Bị Toàn Mạng Tẩy Chay Phải Giải Nghệ, Chuyển Sang Thi Công Chức Lại Nổi Bạo!
Chương 22
2024-11-07 16:07:48
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cái tên này đúng là đang mơ mộng hão huyền mà.
Khương Du mà Triệu Dương nhắc tới không phải ai khác mà chính là nữ chính vạn người mê, sở hữu vầng hào quang chói lọi, thần thần, phật phật trong cuốn tiểu thuyết mà cô xuyên vào.
Đắc tội với Khương Du mà còn muốn dựa hơi cô ta để nổi tiếng, trong nguyên tác, những kẻ có ý đồ như vậy, một đứa thì thôi đi, đến mười đứa cũng tèo hết rồi.
Cơ mà Triệu ca hiện tại lại lôi chuyện cô từng ba hoa khoác lác với hắn là muốn nổi tiếng trở lại ra, Tống Mạn cũng chẳng muốn xé rách mặt mũi nói thẳng với hắn là cô muốn rút khỏi giới giải schowbiz, nói lời say goodbye với cái showbiz xô bồ này rồi.
Không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng một việc, hiện tại chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi công chức rồi, Tống Mạn không muốn phân tâm xử lý những chuyện linh tinh rối tung rối mù lên.
Nghĩ vậy nên Tống Mạn bèn nghĩ ra một kế, đau lòng ném điện thoại xuống đất, sau đó "Ôi chao" một tiếng, tiếp đó ngồi phịch xuống đất, hướng về phía chiếc điện thoại đang nằm chỏng chơ trên sàn nhà gào lên: "Triệu ca, anh nói thật chứ hả?"
"Đương nhiên là thật rồi." Triệu Dương nói: "Mà cô bị sao thế? Tôi nghe thấy tiếng động lớn lắm."
Tống Mạn hiện giờ có cơ hội để phất lên lại từ đầu, vậy nên Triệu Dương cũng bằng lòng quan tâm cô một chút.
Tống Mạn đáp: "Vừa nãy tôi mừng quá nên ngã ấy mà. Bây giờ chân hơi đau, hình như bị trẹo rồi."
Triệu Dương: "…"
Triệu Dương: "Cô không sao chứ? Có ảnh hưởng đến việc ghi hình không?"
Tống Mạn: "Tôi cũng không biết nữa, Triệu ca đừng lo, tôi sẽ gọi 115 đến bệnh viện kiểm tra ngay đây, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để vết thương ở chân không ảnh hưởng đến cơ hội hiếm có này đâu!"
Nói xong câu này với giọng điệu tràn đầy năng lượng, Tống Mạn lập tức chộp lấy cái móc áo bên cạnh cúp điện thoại. Tạo ra một giả tượng như cô đang rất vội vàng cuống cuồng.
Sau đó cúp điện thoại xong, cô đứng phắt dậy như chưa có chuyện gì xảy ra, đi đến bàn học, tiếp tục luyện đề.
Mãi cho đến vài tiếng sau, Tống Mạn mới mở lại Wechat, gửi cho Triệu Dương hai tin nhắn mới:
Tống Mạn: Triệu ca, bác sĩ bảo tôi bị đứt dây chằng rồi, thương gân động cốt trăm ngày, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Bây giờ tôi đi cà nhắc cà tưng rồi, không ghi hình được nữa đâu [khóc lớn][khóc lớn][khóc lớn]
Tống Mạn: Hu hu tôi ngốc quá, biết tin xong buồn quá nên để quên phim chụp với hóa đơn ở bệnh viện mất rồi.
Tống Mạn: Nhưng mà Triệu ca đừng lo, danh tiếng của tôi đang dần tốt lên rồi, tôi tin là dù có bỏ lỡ Chương trình hẹn hò này thì cũng sẽ có những cơ hội khác tìm đến với tôi thôi!
Diễn sâu hết nấc gửi cho Triệu Dương một tràng tin nhắn bày tỏ sự tiếc nuối vì "chấn thương ở chân" mà không thể tham gia show hẹn hò đó, sau đó lại tự mình bơm cho mình đầy khí thế cho hắn xem, Tống Mạn liền tắt điện thoại, cũng chẳng thèm quan tâm phản ứng của đối phương ra sao, tiếp tục chuyên tâm học hành.
Khương Du mà Triệu Dương nhắc tới không phải ai khác mà chính là nữ chính vạn người mê, sở hữu vầng hào quang chói lọi, thần thần, phật phật trong cuốn tiểu thuyết mà cô xuyên vào.
Đắc tội với Khương Du mà còn muốn dựa hơi cô ta để nổi tiếng, trong nguyên tác, những kẻ có ý đồ như vậy, một đứa thì thôi đi, đến mười đứa cũng tèo hết rồi.
Cơ mà Triệu ca hiện tại lại lôi chuyện cô từng ba hoa khoác lác với hắn là muốn nổi tiếng trở lại ra, Tống Mạn cũng chẳng muốn xé rách mặt mũi nói thẳng với hắn là cô muốn rút khỏi giới giải schowbiz, nói lời say goodbye với cái showbiz xô bồ này rồi.
Không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng một việc, hiện tại chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi công chức rồi, Tống Mạn không muốn phân tâm xử lý những chuyện linh tinh rối tung rối mù lên.
Nghĩ vậy nên Tống Mạn bèn nghĩ ra một kế, đau lòng ném điện thoại xuống đất, sau đó "Ôi chao" một tiếng, tiếp đó ngồi phịch xuống đất, hướng về phía chiếc điện thoại đang nằm chỏng chơ trên sàn nhà gào lên: "Triệu ca, anh nói thật chứ hả?"
"Đương nhiên là thật rồi." Triệu Dương nói: "Mà cô bị sao thế? Tôi nghe thấy tiếng động lớn lắm."
Tống Mạn hiện giờ có cơ hội để phất lên lại từ đầu, vậy nên Triệu Dương cũng bằng lòng quan tâm cô một chút.
Tống Mạn đáp: "Vừa nãy tôi mừng quá nên ngã ấy mà. Bây giờ chân hơi đau, hình như bị trẹo rồi."
Triệu Dương: "…"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Dương: "Cô không sao chứ? Có ảnh hưởng đến việc ghi hình không?"
Tống Mạn: "Tôi cũng không biết nữa, Triệu ca đừng lo, tôi sẽ gọi 115 đến bệnh viện kiểm tra ngay đây, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để vết thương ở chân không ảnh hưởng đến cơ hội hiếm có này đâu!"
Nói xong câu này với giọng điệu tràn đầy năng lượng, Tống Mạn lập tức chộp lấy cái móc áo bên cạnh cúp điện thoại. Tạo ra một giả tượng như cô đang rất vội vàng cuống cuồng.
Sau đó cúp điện thoại xong, cô đứng phắt dậy như chưa có chuyện gì xảy ra, đi đến bàn học, tiếp tục luyện đề.
Mãi cho đến vài tiếng sau, Tống Mạn mới mở lại Wechat, gửi cho Triệu Dương hai tin nhắn mới:
Tống Mạn: Triệu ca, bác sĩ bảo tôi bị đứt dây chằng rồi, thương gân động cốt trăm ngày, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Bây giờ tôi đi cà nhắc cà tưng rồi, không ghi hình được nữa đâu [khóc lớn][khóc lớn][khóc lớn]
Tống Mạn: Hu hu tôi ngốc quá, biết tin xong buồn quá nên để quên phim chụp với hóa đơn ở bệnh viện mất rồi.
Tống Mạn: Nhưng mà Triệu ca đừng lo, danh tiếng của tôi đang dần tốt lên rồi, tôi tin là dù có bỏ lỡ Chương trình hẹn hò này thì cũng sẽ có những cơ hội khác tìm đến với tôi thôi!
Diễn sâu hết nấc gửi cho Triệu Dương một tràng tin nhắn bày tỏ sự tiếc nuối vì "chấn thương ở chân" mà không thể tham gia show hẹn hò đó, sau đó lại tự mình bơm cho mình đầy khí thế cho hắn xem, Tống Mạn liền tắt điện thoại, cũng chẳng thèm quan tâm phản ứng của đối phương ra sao, tiếp tục chuyên tâm học hành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro