Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ
Chương 27
Bĩ Hắc
2024-06-09 00:43:59
[Khương Tử Nhiễm mua chuộc người của anh cả cử đi khảo sát, thực ra người đó chưa hề đi kiểm tra, chỉ được sắp xếp một dịch vụ tận tình rồi về.]
[Sau khi về còn thề son sắt nói rằng đó là dự án cực kỳ tốt.]
[Anh cả đầu tư nhiều dự án, dự án này lại do Khương Tử Nhiễm giới thiệu, anh ấy rất yên tâm nên không kiểm tra kỹ. Sau này hối hận không kịp! Nhưng Khương Tử Nhiễm vẫn nói mình không biết chuyện này!]
[Thực ra cô ta đã biết dự án không đàng hoàng từ lâu, nhưng người đứng đầu dự án hứa sẽ cho cô ta vài trăm triệu, nên cô ta làm ngơ coi như không có vấn đề gì, nghĩ rằng anh cả có nhiều tiền, lỗ một chút cũng không sao.]
[Nhưng làm gì chỉ lỗ một chút chứ? Mười tỷ đấy! Đôi khi thật buồn cười cho sự nghèo nàn của mình, cả người mình chỉ có thế lấy ra một trăm đồng.]
[Phong cách đầu tư của anh cả là có thể tiết kiệm đồng nào là tiết kiệm đồng nấy, tranh thủ lấy được lợi nhuận cao. Thật ra bản thân anh ấy bủn xỉn chết đi được, một chiếc quần lót mặc tám năm vẫn không bỏ, giặt xong toàn lỗ là lỗ.]
[Lần này ra tay hào phóng như vậy, hoàn toàn vì yêu thương Khương Tử Nhiễm! Huầy, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn sai lầm.]
Nghe đến đây, Khương Nam Sơn và Tô Nhậm Mẫn cùng nhìn Khương Nhất Phàm với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Một chiếc quần lót mặc tám năm?
Khương Nhất Phàm: "……"
Đó không phải trọng điểm được không?
Trọng điểm là Khương Tử Nhiễm dám hại anh ấy!
Anh ấy phải tìm thời gian tự mình đi kiểm tra mới được.
Tận mười tỷ lận đấy!
Dù với người dễ dàng kiếm được hàng trăm tỷ như anh ấy thì đó cũng không phải là số tiền nhỏ.
Đường Minh Trạch không nhận ra bầu không khí căng thẳng, tiếp tục hỏi: "Sao rồi, Nhất Phàm? Được chứ?"
Khương Tử Nhiễm cười trả lời: "Đương nhiên là được."
Dự án này càng huy động được nhiều tiền, cô ta càng kiếm được nhiều!
Tuy nhiên, Khương Nhất Phàm lại ngẩng đầu, cất giọng lạnh lùng: "Không được, tạm thời cháu chưa khảo sát xong."
Khương Tử Nhiễm nhíu mày thật chặt.
Chẳng phải mấy ngày trước anh cả đã nói sẽ chuẩn bị chuyển tiền rồi sao?
Cô ta cắn môi: "Anh cả, anh còn do dự gì nữa? Không cần do dự đâu, dự án này thực sự rất tốt."
Khương Nhất Phàm thấy cô ta nhiệt tình như vậy, thái độ càng lạnh lùng hơn: "Em đang dạy anh làm việc đấy à?"
Khương Tử Nhiễm: "…"
Thái độ của Khương Nhất Phàm khiến Khương Tử Nhiễm vô cùng phẫn nộ, cô ta siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không nhận ra.
Khương Thất Ngư vừa ăn tôm vừa hóng chuyện, vô cùng thích thú, không để ý rằng tôm trong bát đã có người lột sẵn cho mình.
[Ai chà! Mấy người anh khác cũng tốt đẹp là ba.!]
Tinh thần Khương Nhất Phàm chấn động.
Tô Nhậm Mẫn và Khương Nam Sơn cũng lắng tai nghe.
Tuy nhiên Khương Thất Ngư lại không tiếp tục nói, vì món cô thích là Phật nhảy tường đã được dọn lên rồi.
Cả nhà: Cụ thể không tốt ở điểm nào, con/em nói nhanh đi!
Nhưng suốt bữa tiệc, Khương Thất Ngư không tiếp tục hóng hớt nữa, vì cô đã ăn hai bát cơm, no đến mơ hồ rồi.
Sau đó, Khương Nam Sơn đặc biệt giới thiệu cô, dẫn cô đến các bàn khác uống rượu, cô vẫn cứ có chút mơ màng.
Có điều sau khi kết thúc bữa tiệc.
Cô vẫn nói một câu với Khương Nam Sơn: "Cha à, hôm nay cha ở nhà với mẹ nhé, đừng đi công tác."
Cô cũng không thể trơ mắt nhìn người cha này bị gài bẫy, nên nhắc nhở gián tiếp một chút.
[Sau khi về còn thề son sắt nói rằng đó là dự án cực kỳ tốt.]
[Anh cả đầu tư nhiều dự án, dự án này lại do Khương Tử Nhiễm giới thiệu, anh ấy rất yên tâm nên không kiểm tra kỹ. Sau này hối hận không kịp! Nhưng Khương Tử Nhiễm vẫn nói mình không biết chuyện này!]
[Thực ra cô ta đã biết dự án không đàng hoàng từ lâu, nhưng người đứng đầu dự án hứa sẽ cho cô ta vài trăm triệu, nên cô ta làm ngơ coi như không có vấn đề gì, nghĩ rằng anh cả có nhiều tiền, lỗ một chút cũng không sao.]
[Nhưng làm gì chỉ lỗ một chút chứ? Mười tỷ đấy! Đôi khi thật buồn cười cho sự nghèo nàn của mình, cả người mình chỉ có thế lấy ra một trăm đồng.]
[Phong cách đầu tư của anh cả là có thể tiết kiệm đồng nào là tiết kiệm đồng nấy, tranh thủ lấy được lợi nhuận cao. Thật ra bản thân anh ấy bủn xỉn chết đi được, một chiếc quần lót mặc tám năm vẫn không bỏ, giặt xong toàn lỗ là lỗ.]
[Lần này ra tay hào phóng như vậy, hoàn toàn vì yêu thương Khương Tử Nhiễm! Huầy, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn sai lầm.]
Nghe đến đây, Khương Nam Sơn và Tô Nhậm Mẫn cùng nhìn Khương Nhất Phàm với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Một chiếc quần lót mặc tám năm?
Khương Nhất Phàm: "……"
Đó không phải trọng điểm được không?
Trọng điểm là Khương Tử Nhiễm dám hại anh ấy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ấy phải tìm thời gian tự mình đi kiểm tra mới được.
Tận mười tỷ lận đấy!
Dù với người dễ dàng kiếm được hàng trăm tỷ như anh ấy thì đó cũng không phải là số tiền nhỏ.
Đường Minh Trạch không nhận ra bầu không khí căng thẳng, tiếp tục hỏi: "Sao rồi, Nhất Phàm? Được chứ?"
Khương Tử Nhiễm cười trả lời: "Đương nhiên là được."
Dự án này càng huy động được nhiều tiền, cô ta càng kiếm được nhiều!
Tuy nhiên, Khương Nhất Phàm lại ngẩng đầu, cất giọng lạnh lùng: "Không được, tạm thời cháu chưa khảo sát xong."
Khương Tử Nhiễm nhíu mày thật chặt.
Chẳng phải mấy ngày trước anh cả đã nói sẽ chuẩn bị chuyển tiền rồi sao?
Cô ta cắn môi: "Anh cả, anh còn do dự gì nữa? Không cần do dự đâu, dự án này thực sự rất tốt."
Khương Nhất Phàm thấy cô ta nhiệt tình như vậy, thái độ càng lạnh lùng hơn: "Em đang dạy anh làm việc đấy à?"
Khương Tử Nhiễm: "…"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thái độ của Khương Nhất Phàm khiến Khương Tử Nhiễm vô cùng phẫn nộ, cô ta siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không nhận ra.
Khương Thất Ngư vừa ăn tôm vừa hóng chuyện, vô cùng thích thú, không để ý rằng tôm trong bát đã có người lột sẵn cho mình.
[Ai chà! Mấy người anh khác cũng tốt đẹp là ba.!]
Tinh thần Khương Nhất Phàm chấn động.
Tô Nhậm Mẫn và Khương Nam Sơn cũng lắng tai nghe.
Tuy nhiên Khương Thất Ngư lại không tiếp tục nói, vì món cô thích là Phật nhảy tường đã được dọn lên rồi.
Cả nhà: Cụ thể không tốt ở điểm nào, con/em nói nhanh đi!
Nhưng suốt bữa tiệc, Khương Thất Ngư không tiếp tục hóng hớt nữa, vì cô đã ăn hai bát cơm, no đến mơ hồ rồi.
Sau đó, Khương Nam Sơn đặc biệt giới thiệu cô, dẫn cô đến các bàn khác uống rượu, cô vẫn cứ có chút mơ màng.
Có điều sau khi kết thúc bữa tiệc.
Cô vẫn nói một câu với Khương Nam Sơn: "Cha à, hôm nay cha ở nhà với mẹ nhé, đừng đi công tác."
Cô cũng không thể trơ mắt nhìn người cha này bị gài bẫy, nên nhắc nhở gián tiếp một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro