Bị Nhóm Lính Đánh Thuê Cưỡng Chế Yêu
Chương 12
2024-12-03 00:30:33
Bồ Tứ ngay cả quy đầu cũng không có hoàn toàn đi vào, chỉ bị cái miệng nhỏ nhắn dưới thân cô ngậm lại một chút, chỉ như thế thôi hắn đã mất hồn suýt chút nữa đã bắn ra, hắn căng thẳng lưng, cố kìm lại ý định xuất tinh, buông lỏng hung khí của mình ra, ngược lại sờ sờ cái miệng nhỏ dưới thân cô.
Ngón tay chạm vào khu vực xung quanh cái miệng nhỏ, phát hiện toàn bộ cơ thể cô đều căng thẳng.
Bồ Tứ khẽ rít một cái, hôn lên mặt của cô: “Bé ngoan, em thả lỏng, em không thả lỏng ông đây không vào được, em nhất định sẽ chịu đau…”
Cảm giác đau đớn đó đã nguôi ngoai, Tống Hòa nức nở một tiếng, cánh tay trắng như tuyết vòng qua cổ anh, cẩn thận nâng lên thân thể của mình từng li từng tí: “Không vào có được không… Đau quá hu hu… Em… Em đau chết mất…”
Cô chủ động hôn bên cổ Bồ Tứ, cánh môi mềm mại lướt qua gân xanh nổi lên trên cổ hắn, ý định ban đầu của Tống Hòa là dỗ dành Bồ Tứ để hắn buông tha cho mình trước, nhưng cô lại không hiểu chuyện nam nữ này, ngược lại suýt chút nữa làm cho Bồ Tứ hoàn toàn mất đi lý trí.
“E hèm, sắp tới rồi.” Người phụ nữ ngồi phía trước đột nhiên lên tiếng.
Bồ Tứ ôm chặt lấy eo Tống Hòa, động tác muốn ấn xuống thì dừng lại, ánh mắt tỉnh lại trong thoáng chốc, hắn cúi đầu nhìn Tống Hà đang đáng thương dựa vào một bên cổ, đối diện với ánh mắt sợ hãi của cô, trong lòng mềm nhũn, cắn răng buông lỏng tay ra.
Tống Hòa thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình đã tránh được một kiếp, cẩn thận nâng eo lên từng chút một.
Một tiếng “bộp” nhẹ vang lên, đặc biệt rõ ràng trong không gian chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Bồ Tứ, mặt Tống Hòa lập tức đỏ bừng, cô giấu mặt vào một bên cổ Bồ Tứ, cơ thể cứng đờ cũng không dám nhúc nhích.
Cũng may là vào lúc này, trực thăng đã bắt đầu hạ cánh.
Chờ khi trực thăng dừng lại, tất cả những người phía trước đều hành động, ai cần cầm cầm túi thì lấy túi, ai cần đeo súng trên lưng thì đeo, ngay cả ngồi ở phía trước người phụ nữ cũng nhảy xuống trực thăng theo, chỉ còn lại có Bồ Tứ đang ôm Tống Hòa trong ngực là vẫn bất động.
Ngón tay chạm vào khu vực xung quanh cái miệng nhỏ, phát hiện toàn bộ cơ thể cô đều căng thẳng.
Bồ Tứ khẽ rít một cái, hôn lên mặt của cô: “Bé ngoan, em thả lỏng, em không thả lỏng ông đây không vào được, em nhất định sẽ chịu đau…”
Cảm giác đau đớn đó đã nguôi ngoai, Tống Hòa nức nở một tiếng, cánh tay trắng như tuyết vòng qua cổ anh, cẩn thận nâng lên thân thể của mình từng li từng tí: “Không vào có được không… Đau quá hu hu… Em… Em đau chết mất…”
Cô chủ động hôn bên cổ Bồ Tứ, cánh môi mềm mại lướt qua gân xanh nổi lên trên cổ hắn, ý định ban đầu của Tống Hòa là dỗ dành Bồ Tứ để hắn buông tha cho mình trước, nhưng cô lại không hiểu chuyện nam nữ này, ngược lại suýt chút nữa làm cho Bồ Tứ hoàn toàn mất đi lý trí.
“E hèm, sắp tới rồi.” Người phụ nữ ngồi phía trước đột nhiên lên tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bồ Tứ ôm chặt lấy eo Tống Hòa, động tác muốn ấn xuống thì dừng lại, ánh mắt tỉnh lại trong thoáng chốc, hắn cúi đầu nhìn Tống Hà đang đáng thương dựa vào một bên cổ, đối diện với ánh mắt sợ hãi của cô, trong lòng mềm nhũn, cắn răng buông lỏng tay ra.
Tống Hòa thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình đã tránh được một kiếp, cẩn thận nâng eo lên từng chút một.
Một tiếng “bộp” nhẹ vang lên, đặc biệt rõ ràng trong không gian chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Bồ Tứ, mặt Tống Hòa lập tức đỏ bừng, cô giấu mặt vào một bên cổ Bồ Tứ, cơ thể cứng đờ cũng không dám nhúc nhích.
Cũng may là vào lúc này, trực thăng đã bắt đầu hạ cánh.
Chờ khi trực thăng dừng lại, tất cả những người phía trước đều hành động, ai cần cầm cầm túi thì lấy túi, ai cần đeo súng trên lưng thì đeo, ngay cả ngồi ở phía trước người phụ nữ cũng nhảy xuống trực thăng theo, chỉ còn lại có Bồ Tứ đang ôm Tống Hòa trong ngực là vẫn bất động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro