nhỏ đang bị nhét máy rung. Nơi đó chắc vẫn đang nhớ nhung đến khoái cảm tột cùng khi bị dương v/ật hung hăng nện, bị nhìn chằm chằm một thời gian dài mà thịt non đỏ rực bên trong cũng trồi ra, vài giọt chất lỏng trong suốt lại nhiễu xuống đất.
Lát sau Mạch Kính mới hoảng hốt phát hiện ra hắn chẳng thèm lấy máy rung ra cho mình, mà tự dưng đứng thẳng lên nhấp dương v/ật c/ương cứng của mình vào trong.
Lỗ nhỏ lập tức làm theo suy nghĩ của chủ nhân đang rơi vào trạng thái sợ hãi, dù có bị dương v/ật đâm chọc hay ấn mạnh thế nào cũng đóng chặt miệng không cho đối phương đi vào.
Trịnh Thù Quan không vào được, nhưng cũng không muốn bỏ cuộc thế này. Bàn tay to lớn của hắn nâng khuôn mặt đang rơi nước mắt lã chã của Mạch Kính lên, vừa nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu vừa chậm rãi nhấp dương v/ật về phía trước từng chút một. Cho đến khi cái máy rung khiến nước dâm trào ra trong cái lỗ nhỏ khít khao, nước dâm vừa đổ lên q/uy đầu hắn lập tức dùng lực đâm mạnh về phía trước đút vào hơn phân nửa.
Mạch Kính bị hắn kiềm chặt lập tức cứng người lại, vốn đã bị máy rung chơi đến bủn rủn bây giờ bị hắn nện mạnh một cái khiến cậu càng mất sức, chỉ kịp thốt lên một tiếng kêu ngắn gọn "A".
Trịnh Thù Quan tiếp tục hôn cậu, vừa mới tận hưởng cảm giác khít khao và trơn trượt khi được bao bọc trong lỗ nhỏ mềm mại. Vòng eo rắn chắc nhấp sâu vào một lần nữa, sau đó áp vào cặp mông đang run rẩy của Mạch Kính bắt đầu đâm rút, khiến cái máy rung cũng bị đút vào sâu bên trong!
Cậu ngẩng đầu ngơ ngác nhìn suối nước nóng cách đó không xa, há miệng nhưng không nói được lời nào.
Dương v/ật to lớn không hấp tấp di chuyển, mà từ từ tận hưởng cảm giác sung sướng khi bị lỗ nhỏ liên tục mút chặt. Hắn thoả mãn nhắm mắt lại, ham muốn huỷ diệt lại lan ra khắp cơ thể, tuôn trào đến từng lỗ chân lông.
Một lúc sau, Trịnh Thù Quan vẫn không có ý định di chuyển, hắn ôm eo Mạch Kính từ từ bế cậu lên rồi đứng dậy, trong suốt quá trình đó dương v/ật vẫn luôn cắm vào bên trong. Mạch Kính không còn chút sức lực nào chỉ đành cúi đầu, buông thõng chân tay, để mình hoàn toàn bám lên trên dương v/ật của người nọ.
Người đàn ông duy cứ trì tư thế này đi đến bể suối nước nóng. Dương v/ật khổng lồ nóng đến kinh người từ từ chuyển động trong cơ thể Mạch Kính, lực ma sát không hề mạnh nhưng trong tình huống này chỉ càng khiến cậu theo bản năng tuôn ra nước dâm ồ ạt, để làm chậm cảm giác kích thích gây ra.
Đôi chân trắng trẻo bị buộc phải banh ra đang đung đưa yếu ớt giữa không trung. Thỉnh thoảng lại quơ trúng đầu gối của Trịnh Thù Quan, mang đến cảm giác hơi đau. Người đàn ông vạm vỡ còn dám lên tiếng than thở trước, cười khẽ nói với cậu: "Cún con va vào tôi nhiều thế, đầu gối chắc bị trầy luôn rồi quá."
Ngay lập tức trong mắt hắn loé lên ánh sáng hung hãn, đỡ lấy tấm lưng đang vô thức lùi về phía sau của cậu rồi nhanh chóng đi vào trong suối nước nóng. Sau khi điều chỉnh xong tư thế hắn lại giữ chặt lấy người Mạch Kính, đột nhiên rút ra đâm vào nhưng lần nào cũng dùng sức đâm vào thật sâu.
Kiểu làm tình vừa nhanh vừa mãnh liệt, cộng thêm lực va chạm đáng sợ như muốn đâm gãy bụng khiến Mạch Kính vô cùng sợ hãi, hơn nữa cậu vẫn không biết hôm nay tại sao Trịnh Thù Quan lại phát điên đến mức bỏ thêm máy rung vào.
Dương v/ật của Mạch Kính đong đưa loạn xạ theo từng cú đâm, các bộ phận khác trên cơ thể cũng lắc lư lên xuống cùng những giọt nước bắn tung tóe.
Trịnh Thù Quan chẳng thèm quan tâm đến cái lỗ nhỏ phía có muốn mình đ/ị/t hay không, hắn cứ đâm rút dồn dập cho đến khi bên trong trơn trượt đẫm nước vẫn không chịu dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro