Bị Nhóm Bạn Của Anh Trai Cưỡng Chế Yêu
Chương 8
2024-12-03 00:43:06
Đường Miên nhớ rõ sau khi mình vội vàng chạy vào cũng không có ấn nút tầng trệt, nhưng cửa thang máy vừa mở ra, nhìn bóng dáng cao lớn đứng ở bên ngoài thì cô lại ngây ngẩn cả người.
Người đàn ông đứng ở bên ngoài thang máy có diện mạo cường tráng, mặt mày sắc xảo bức người, dáng người cao gần 1m9, thân hình cao lớn, như che khuất mọi ánh sáng, người nọ mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen đơn giản, cơ bắp cánh tay lộ ra bên ngoài săn chắc, đường cong rõ ràng, mặc một chiếc quần dài màu xanh lục quân đội, dưới chân mang một đôi giày quân đội, khí thế bức người.
Đường Miên chỉ cùng hắn liếc nhìn nhau một cái rồi vô thức dời tầm mắt sang chỗ khác, ngay sau đó cô dịch người vào trong góc, hận không thể thu mình lại ẩn nấp.
Khí thế của người đàn ông này thật đáng sợ.
Tần Việt cũng không ngờ trong thang máy lại có người, thang máy này là thang máy chuyên dụng của bọn họ, chỉ đi lên tầng bảy và tầng tám, toàn bộ tầng tám là bố trí phòng ở, nhưng người có thể đi lên ngoại trừ Tần Việt ra thì cũng chỉ có hai anh em nhà họ Văn, những người khác cũng không dám đi lên.
Nhưng thần sắc hắn không thay đổi, nhấc chân đi vào.
Tần Việt vừa tiến vào, Đường Miên đã cảm giác được sự áp bức kia càng mạnh hơn, cô cảm thấy toàn bộ không gian đều có vẻ chật chội, chung quanh tản ra hơi thở hormone thuộc về đàn ông, làm cho trái tim cô run rẩy bất an.
Nhưng trong cảm giác hồi hộp này, cô lại ngửi thấy một mùi rất dễ chịu, không đợi cô kịp đoán rõ mùi này rốt cuộc là cái gì thì cửa thang máy lại mở ra, âm thanh ồn ào truyền vào, nhắc nhở cô lại trở về tầng bảy.
“Anh Việt, anh hai đã tới rồi, đang ở bên trong chờ anh.” Phạm Bành bước lên, nói với Tần Việt đang bước ra khỏi thang máy.
Những người khác cũng nhao nhao lên tiếng gọi hắn, không dám nhìn thêm một cái.
Nhưng bước chân Tần Việt dừng lại, đột nhiên xoay người nhìn thang máy phía sau, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Lại đây.”
Những người khác đầu tiên là mờ mịt, ngay sau đó theo ánh mắt của hắn đang nhìn vào trong thang máy.
Đường Miên co ro trong thang máy không dám nói lời nào, định chờ bọn họ đi rồi mới đi ra ngoài thì sửng sốt, đối diện với ánh mắt của người đàn ông, chớp chớp mắt, cũng có chút mờ mịt.
Hắn… Đang nói chuyện với cô sao?
Một lát sau, Đường Miên lại về tới trước cái kia trong phòng, chỉ là Văn Cảnh Hành không biết vì sao không có ở đó, chiếc ghế sô pha anh ngồi vốn trống không, Đường Miên suy nghĩ một lát vẫn quyết định ngồi trở lại.
Quả nhiên, một người ngồi thoải mái hơn nhiều, nếu không phải đang ở cùng những người không quen biết này, cô đã cởi giày gác chân lên rồi.
Người đàn ông đứng ở bên ngoài thang máy có diện mạo cường tráng, mặt mày sắc xảo bức người, dáng người cao gần 1m9, thân hình cao lớn, như che khuất mọi ánh sáng, người nọ mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen đơn giản, cơ bắp cánh tay lộ ra bên ngoài săn chắc, đường cong rõ ràng, mặc một chiếc quần dài màu xanh lục quân đội, dưới chân mang một đôi giày quân đội, khí thế bức người.
Đường Miên chỉ cùng hắn liếc nhìn nhau một cái rồi vô thức dời tầm mắt sang chỗ khác, ngay sau đó cô dịch người vào trong góc, hận không thể thu mình lại ẩn nấp.
Khí thế của người đàn ông này thật đáng sợ.
Tần Việt cũng không ngờ trong thang máy lại có người, thang máy này là thang máy chuyên dụng của bọn họ, chỉ đi lên tầng bảy và tầng tám, toàn bộ tầng tám là bố trí phòng ở, nhưng người có thể đi lên ngoại trừ Tần Việt ra thì cũng chỉ có hai anh em nhà họ Văn, những người khác cũng không dám đi lên.
Nhưng thần sắc hắn không thay đổi, nhấc chân đi vào.
Tần Việt vừa tiến vào, Đường Miên đã cảm giác được sự áp bức kia càng mạnh hơn, cô cảm thấy toàn bộ không gian đều có vẻ chật chội, chung quanh tản ra hơi thở hormone thuộc về đàn ông, làm cho trái tim cô run rẩy bất an.
Nhưng trong cảm giác hồi hộp này, cô lại ngửi thấy một mùi rất dễ chịu, không đợi cô kịp đoán rõ mùi này rốt cuộc là cái gì thì cửa thang máy lại mở ra, âm thanh ồn ào truyền vào, nhắc nhở cô lại trở về tầng bảy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh Việt, anh hai đã tới rồi, đang ở bên trong chờ anh.” Phạm Bành bước lên, nói với Tần Việt đang bước ra khỏi thang máy.
Những người khác cũng nhao nhao lên tiếng gọi hắn, không dám nhìn thêm một cái.
Nhưng bước chân Tần Việt dừng lại, đột nhiên xoay người nhìn thang máy phía sau, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Lại đây.”
Những người khác đầu tiên là mờ mịt, ngay sau đó theo ánh mắt của hắn đang nhìn vào trong thang máy.
Đường Miên co ro trong thang máy không dám nói lời nào, định chờ bọn họ đi rồi mới đi ra ngoài thì sửng sốt, đối diện với ánh mắt của người đàn ông, chớp chớp mắt, cũng có chút mờ mịt.
Hắn… Đang nói chuyện với cô sao?
Một lát sau, Đường Miên lại về tới trước cái kia trong phòng, chỉ là Văn Cảnh Hành không biết vì sao không có ở đó, chiếc ghế sô pha anh ngồi vốn trống không, Đường Miên suy nghĩ một lát vẫn quyết định ngồi trở lại.
Quả nhiên, một người ngồi thoải mái hơn nhiều, nếu không phải đang ở cùng những người không quen biết này, cô đã cởi giày gác chân lên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro