Bị Nhóm Lính Đánh Thuê Cưỡng Chế Yêu
Chương 8
2024-12-03 00:30:33
Vừa đi lên đã có hai tầm mắt liếc nhìn tới, mang theo sự đánh giá không chút che dấu, trong đó có một tầm mắt đặc biệt quen thuộc với Tống Hà, cô theo bản năng nhìn lại, một đối diện với đôi mắt đen kịt của đối phương, trong lòng cô run lên, vội vàng dời tầm mắt.
Cô cũng kịp phản ứng tại sao lại mình lại cảm thấy quen thuộc, rõ ràng ánh mắt của người nọ rất giống ánh mắt của Bồ Tứ khi nhìn mình, muốn nuốt mình vào bụng.
Người nhìn qua đang cắn một sợi dây chuyền bạc trong miệng, trên dây chuyền có treo một bảng tên giống hệt của đám Bồ Tứ, hắn cũng mặc quần quân đội màu đen, phía trên mặc một cái áo ba lỗ màu đen, trên xương bả vai có một vết sẹo rõ ràng, đang ôm một khẩu súng trong ngực, đang lau chùi bằng bàn tay to xương cốt rõ ràng của mình.
Hắn liếc nhìn Tống Hòa một cái rồi thu hồi tầm mắt, giọng nói trầm ổn: “Xuất phát.”
Thanh niên phía sau cũng nhảy lên máy bay, Tống Hòa bị Bồ Tứ ôm ngồi ở phía sau cùng, phía trước là một người phụ nữ, người phụ nữ này cũng để tóc húi cua, thậm chí một bên da đầu còn có một hình xăm, Tống Hòa nhìn thêm vài, không nhận ra đó là hình gì, đồng thời cô cũng chú ý tới trên cổ người phụ nữ này không có đeo bảng tên.
Vừa rồi khi cô bị Bồ Tứ ôm lên máy bay, người phụ nữ rõ ràng có chút kinh ngạc, chờ khi trực thăng cất cánh, cô ấy hỏi một câu: “Đây là nhiệm vụ lần này của mọi người à?”
Tống Hòa không hiểu sao lại cảm thấy cô ấy đang nói về mình.
Nhiệm vụ? Mình thật sự là nhiệm vụ gì đó sao? Cô mơ hồ nghĩ.
Nhưng trên trực thăng không ai trả lời câu hỏi này của người phụ nữ.
Thanh niên ngồi ở bên kia đang khoanh tay ngủ gà ngủ gật, còn người đàn ông phía trước người phụ nữ đang ôm súng tiếp tục lau chùi, Bồ Tứ hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Tống Hòa trong lòng.
Tống Hòa thoáng nhìn khẩu súng mà người đàn ông đang ôm thì co rúm lại, nghe thấy Bồ Tứ hỏi một câu: “Bé ngoan, sợ không?”
“H… Hả?” Tống Hòa ngửa mặt nhìn hắn, lắp bắp hỏi ngược lại.
Bồ Tứ: “Súng.”
Sợ chứ, đương nhiên là sợ rồi, Tống Hòa nhìn thấy súng cũng đã hoàn toàn tin vào những gì mà thanh niên nói khi hắn ôm cô lại đây, công việc của những người này đều là lưỡi dao liếm máu tươi, cô rơi vào tay họ quả thật là không thể chạy thoát.
Cô sợ muốn chết, cô cũng rất sợ chết.
Nhưng cô lại theo thói quen mạnh miệng: “Cũng… Cũng không tệ.”
Mạnh miệng xong Tống Hòa liền hối hận, ngậm miệng thật chặt, hận không thể làm người câm, trong lòng cầu nguyện người đàn ông cười ha ha cho qua.
Bồ Tứ quả thật bật cười, cười rất lớn tiếng, đến mức Tống Hòa thậm chí còn nghe thấy chàng trai bên kia cũng hừ cười một tiếng, cô có thể nghe thấy sự trào phúng trong tiếng hừ cười của hắn qua tiếng cười lớn của Bồ Tứ.
Tống Hòa mặc đời cuốn trôi vùi mặt vào trong lòng Bồ Tứ, ngay cả mắt cũng nhắm lại, giả chết.
Cười đi cười đi, dù sao cũng tốt hơn là chĩa súng vào đầu cô mà hỏi “Thật sự không sợ sao”.
Cô tự an ủi mình trong lòng.
Bồ Tứ lại không hề có ý định buông tha cô dễ dàng như vậy, đưa tay nắm nhéo nhẹ cô để cô ngẩng đầu lên, hỏi cô: “Nếu không tệ, vậy thì nhìn kỹ súng của ông đây xem?”
Cô cũng kịp phản ứng tại sao lại mình lại cảm thấy quen thuộc, rõ ràng ánh mắt của người nọ rất giống ánh mắt của Bồ Tứ khi nhìn mình, muốn nuốt mình vào bụng.
Người nhìn qua đang cắn một sợi dây chuyền bạc trong miệng, trên dây chuyền có treo một bảng tên giống hệt của đám Bồ Tứ, hắn cũng mặc quần quân đội màu đen, phía trên mặc một cái áo ba lỗ màu đen, trên xương bả vai có một vết sẹo rõ ràng, đang ôm một khẩu súng trong ngực, đang lau chùi bằng bàn tay to xương cốt rõ ràng của mình.
Hắn liếc nhìn Tống Hòa một cái rồi thu hồi tầm mắt, giọng nói trầm ổn: “Xuất phát.”
Thanh niên phía sau cũng nhảy lên máy bay, Tống Hòa bị Bồ Tứ ôm ngồi ở phía sau cùng, phía trước là một người phụ nữ, người phụ nữ này cũng để tóc húi cua, thậm chí một bên da đầu còn có một hình xăm, Tống Hòa nhìn thêm vài, không nhận ra đó là hình gì, đồng thời cô cũng chú ý tới trên cổ người phụ nữ này không có đeo bảng tên.
Vừa rồi khi cô bị Bồ Tứ ôm lên máy bay, người phụ nữ rõ ràng có chút kinh ngạc, chờ khi trực thăng cất cánh, cô ấy hỏi một câu: “Đây là nhiệm vụ lần này của mọi người à?”
Tống Hòa không hiểu sao lại cảm thấy cô ấy đang nói về mình.
Nhiệm vụ? Mình thật sự là nhiệm vụ gì đó sao? Cô mơ hồ nghĩ.
Nhưng trên trực thăng không ai trả lời câu hỏi này của người phụ nữ.
Thanh niên ngồi ở bên kia đang khoanh tay ngủ gà ngủ gật, còn người đàn ông phía trước người phụ nữ đang ôm súng tiếp tục lau chùi, Bồ Tứ hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Tống Hòa trong lòng.
Tống Hòa thoáng nhìn khẩu súng mà người đàn ông đang ôm thì co rúm lại, nghe thấy Bồ Tứ hỏi một câu: “Bé ngoan, sợ không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“H… Hả?” Tống Hòa ngửa mặt nhìn hắn, lắp bắp hỏi ngược lại.
Bồ Tứ: “Súng.”
Sợ chứ, đương nhiên là sợ rồi, Tống Hòa nhìn thấy súng cũng đã hoàn toàn tin vào những gì mà thanh niên nói khi hắn ôm cô lại đây, công việc của những người này đều là lưỡi dao liếm máu tươi, cô rơi vào tay họ quả thật là không thể chạy thoát.
Cô sợ muốn chết, cô cũng rất sợ chết.
Nhưng cô lại theo thói quen mạnh miệng: “Cũng… Cũng không tệ.”
Mạnh miệng xong Tống Hòa liền hối hận, ngậm miệng thật chặt, hận không thể làm người câm, trong lòng cầu nguyện người đàn ông cười ha ha cho qua.
Bồ Tứ quả thật bật cười, cười rất lớn tiếng, đến mức Tống Hòa thậm chí còn nghe thấy chàng trai bên kia cũng hừ cười một tiếng, cô có thể nghe thấy sự trào phúng trong tiếng hừ cười của hắn qua tiếng cười lớn của Bồ Tứ.
Tống Hòa mặc đời cuốn trôi vùi mặt vào trong lòng Bồ Tứ, ngay cả mắt cũng nhắm lại, giả chết.
Cười đi cười đi, dù sao cũng tốt hơn là chĩa súng vào đầu cô mà hỏi “Thật sự không sợ sao”.
Cô tự an ủi mình trong lòng.
Bồ Tứ lại không hề có ý định buông tha cô dễ dàng như vậy, đưa tay nắm nhéo nhẹ cô để cô ngẩng đầu lên, hỏi cô: “Nếu không tệ, vậy thì nhìn kỹ súng của ông đây xem?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro