Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ
Chương 34
Bĩ Hắc
2024-06-09 00:43:59
Tần Tạ không biết tại sao Khương Ngũ Hồ lại la lên, nhìn cậu ấy một cái.
Khương Ngũ Hồ đang nổi nóng, để ý thấy ánh mắt của Tần Tạ, cậu ấy tức giận: "Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ tiết sớm."
Tần Tạ: "???"
Anh ta đắc tội cậu chủ nhỏ nhà họ Khương này à?
Thoáng chốc Tần Tạ cảm thấy người nhà họ Khương ai cũng không dễ chọc, ngoại trừ Khương Tử Nhiễm.
Nhưng không sao, sau này anh ta sẽ để Khương Thất Ngư biết anh ta cũng không dễ chọc!
Tất cả khách mời đã đến đông đủ, xe buýt chạy đến nơi cần đến.
Chẳng mấy chốc, mọi người nhận ra xe buýt này càng đi càng lệch hướng, sắp vào cả núi sâu rừng già rồi.
Một tiếng rưỡi trôi qua, cuối cùng xe cũng dừng lại trước cổng thôn chẳng có mống dân nào.
Có nhân viên công tác cầm hộp đến: "Mong mọi người nộp điện thoại vào đây."
Rất nhiều chương trình đều sẽ làm vậy, mọi người cũng nộp ra, dù sao lúc nghỉ ngơi vẫn có thể lấy về.
Mọi người nộp điện thoại xong liền xuống xe, Tần Tạ cầm loa lớn nói: "Mọi người cứ đi thẳng về phía trước là đến thôn trang chúng ta sẽ quay lần này, cuộc sống mới mọi người trải nghiệm lần này là thôn dân!"
"Từ giờ đến khi chương trình kết thúc, tổ chương trình sẽ không cung cấp bất kỳ vật dụng nào cho mọi người, nơi ở và đồ ăn của mọi người đều phải do mọi người tự nghĩ cách giải quyết! Cố lên!"
Tần Tạ nói xong, đóng cửa xe buýt lại ngay.
Bản thân tiếp tục ngồi xe buýt vào trong thôn.
Để lại một đám khách mời và người quay phim đứng tại chỗ, ăn trọn mùi khói xe và bụi đất.
Mọi người: "..."
Làm vậy mà coi được à?
— [Ha ha ha ha không hổ là đạo diễn tiết sớm, hiểu chúng ta muốn xem gì! Thứ chúng ta muốn xem là minh tinh chịu khổ!]
— [Chương trình nào mà anh ta không như thế? Tôi quen quá rồi.]
— [Minh tinh dựa vào bản thân mà sống chẳng phải quá đơn giản sao? Chắc chắn sẽ gặp được fan! Nhưng kẻ vô danh tiểu tốt như Khương Thất Ngư thì khổ rồi.]
— [Chắc chắn cô ta sẽ là gánh nặng cho người khác!]
Khương Tử Nhiễm và Dương Thư Phàm cũng nghĩ thế.
Họ sợ gì chứ?
Chắc chắn các thôn dân này chưa từng được gặp ngôi sao lớn, nhìn thấy họ còn chẳng phải sẽ ngoan ngoãn bưng đồ ăn ngon, đưa phòng ở tốt nhất cho họ sao?
HUống hồ Khương Tử Nhiễm còn có hệ thống, nó sẽ giúp ích cho cô ta một vài chuyện nên không có gì phải sợ.
Khương Tử Nhiễm nhìn Khương Ngũ Hồ, hôm nay có vẻ rất kỳ lạ: "Anh Năm, ta đi chung nhé."
Khương Ngũ Hồ nhìn Khương Tử Nhiễm, nhận ra cô ta cách Dương Thục Phàm quá gần nên vội lắc đầu: "Không được, anh đi với…"
Cậu ấy nhìn sang Hạ Nam Thăng.
Tên này không được, quá ngắn, cậu ấy coi thường.
Lại nhìn Khương Thất Ngư.
Khương Thất Ngư trừng mắt nhìn cậu ấy.
Nhỏ này cũng không được, hình như cô không thích gặp cậu ấy cho lắm.
Sau đó cậu ấy nhìn về phía Mạnh Kỳ Yến: "Anh đi với ảnh đế Mạnh rồi."
Khương Thất Ngư trước giờ không thèm để tâm vụ hòa hợp với tập thể, một mình cô ngông nghênh đi đằng trước, không biết từ đâu hái được cọng cỏ đuôi chó ngậm lên miệng, trông rất giống một tên du côn trong thôn.
Là loại người con nít thấy là đi đường vòng hết.
Mạnh Kỳ Yến nhìn Khương Thất Ngư, đi theo cô, Khương Ngũ Hồ đuổi theo Mạnh Kỳ Yến.
Khương Tử Nhiễm nhíu mày.
Rốt cuộc thằng ngu Khương Ngũ Hồ này bị sao thế?
Đi được vài bước, Khương Thất Ngư bỗng dừng bước, quay đầu nhìn chung quanh, ngạc nhiên kêu lên: "Vali của tôi đâu? Vali bự chảng của tôi đâu rồi?"
Cô đã nhét rất nhiều đồ ăn vặt với nước ngọt vào đó đấy!
Lúc này mọi người cũng nhận ra.
Mẹ nó! Vali vẫn còn trên xe buýt chưa lấy xuống!
Vật dụng hàng ngày và quần áo để thay đều nằm trong vali hết!
Khương Ngũ Hồ đang nổi nóng, để ý thấy ánh mắt của Tần Tạ, cậu ấy tức giận: "Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ tiết sớm."
Tần Tạ: "???"
Anh ta đắc tội cậu chủ nhỏ nhà họ Khương này à?
Thoáng chốc Tần Tạ cảm thấy người nhà họ Khương ai cũng không dễ chọc, ngoại trừ Khương Tử Nhiễm.
Nhưng không sao, sau này anh ta sẽ để Khương Thất Ngư biết anh ta cũng không dễ chọc!
Tất cả khách mời đã đến đông đủ, xe buýt chạy đến nơi cần đến.
Chẳng mấy chốc, mọi người nhận ra xe buýt này càng đi càng lệch hướng, sắp vào cả núi sâu rừng già rồi.
Một tiếng rưỡi trôi qua, cuối cùng xe cũng dừng lại trước cổng thôn chẳng có mống dân nào.
Có nhân viên công tác cầm hộp đến: "Mong mọi người nộp điện thoại vào đây."
Rất nhiều chương trình đều sẽ làm vậy, mọi người cũng nộp ra, dù sao lúc nghỉ ngơi vẫn có thể lấy về.
Mọi người nộp điện thoại xong liền xuống xe, Tần Tạ cầm loa lớn nói: "Mọi người cứ đi thẳng về phía trước là đến thôn trang chúng ta sẽ quay lần này, cuộc sống mới mọi người trải nghiệm lần này là thôn dân!"
"Từ giờ đến khi chương trình kết thúc, tổ chương trình sẽ không cung cấp bất kỳ vật dụng nào cho mọi người, nơi ở và đồ ăn của mọi người đều phải do mọi người tự nghĩ cách giải quyết! Cố lên!"
Tần Tạ nói xong, đóng cửa xe buýt lại ngay.
Bản thân tiếp tục ngồi xe buýt vào trong thôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Để lại một đám khách mời và người quay phim đứng tại chỗ, ăn trọn mùi khói xe và bụi đất.
Mọi người: "..."
Làm vậy mà coi được à?
— [Ha ha ha ha không hổ là đạo diễn tiết sớm, hiểu chúng ta muốn xem gì! Thứ chúng ta muốn xem là minh tinh chịu khổ!]
— [Chương trình nào mà anh ta không như thế? Tôi quen quá rồi.]
— [Minh tinh dựa vào bản thân mà sống chẳng phải quá đơn giản sao? Chắc chắn sẽ gặp được fan! Nhưng kẻ vô danh tiểu tốt như Khương Thất Ngư thì khổ rồi.]
— [Chắc chắn cô ta sẽ là gánh nặng cho người khác!]
Khương Tử Nhiễm và Dương Thư Phàm cũng nghĩ thế.
Họ sợ gì chứ?
Chắc chắn các thôn dân này chưa từng được gặp ngôi sao lớn, nhìn thấy họ còn chẳng phải sẽ ngoan ngoãn bưng đồ ăn ngon, đưa phòng ở tốt nhất cho họ sao?
HUống hồ Khương Tử Nhiễm còn có hệ thống, nó sẽ giúp ích cho cô ta một vài chuyện nên không có gì phải sợ.
Khương Tử Nhiễm nhìn Khương Ngũ Hồ, hôm nay có vẻ rất kỳ lạ: "Anh Năm, ta đi chung nhé."
Khương Ngũ Hồ nhìn Khương Tử Nhiễm, nhận ra cô ta cách Dương Thục Phàm quá gần nên vội lắc đầu: "Không được, anh đi với…"
Cậu ấy nhìn sang Hạ Nam Thăng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tên này không được, quá ngắn, cậu ấy coi thường.
Lại nhìn Khương Thất Ngư.
Khương Thất Ngư trừng mắt nhìn cậu ấy.
Nhỏ này cũng không được, hình như cô không thích gặp cậu ấy cho lắm.
Sau đó cậu ấy nhìn về phía Mạnh Kỳ Yến: "Anh đi với ảnh đế Mạnh rồi."
Khương Thất Ngư trước giờ không thèm để tâm vụ hòa hợp với tập thể, một mình cô ngông nghênh đi đằng trước, không biết từ đâu hái được cọng cỏ đuôi chó ngậm lên miệng, trông rất giống một tên du côn trong thôn.
Là loại người con nít thấy là đi đường vòng hết.
Mạnh Kỳ Yến nhìn Khương Thất Ngư, đi theo cô, Khương Ngũ Hồ đuổi theo Mạnh Kỳ Yến.
Khương Tử Nhiễm nhíu mày.
Rốt cuộc thằng ngu Khương Ngũ Hồ này bị sao thế?
Đi được vài bước, Khương Thất Ngư bỗng dừng bước, quay đầu nhìn chung quanh, ngạc nhiên kêu lên: "Vali của tôi đâu? Vali bự chảng của tôi đâu rồi?"
Cô đã nhét rất nhiều đồ ăn vặt với nước ngọt vào đó đấy!
Lúc này mọi người cũng nhận ra.
Mẹ nó! Vali vẫn còn trên xe buýt chưa lấy xuống!
Vật dụng hàng ngày và quần áo để thay đều nằm trong vali hết!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro